Hoan Du

Chương 29




Editor: Trà Đá.

Dưới sự uy hiếp của Phó Lệ Minh, cô đành phải bước lên xe anh.

Lúc Cố Du thắt dây an toàn, Phó Lệ Minh vươn tay về phía cái hộc trước mặt cô, lấy ra cái bịt mắt màu đen còn mới: “Mang cái này vào.”

Đôi mắt Cố Du vẫn đang khó chịu, ánh nắng giữa trưa vẫn luôn đang tra tấn cô. Cô không nhăn nhó, nhận lấy rồi mang vào.

Cô dựa lưng ra ghế, môi hơi mím, cái che mắt màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn, làn môi hồng của cô.

Bởi vì hôm nay màu sắc váy cô mặc có vẻ ngoài tươi sáng, cho nên son môi cô dùng cũng là màu hồng nhạt tương ứng.

Phó Lệ Minh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cô ở Thịnh Thế Vương Triều, cô ăn mặc gợi cảm và trang điểm đậm, cực kỳ hấp dẫn người khác. Hôm đó và hôm nay khác một trời một vực, nhưng cái nào cũng nhìn rất tốt.

Trên đường, Cố Du nói: “Lát nữa anh thả tôi xuống cửa bệnh viện là được rồi.”

Phó Lệ Minh không lên tiếng, Cố Du cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi nghĩ hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng, tôi cảm ơn tình cảm của anh đối với tôi, nhưng để tránh những hiểu lầm không cần thiết, thì chúng ta nên duy trì một khoảng cách được không?”

Phó Lệ Minh: “Hôm đó tôi cũng đã nói rất rõ ràng.”

Anh nói anh đã quyết thì sẽ không buông.

Cố Du: “Anh đừng có độc tài không phân biệt phải trái như thế.”

Phó Lệ Minh: “Tôi luôn luôn là người như vậy đấy.”

Trước đó, Hoắc Diệc Thanh và Giang Khải đã chỉ dạy anh phải biết dịu dàng, kiên nhẫn từ từ khiến cô rung động, nếu không sẽ dọa cô chạy mất. Sự thật chứng minh, người càng trốn tránh thì càng nên mạnh bạo, để cô tránh cũng không thể tránh được.

Trong lòng Cố Du sinh ra một sự bực bội, cô kéo bịt mắt lên trán, trừng mắt nhìn anh: “Tôi muốn xuống xe.”

Phó Lệ Minh đương nhiên sẽ không nghe lời cô, bình tĩnh quay đầu nhìn cô, vốn định nói vài lời khó nghe, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cô đỏ bừng, khóe mắt còn có nước mắt, tuy rằng biết mắt cô không thoải mái chứ cô không khóc, nhưng anh vẫn mềm lòng.

Anh vươn tay ra kéo bịt mắt xuống, che khuất ánh mắt của cô.

“Bây giờ quan trọng nhất là đi bệnh viện, đôi mắt có vấn đề thì càng không được xem thường, nói không chừng sẽ dễ bị mù.” Giọng của anh đã dịu đi không ít, nhưng vẫn rất tàn khốc.

Mù…

Cố Du phát hoảng, điều này cũng rất có khả năng, bởi vì trước kia bác sĩ đã từng nói qua.

Cô không nói gì nữa, kiềm chế sự tức giận trong lòng.

Cô không muốn liên quan gì đến anh nhưng trong lòng lại nhịn không được có chút rung động, ngoài miệng nói duy trì khoảng cách, nhưng khi ở bên cạnh anh lại có cảm giác rất vui.

Thích một người, rõ ràng là như vậy.

Phó Lệ Minh đi cùng cô vào bệnh viện, Cố Du đến khoa mắt tiến hành một loạt kiểm tra.

May mắn chỉ là bị cao nhãn áp, nhưng bác sĩ nói nếu không chú ý sẽ trở thành bệnh tăng nhãn áp. Bác sĩ kê đơn thuốc và thuốc nhỏ mắt, dặn dò cô phải ăn uống nhạt.

Rời khỏi bệnh viện thì cũng đã hơn ba giờ chiều.

Phó Lệ Minh đưa Cố Du về nhà.

Lúc đi ngang qua hiệu kính mắt, Phó Lệ Minh dừng xe, đi vào được hai phút thì đi ra ngoài cùng một cái túi giấy.

Anh lên xe, đưa túi giấy cho Cố Du: “Đeo vào.”

Hiệu bán kính này cũng rất có tiếng, Cố Du quyết định lát nữa sẽ cộng với tiền thuốc men rồi trả lại cho anh.

Cố Du lấy kính mát ra, đầu tiên là nhìn giá tiền, lúc nhìn thấy giá 2588 đồng, cô lập tức hoảng hồn. Sao anh lại có thể chọn mua cái mắt kính mắc nhất chứ.

Cô đeo kính vào, quả thật rất thoải mái, cũng rất đẹp, coi như cũng an ủi được phần nào.

Vừa đeo kính vào, cô bắt đầu lấy điện thoại ra tính tổng tiền.

Phó Lệ Minh đang lái xe nghiêm túc nói: “Không được dùng điện thoại.”

Cố Du cũng không ngẩng đầu lên: “Một lát thôi.”

Sau khi tính toán xong, cô mở Wechat, chuyển khoản cho Phó Lệ Minh.

Di động Phó Lệ Minh vang lên tin báo, Cố Du nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi chuyển tiền vào tài khoản cho anh rồi đó.”

“Tiền gì?”

“Tiền thuốc men và kính mát.”

“A!” Phó Lệ Minh cười lanh, chợt hỏi: “Wechat cũng có chuyển khoản?”

“Đúng vậy.”

Phó Lê Minh không nói gì, Wechat của anh chỉ có vài người bạn thân thiết, cũng không dùng qua giao dịch chuyển khoản của Wechat.

Cố Du cho rằng anh đã nhận rồi, nên thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Phó Lệ Minh đưa cô đến trước cửa tiểu khu.

Trong lòng không còn áp lực gì, Cố Du thật lòng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”

Phó Lệ Minh không biến sắc, nói: “Ừ, về nghỉ ngơi cho tốt, nếu em không thoải mái thì ngày mai có thể xin nghỉ phép.”

“Được, tạm biệt tổng giám đốc Phó.” Cô mở cửa xuống xe.

Phó Lệ Minh không dừng lại thêm, anh chạy thẳng đến phòng tập “Nhiên Thiêu” cách đó không xa.

Vừa vào cửa đã thấy Giang Khải đứng tán gẫu với một cô gái, nhìn không ra bộ dáng mới bị người yêu đá.

“Anh Minh! Sao chưa gì anh lại tới đây rồi?” Giang Khải hưng phấn chào đón.

Phó Lệ Minh: “Bây giờ không được tới à?”

“Không phải, đúng ra bây giờ anh phải ở một chỗ với tiểu Du Du chứ?”

Tiểu Du Du cái gì, Phó Lệ Minh nheo mắt: “Cậu gọi cô ấy thân thiết quá nhỉ.”

Giang Khải cảm thấy kinh ngạc, giơ hai tay lên làm bộ dáng đầu hàng: “Không không! Em chỉ tùy tiện gọi vậy thôi, ở trước mặt cô ấy em chỉ gọi là chị dâu thôi, em thề!”

Thấy anh ấy không có vẻ gì là nói dối, tâm tình Phó Lệ Minh tốt hơn một chút.

Hai người đi vào văn phòng nói chuyện.

“Anh, vừa rồi anh và chị dâu đi đâu vậy?” Giang Khải cực kỳ tò mò, hơn nữa chuyện Phó Lệ Minh và Cố Du ở chung một chỗ rất thú vị.

Cố Du chính là chị dâu anh ấy chọn trúng, sao có thể không coi trọng được?

“Bệnh viện.”

“Bệnh viên?” Giang Khải kinh ngạc, “Chị dâu bị làm sao?”

“Đôi mắt không thoải mái.” Trả lời xong, Phó Lệ Minh còn nói: “Không cần phải xưng hô như vậy.” Bây giờ còn chưa phải, sau này sửa lại cách xưng hô cũng chưa muộn.

Giang Khải gật gật đầu, thuận tiện nịnh hót một tí: “Sao em lại không phát hiện ra mắt cô ấy không thoải mái nhỉ? Anh, anh quan sát rất cẩn thận đấy.”

Phó Lệ Minh liếc Giang Khải: “Tôi thấy cô ấy chảy nước mắt, tưởng là cậu chọc cô ấy khóc, suy nghĩ đầu tiên là muốn đánh cho cậu một trận.”

Lúc anh nói chuyện, Giang Khải ngồi trên ghế trượt lùi về sau hơn hai thước: “Anh, không liên quan đến em, thái độ của em cực kỳ tốt luôn, giống như đối với anh vậy đó.”

Phó Lê Minh không muốn nói đến đề tài này nữa: “Kể lại tình hình đi xem mắt của cô ấy cho tôi nghe.”

Giang Khải trượt ghế về, nói: “Lúc trưa em đi ăn cơm, vừa vào nhà hàng đã thấy cô ấy. Đáng tiếc lúc đó lại đông khách, bên cạnh chỗ bọn họ ngồi đều đã có người ngồi rồi, cho nên em chỉ có thể ngồi ở vị trí nhìn thấy bọn họ, không thể nghe bọn họ nói gì.”

Phó Lệ Minh không kiên nhẫn: “Nói vào trọng điểm.”

“Theo sự quan sát của em, Cố Du không có hứng thú gì với người kia, nhưng người kia lại không tự hiểu lấy, vẫn nói không ngừng, sau đó có vẻ anh ta nói đến trọng điểm, có lẽ Cố Du từ chối, nhưng không thành công, em thấy cô ấy khó xử, nên mới linh động đi qua diễn một tí, thành công giúp cô ấy giải quyết vấn đề.” Giang Khải đắc ý nói.

Phó Lệ Minh trầm mặc một lát, hỏi: “Cậu biết người kia như thế nào không?”

Giang Khải: “Em không điều tra, anh, hắn làm sao có thể là đối thủ của anh được, không cần để ý đến hắn, anh chỉ cần cưa đổ Cố Du là được rồi.”

Phó Lệ Minh cảm thấy có chút bức rức, Cố Du là cô gái không dễ dàng cưa đổ như vậy.

Giang Khải thấy anh không vui lắm, trấn an nói: “Hôm nay em đã nói đến như vậy rồi, chắc chắn người kia sẽ không tìm Cố Du nữa đâu.”

Nhưng Giang Khải đã sai rồi.

Vừa về nhà, Cố Du đã đánh một giấc hết buổi chiều, lúc tỉnh lại thì có đọc được tin nhắn của Chu Thế Tân.

Anh ta nói lúc trưa có rời khỏi nhà hàng đi mua vài thứ, đi ra thấy Cố Du không đi cùng Giang Khải, hơn nữa có vẻ như hai người không có mối quan hệ gì trước đó.

Anh ta suy nghĩ cẩn thận cả một buổi chiều, tuy rằng không rõ tình hình cụ thể lắm, nhưng cảm thấy hai người ở chung một chỗ không tệ, cho dù có là bạn trai cũ thì anh ta cũng không quan tâm, anh ta sẽ khiến Cố Du hiểu anh ta hơn, sau này sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.

Anh ta nói ai cũng có quá khứ, anh ta cũng có, nhưng quan trọng là sau này.

Anh ta còn nói anh ta có tình cảm với Cố Du, không muốn dễ dàng buông tay.

Anh ta nhắn rất nhiều, sau khi Cố Du đọc xem thì tâm trạng cực kỳ rối rắm và bất đắc dĩ.

Cô biết hôm nay cô hơi quá đáng, anh ta thật ra không sai, có lẽ chọn một người thích hợp để chung sống, nhưng Cố Du thật sự không có cảm giác với anh ta.

Sau khi Giang Khải tới quậy một phen, cô không những không giải thích, mà còn thuận tiện lừa gạt, cô là người tồi tệ. Nhưng dù sao chuyện này cũng đã xong, cô cảm thấy thoải mái hơn là áy náy.

Bây giờ cái này rõ ràng đã nằm ngoài dự tính của cô.

Cố Du suy nghĩ một lúc, nhắn tin trả lời lại anh ta, khéo léo biểu đạt suy nghĩ của bản thân rằng bọn họ không thích hợp.

Nhưng Chu Thế Tân nói bởi vì cô không hiểu rõ anh ta nên mới cảm thấy như vậy, hy vọng cho anh ta thêm cơ hội để tìm hiểu. Cũng để giải thích cho đề tài gia đình con cái mà anh ta nói đến, nói chỉ cần hai người hạnh phúc, thì không có con cũng được.

Cố Du nói anh ta không cần phải lãng phí thời gian.

Sau đó Chu Thế Tân không nói thêm gì nữa, nói anh ta chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nói Cố Du cũng mau sớm nghỉ ngơi.

Khi đó vừa qua chín giờ tối.

Lúc nói chuyện với Chu Thế Tân xong, Cố Du định rời khỏi Wechat thì chợt nhớ ra chuyện chuyển khoản cho Phó Lệ Minh, vì vậy mở ra xem thử anh đã nhận tiền hay chưa.

Không ngờ anh vẫn chưa nhận, Cố Du nhắn nhắc nhở: [Tổng giám đốc Phó, anh mau nhận tiền đi.]

Đợi vài phút, không thấy trả lời, Cố Du buông di động, đi tắm rửa.

Lúc trở lại, thấy Phó Lệ Minh nhắn trả lời: [Tiền tôi đã chi ra rồi thì không cần lấy lại.]

Cố Du oán thầm: Tôi biết anh nhiều tiền rồi nên không cần số tiền lẻ đó nữa.

[Tôi không thích dùng tiền người khác.]

Lúc chờ Phó Lệ Minh trả lời, thì anh trực tiếp gọi điện thoại tới cho cô, Cố Du không nghe máy, nhắn vào Wechat: [Tổng giám đốc Phó, nhận tiền rồi nói chuyên.]

Sau đó cô thoát ra khỏi Wechat, ném di động lên bàn, lăn ra giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Cố Du tỉnh dậy đúng giờ. Bởi vì được ngủ đủ giấc, cho nên tinh thần của cô rất sảng khoái, đôi mắt cũng không còn vấn đề gì. Cô vào Wechat xem Phó Lệ Minh đã nhận tiền chưa, phát hiện quả nhiên anh chưa nhận tiền như dự đoán.

Ra khỏi cửa, cô cố ý đến ngân hàng rút mấy ngàn rồi đến công ty.

Công việc bận rộn, mọi người vừa đến công ty đã tập trung làm việc, không trò chuyện như mọi bữa.

Mười giờ sáng, cô nhân viên tiếp tân cười tủm tỉm bưng một bó hoa bách hợp thiệt lớn đi vào, ánh mắt mọi người đều tập trung về bó hoa. Sau đó đều nháo nhào.

“A! Hoa của ai vậy?”

Cô nhân viên tiếp tân nói: “Mọi người đoán thử xem.”

Mọi người bắt đầu đoán, rất nhanh đã đoán ra được là của Cố Du.

Cố Du ngạc nhiên, trong lòng bất an, nhưng ngoài miệng nói: “Sao được chứ!”

Nhân viên tiếp tân: “Sao không được?” Sau đó đưa bó hoa cho cô: “Là của cô đó, có thiệp ở bên trong, cô tự xem đi.”

Đồng nghiệp vây quanh cô: “Mau xem là ai tặng? Là người theo đuổi cô hả? Hay là của một người tình bí mật?”

Trong lòng Cố Du lo sợ, vội nói: “Tôi làm gì có người tình bí mật, có thể là của bạn tôi tặng.”

“Nếu là bạn tặng thì cô cứ mở ra xem đi.”

Cố Du lắc đầu, không thể mạo hiểm. Cô biết bó hoa này không phải do Dịch Huyên tặng, bởi vì các cô đều không thích hoa bách hợp.

Rốt cuộc là của ai?

Mọi người cũng không phải là người không hiểu chuyện, thấy Cố Du bối rối, mọi người lập tức trở về vị trí cũ, không quấy rầy cô nữa.

Cố Du ôm bó hoa ngồi xuống, mở tấm thiệp ra.

Là Chu Thế Tân.

Cô đột nhiên cảm thấy không biết làm sao.

Đang trong giờ làm việc, cô đặt bó hoa lên chỗ trống trên bàn, sau đó quay lại làm việc, định tan tầm sẽ gọi điện thoại nói chuyện rõ ràng với Chu Thế Tân.

Trên đường Hoắc Diệc Thanh đi ra, liếc mắt đã thấy bó hoa kia, lúc biết có người tặng cho Cố Du, trên mặt anh ấy xuất hiện tia cười quỷ dị.

Trở lại văn phòng, anh ấy khẩn cấp gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh.

“Chuyện gì?” Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trước.

Hoắc Diệc Thanh hưng phấn nói: “Nè, không phải trước đó cậu nói là tặng hoa quá tầm thường lại lộ liễu sao? Chưa gì đã thay đổi suy nghĩ rồi à?”

Tuy Phó Lệ Minh không biết cụ thể sự tình ra sao, nhưng chuyện tặng hoa cho Cố Du thì đám anh em của anh đã từng bàn tán về việc đó: “Chuyện gì xảy ra?”

Vừa nghe thấy giọng điệu của anh, Hoắc Diệc Thanh cảm thấy không đúng: “Hoa của Cố Du không phải do cậu tặng sao?”

Phó Lệ Minh: “Không phải.”

“Không phải á.” Hoắc Diệc Thanh kinh ngạc nói: “Vậy là của ai?”

Phó Lệ Minh không nói, nhưng anh cũng biết là của ai.

Hoắc Diệc Thanh đoán: “Chẳng lẽ là của người xem mắt hôm qua?”

Giang Khải biết chuyện gì, thì Hoắc Diệc Thanh cũng biết chuyện đó.

Phó Lệ Minh: “Cậu kiếm lý do để Cố Du lên đây một chuyến.”

Hoắc Diệc Thanh từ chối: “Không được, tôi đã hứa với cô ấy là mặc kệ chuyện này rồi.”

Phó Lệ Minh trầm ngâm một lát, cúp điện thoại.

Hơn mười phút sau, anh đi xuống dưới. Lúc nhìn thấy bó hoa trên bàn cô, sắc mặt của anh trầm xuống.

Cố Du thấy anh, nhưng vẫn cúi đầu làm việc, coi như anh không tồn tại.

Phó Lệ Minh đi tới bên cạnh cô trước ánh mắt của bao nhiêu người, hỏi: “Cố Du, kịch bản quảng cáo của Dung thị là do cô phụ trách viết hả?”

Thần kinh Cố Du căng cứng, đứng dậy đối mặt với anh: “Đúng vậy, tổng giám đốc Phó.”

“Bọn họ có phản ánh lại với tôi mấy vấn đề.” Phó Lệ Minh nói đến chuyện này, ánh mắt nhìn xung quanh một chút, có vẻ như không muốn ảnh hưởng đến công việc của mọi người, nói: “Đến phòng họp nói.”

Tống Lệ Hoa ở cách đó không xa chạy nhanh lại, cô ấy mới là người phụ trách chính, có vấn đề gì thì cô ấy mới là người đứng ra chịu trách nhiệm: “Tổng giám đốc Phó, có vấn đề gì thì tôi…”

“Không liên quan đến cô.” Phó Lệ Minh nghiêm mặt, khiến người khác sinh ra tâm lý e ngại. Anh quay đầu nhìn thoáng qua Cố Du: “Tôi nói chuyện riêng với cô ấy là được rồi.”

“Nhưng mà…” Vẻ mặt Tống Lệ Hoa lo lắng.

Phó Lệ Minh nhíu mày, rõ ràng là không vui với sự dong dài của cô ấy.

Cố Du nhìn thấy hết, cô khẳng định anh tìm cô không phải vì chuyện công việc. Nhưng mà bây giờ anh thật sự đang rất không vui, cũng bày ra bộ dáng hung dữ.

Cô nhìn Tống Lệ Hoa như trấn an, ám hiệu cô ấy không cần nói nữa.

Sau đó, cô đi vào phòng họp với Phó Lệ Minh dưới ánh mắt của đông đảo đồng nghiệp.

Sau khi Phó Lệ Minh đóng cửa lại thì lập tức hỏi: “Ai tặng hoa cho em?”

Giọng điệu truy vấn của anh khiến Cố Du bối rối, cô nhanh chóng điều tiết cảm xúc, trấn định nói: “Không liên quan gì đến tống giám đốc Phó.”

“Em có tình cảm với tôi, đừng có lôi người khác vào.”

Giọng điệu này của anh khiến Cố Du thật sự không vui: “Ai nói là tôi có tình cảm với anh?”

“Ánh mắt của em.”

“Ánh mắt của tôi đâu biết nói.” Cố Du trả lời anh một cách mỉa mai.

Phó Lệ Minh nhìn thẳng vào mắt cô: “Có.” Anh không cho cô có cơ hội nói dối, tiếp tục nói: “Thích là thích, không thích là không thích, tại sao không dám thừa nhận? Mỗi lần em phủ nhận đều rất chột dạ, càng như thế thì càng nói rõ em…”

“Tổng giám đốc Phó!” Cố Du bị nói trúng tim đen nên trong lòng tức giận. “Chỉ là thích thôi mà, cũng sẽ thay đổi rất nhanh.”

“Ai thay đổi? Em hay tôi?”

“Tôi.”

“A!” Sức hấp dẫn của Phó Lệ Minh bị đánh giá thấp: “Em sợ tình cảm của tôi sẽ mau chóng thay đổi, cho nên không dám.”

“Đúng vậy.” Cố Du thừa nhận, “Tổng giám đốc Phó, tôi chỉ muốn chăm chỉ làm việc, không muốn nói đến cái khác.”

“Vậy vì sao lại đi xem mắt?”

Cố Du nhất thời bị nghẹn, nhưng cô trả lời rất nhanh: “Là do mẹ tôi sắp xếp.”

“Em có thể nói với mẹ em là em đã có bạn trai rồi.”

Cố Du: “…” Cô nhìn anh giống như đang nhìn một người điên.

Thần sắc Phó Lệ Minh có chút không được tự nhiên.

Cố Du: “Tôi thà nói với mẹ tôi là sẽ độc thân cả đời còn hơn.”

“Cô gái này…”

“Cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang Phó Lệ Minh, Cố Du kích động chạy tới mở cửa, lúc thấy Hoắc Diệc Thanh, cô không khỏi mừng rỡ mà nở nụ cười.

Hiện tại Hoắc Diệc Thanh giống như là đấng cứu thế của cô.