Hoan Du

Chương 21




Editor: Trà Đá.

Xe xuyên qua bóng đêm xinh đẹp, nhiệt độ bên trong xe rất thoải mái, nhưng sự im lặng khiến không khí không được tự nhiên.

“Tôi mở cửa sổ được không?” Cố Du quay đầu hỏi.

Phó Lệ Minh gật đầu: “Được.”

Cố Du hạ cửa kính xe, gió đêm ùa tới, cảm giác rất sảng khoái.

Mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi bay lên, Phó Lệ Minh nhìn sườn mặt đang mỉm cười của cô.

Thật sự quá xinh đẹp so với những cô gái khác.

“Hắt xì!”

Cú nhảy mũi bất ngờ không kịp phòng bị, hai tay Cố Du che lấy miệng, sau đó quay đầu nhìn Phó Lệ Minh với ánh mắt xin lỗi.

Tay cô che gần như toàn bộ gương mặt, đôi mắt hạnh mở lớn, mang theo tia sợ hãi, giống như sợ anh mắng cô.

Không biết vì sao mà trong lòng Phó Lệ Minh đột nhiên có chút buồn phiền, nên giọng điệu không tốt lắm: “Kéo cửa sổ lên.”

“Được.” Giọng nói của cô còn mờ ảo mang theo giọng mũi.

“Kéo một nửa thôi.”

Cố Du: “…”

Phó Lệ Minh: “Để cửa sổ mở một nửa thì được, mở lớn quá dễ bị cảm lạnh.”

Giọng nói của anh lạnh lùng, nhưng Cố Du lại cảm thấy có một tia ấm áp.

Anh thật ra cũng không quá lạnh lùng vô tình như người ta đồn đại, chẳng qua là có chút hung dữ.

Cố Du vẫn nhìn ngoài cửa sổ, bởi vì ngoại trừ nhìn ra ngoài cửa sổ, thì không biết làm gì, cũng không biết nói gì với anh. Mà có chuyện nói thì cũng không muốn nói, mỗi lần nói nhiều lời với anh thì trái tim cô lại cảm thấy dị thường.

“Ngày mai cô có kế hoạch gì không?” Phó Lệ Minh đột nhiên hỏi.

Cố Du kinh ngạc, không biết vì sao anh lại hỏi vậy. “Không có kế hoạch gì hết.” Kế hoạch của cô là ở nhà ăn rồi ngủ, dạo gần đây Dịch Huyên rất bận rộn, mà Chung Kỳ Kỳ và Lư Hiểu Vũ cũng đã có bạn trai, chỉ còn một mình cô cô đơn.

Phó Lệ Minh: “Ngày mai giúp tôi một việc.”

Cố Du nháy nháy mắt: “Việc gì?”

Phó Lệ Minh: “Giúp tôi chọn một món quà.”

Loại chuyện này tại sao lại nhờ cô giúp? Cố Du không hiểu nổi, nên không đáp lại.

“Chọn quà cho một người phụ nữ lớn tuổi.”

“Tôi chỉ sợ không giúp được anh, tôi không biết bà ấy thích gì, cũng không biết… Phong cách của bà ấy.”

Anh muốn tặng quà cho một người lớn tuổi thì hẳn không phải là một nhân vật đơn giản, cô không biết thế giới của người có tiền như thế nào.

Phó Lệ Minh: “Bà ấy không quan tâm đến những món quà đắt tiền.”

Trong lòng Cố Du thầm mắng: Vậy nên mới nhờ một cô gái không có tiền như cô giúp chứ gì?

“Cô giúp tôi thì tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cô.”

Cố Du kinh ngạc, Phó Lệ Minh là người có tiền, một lời hứa của anh đáng giá nghìn vàng.

“Yêu cầu gì cũng được sao?” Cô hỏi.

Phó Lệ Minh nghiêm túc nhìn cô, trả lời: “Hợp lý là được.”

Cố Du hơi có vẻ thất vọng, hợp lý hay không cũng phải do anh quyết định.

Phó Lệ Minh có vẻ như nhìn thấu tâm tư cô, nghiền ngẫm hỏi: “Cô muốn cái gì?”

Cố Du cắn cắn môi, nói: “Tạm thời chưa nghĩ ra, có thể đợi đến khi nào tôi nghĩ ra được không?”

Phó Lệ Minh gật đầu: “Được.”

Cố Du vui vẻ nở nụ cười, cô thật ra đã có suy nghĩ của mình nhưng không dám nói, điều đầu tiên cô nghĩ đến là tiền, dù sao người đàn ông này hấp dẫn người ta nhất chính là… Tiền.

Nhưng mà cũng không thể muốn tiền của anh, tiền do mình tự làm ra mới cảm thấy thoải mái.

Bởi vì chuyện này mà không khí giữa hai người dịu đi rất nhiều, xe chạy đến tiểu khu nhà Cố Du, cô bước xuống xe, định nói lời cảm ơn.

Nhưng cô chưa kịp nói, thì Phó Lệ Minh cũng xuống xe.

“Tôi đưa cô về.”

Cố Du kinh ngạc, liên tục xua tay: “Không cần đâu, đã đến trước cổng tiểu khu rồi.”

Ánh mắt Phó Lệ Minh quét một vòng ở xung quanh, tiểu khu này là một khu bình thường, an ninh thoạt nhìn không tốt lắm. Xung quanh có rất nhiều quán ăn đêm, có không ít thanh niên trẻ tuổi đến ăn khuya, bọn họ cười nói lớn tiếng, ánh mắt nhìn qua bên này, có vẻ như đang bàn tán về hai người họ.

Nhất là lúc bọn họ nhìn Cố Du, ánh mắt của bọn họ thật sự khiến Phó Lệ Minh cực kỳ không vui.

“Đi thôi.” Anh không dài dòng với Cố Du, nâng bước lướt qua người cô, đi về phía cửa chính của tiểu khu.

Cố Du còn muốn đi mua thuốc cảm, nên gọi anh: “Chờ đã.”

Phó Lệ Minh dừng bước, khi anh quay đầu lại thì cô chỉ một tiệm thuốc cách đó không xa, nói: “Tôi còn phải đi mua thuốc.”

Phó Lệ Minh gật đầu, xoay người đi về phía tiệm thuốc.

Cố Du nhìn bóng dáng cao lớn của anh, cảm giác rất kỳ lạ. Cô ở tiểu khu này gần một năm, cho dù là Dịch Huyên, cũng sẽ không trịnh trọng đưa cô về tận nhà như thế này.

Hơn nữa đây lại là Phó Lệ Minh, người như anh sao đột nhiên lại… Quan tâm đến cô.

Rất nhanh, Cố Du đã nghĩ thông suốt, có lẽ bởi vì anh còn cần cô cho việc ngày mai, nếu như hôm nay cô xảy ra chuyện gì thì ngày mai đâu thể giúp anh đi chọn quà.

Ừ, nhất định là như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Cố Du cảm thấy thoải mái, nâng bước chân đuổi theo anh.

Hai người một trước một sau đi đến tiệm thuốc, bởi vì khí thế bất phàm của Phó Lệ Minh nên thu hút không ít ánh mắt từ mọi người.

Dược sĩ làm trong tiệm thuốc cùng tiểu khu với Cố Du, coi như cũng có quen biết, thấy Cố Du thì lập tức chào hỏi: “Cố tiểu thư vừa tan làm à?”

Cố Du gật đầu: “Đúng vậy.” Nói xong cô đi về phía thuốc cảm, nhanh chóng cầm lấy một hộp thuốc cảm.

Cô xoay người định đi tính tiền, thì hộp thuốc trong tay bị Phó Lệ Minh lấy đi.

Phó Lệ Minh cầm hộp thuốc xem bảng thành phần, chỉ vài giây sau đã đặt hộp thuốc lại lên kệ thuốc, sau đó lấy một loại khác cho Cố Du.

“Uống loại này.”

Cố Du cầm lấy, đọc thấy chữ “Cảm lạnh” thì nói: “Tôi nghĩ tôi bị cảm nhiệt mới đúng chứ.”

“Có phải cô bị đau đầu rồi sợ lạnh đúng không?”

Cố Du do dự một lát rồi gật đầu.

“Đau cổ họng không?”

Cố Du lắc đầu.

“Có khát nước thường xuyên không?”

Cố Du vẫn lắc đầu.

Phó Lệ Minh: “Đi trả tiền.”

Tới quầy thu ngân, Cố Du lo lắng hỏi ý kiến dược sĩ một chút. Nghe Cố Du miêu tả xong, dược sĩ nói bọn họ lấy đúng thuốc rồi, lúc này Cố Du mới yên tâm.

Cô yên tâm, nhưng lại nhận thấy ánh mắt không vui của Phó Lệ Minh.

Trong lòng Cố Du tự nhủ, anh cũng không phải bác sĩ, sao cô có thể tin tưởng anh được.

Nhưng cô không dám nói ra, dù sao người ta cũng đúng, nhưng để giảm bớt xấu hổ, cô nhìn anh cười cười, nói: “Tổng giám đốc Phó thật sự có tri thức uyên bác.”

Phó Lệ Minh: “Đây là kiến thức thông thường, cô…” Anh kịp thời dừng lại, cô gái này có chút hẹp hòi, nói thẳng thì anh sợ cô sẽ giận, giống như lúc lái xe.

Nhưng mà anh đã nói ra đến nửa đường rồi, có nói nữa hay không thì cũng không có gì khác nhau.

Không phải là nói cô ngốc, không biết gì sao?

Nụ cười trên mặt Cố Du biến mất, cô cúi đầu lấy ví tiền.

Phó Lệ Minh không biết lấy thẻ ngân hàng ra từ lúc nào, anh đưa cho thu ngân.

Cố Du: “Tôi tự trả được rồi.”

Phó Lệ Minh nhìn cô một cái, sắc mặt hơi bất ngờ, sau đó nhíu mày ý bảo cô thu ngân mau nhận lấy thẻ.

Thu ngân mỉm cười nhận lấy thẻ của Phó Lệ Minh.

Cố Du biết dược sĩ vội vàng đi tới gần, trêu đùa hỏi: “Người này là bạn trai của cô sao?”

Cố Du sợ hãi nói: “Không phải.”

Vẻ mặt dược sĩ mập mờ: “Tôi còn tưởng là bạn trai cô.” Nói thì nói như thế, nhưng biểu hiện rõ ràng là không tin lời Cố Du nói, dù cho không phải, thì cũng không khác biệt lắm.

Trong lòng Cố Du bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì thêm, loại sự tình này càng nói càng dở, huống hồ sau này Phó Lệ Minh sẽ không xuất hiện ở đây nữa, đến lúc đó thì chân tướng sẽ rõ ràng.

Sau khi Phó Lệ Minh đưa cô tới chân lầu, còn dặn cô về đến nhà phải gọi điện thoại cho anh.  

Cố Du thật sự cảm thấy không cần thiết, nhưng biết rõ anh là người thích làm gì thì làm nấy, cho nên gật đầu đồng ý.

Sau khi về nhà đóng cửa lại, chuyện đầu tiên là cô gọi điện thoại cho anh, đồng thời không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới xem anh còn ở đó hay không.

Sau đó không ngờ là lại chạm phải ánh mắt anh.

Điện thoại được kết nối, trong giọng nói của anh mang theo tia vui vẻ: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi tới đón cô.”

Tim Cố Du đập nhanh, không biết bởi vì bị anh phát hiện nên xấu hổ, hay là vì trong giọng nói của anh có chút vui vẻ.

“Được.”

Phó Lệ Minh không dong dài nữa, anh cúp điện thoại, xoay người đi ra khỏi tiểu khu.

Cố Du vốn đã đến đứng bên cửa sổ, không khống chế được nhìn bóng dáng anh rời khỏi đó.

Cho đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, cô mới quay lại ngồi xuống ghế sofa. Hai tay cô đặt lên ngực, có thể cảm nhận được trái tim đang đập mãnh liệt.

Loại cảm giác rung động này thật sự khiến cô hoảng hốt, đối mặt với một người đàn ông độc thân có ngoại hình và khí chất mạnh mẽ như anh, quả thật rất dễ khiến người khác rung động.

Nhưng sự chênh lệch giữa hai người quá lớn, không được, phải giữ khoảng cách.

Chỉ là vừa nghĩ tới ngày mai phải đi lựa quà giúp anh thì cô lại đau đầu, rất khó giữ khoảng cách với anh, vậy thì để qua ngày mai rồi nói sau.

“Hắt xì!” Cô nhảy mũi, tình hình này thì phải uống thuốc. Cô lấy hộp thuốc mới mua lúc nãy ra, sau đó nhớ lại bộ dáng của anh lúc chọn thuốc cho cô, không thể không thừa nhận, bộ dạng của anh thật sự rất mê người.

Loại suy nghĩ này thật sự khiến Cố Du hoảng sợ, cô lắc đầu cho đầu óc tỉnh táo. Ừ, cô nhất định là ngã bệnh cho nên đầu óc mới suy nghĩ lung tung như vậy.

Cô đọc bản hướng dẫn, phát hiện tác dụng phụ của thuốc là buồn ngủ, điều này cô rất thích, cô định uống thuốc xong thì sẽ đi tắm nước ấm rồi đi ngủ.

Buổi tối cô ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại là do có tiếng điện thoại. Cô sinh ra một tia ảo giác, tưởng đi làm muộn.

Cô không nhìn số điện thoại mà bắt máy luôn: “Alo…” Giọng nói của cô vẫn còn ngái ngủ.

“Còn chưa rời giường sao?” Là giọng nói của Phó Lệ Minh.

Lúc này Cố Du mới nhớ ra tối hôm qua đã đồng ý giúp anh, cô nhìn thoáng qua thời gian, vừa đúng tám giờ sáng: “Khi nào đi?”

Tối hôm qua anh cũng không nói thời gian cụ thể.

Phó Lệ Minh: “Khi nào thì cô ra ngoài được?”

Cố Du suy nghĩ, rồi nói: “Nửa tiếng sau.”

“Ừ, 8 giờ rưỡi tôi sẽ chờ ở trước tiểu khu nhà cô.”

Thật ra nửa tiếng cũng khá gấp, vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi trang điểm một chút là hết giờ, không có thời gian ăn bữa sáng.

Nhưng đã đồng ý giúp người ta rồi, vậy thì phải làm đến cùng.

Tám giờ rưỡi, Cố Du đúng giờ đi ra tiểu khi, liếc mắt một cái đã thấy xe của Phó Lệ Minh.

Sau khi lên xe, Phó Lệ Minh hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Cố Du thật tình nói: “Chưa.”

Phó Lệ Minh không nói chuyện mà tập trung lái xe, khoảng mười phút sau, xe dừng lại một nhà hàng khách sạn năm sao.

Đây là muốn dẫn cô tới đây ăn sáng sao? Người này cũng không muốn hỏi ý kiến của người khác sao? Cô còn suy nghĩ đến việc ăn bánh bao uống sữa đậu nành ở ven đường.

Phó Lệ Minh tháo dây an toàn, đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, phát hiện Cố Du không hề cử động, anh nhướn mày: “Xuống xe, đi ăn sáng.”

Trong lòng Cố Du thở dài một hơi, tháo dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.

Cố Du nhìn menu, chọn một phần cháo và một phần điểm tâm.

Phó Lệ Minh lại chọn thêm mấy món nữa.

Món ăn được bưng lên rất nhanh, Cố Du đang định húp cháo, thì Phó Lệ Minh đặt một chén súp trước mặt cô: “Uống hết chén súp đi.”

Ban nãy Cố Du thấy anh chọn món, còn tưởng rằng mới sáng sớm anh đã muốn tẩm bổ cơ thể: “Anh uống đi.”

Phó Lệ Minh: “Cái này tôi gọi cho cô. Tất cả thức ăn trên bàn đều gọi cho cô, tôi ăn rồi.”

Cố Du nhìn trên bàn bày sáu bảy món ăn, khó tin nói: “Sao anh lại gọi nhiều món cho một người ăn vậy?” Làm như cô là heo không bằng?

“Đồ ăn cũng đâu nhiều.”

Cố Du chân thành nói: “Nhưng dạ dày của tôi cũng nhỏ, hơn nữa tôi đang giảm cân, tuy rằng trong quá trình giảm cân thì có thể ăn bữa sáng nhiều một chút, nhưng cái này cũng quá nhiều rồi.”

Cho dù chỉ cần ăn mỗi món một miếng thôi cũng quá no rồi.

Phó Lệ Minh nghe cô nói đang giảm cân, trên mặt lộ ra nụ cười chế giễu.

“Cô không cần ăn uống kiêng khem, chỉ cần tập luyện là được rồi.”

Tập luyện cái gì, lúc trước cũng đã đủ ồn ào xấu hổ rồi, Cố Du không muốn nói đến đề tài này.

Cô ăn không được bao nhiêu, lãng phí đồ ăn cũng không được, cho nên…

“Tổng giám đốc Phó, anh ăn một chút đi.” Cô vừa nói vừa đẩy dĩa đồ ăn đến trước mặt anh: “Cái này ngon lắm, ngọt mà không ngấy.”

Phó Lệ Minh nhíu mày, rõ ràng không thích.

Cố Du: “Ăn đi, tôi vừa nếm qua rồi, cũng không tệ.”

Thấy cô nhiệt tình, anh cầm đũa gấp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai được một tí thì anh càng nhíu mày sâu hơn.

Đây là món cô nói ngọt mà không ngấy á?

Rõ ràng là quá ngọt quá ngấy luôn.

Anh giương mắt nhìn cô, mặc dù cô đang cố gắng che giấu, nhưng anh vẫn thấy vẻ đắc ý trong ánh mắt cô.

A! Tâm lý trả thù rất mạnh.

Sau đó, Cố Du lại dùng cách cũ nói Phó Lệ Minh ăn cái gì, thì anh cũng đều làm theo cô, cuối cùng đồ ăn trên bàn cũng gần như được xử lý sạch sẽ.

Lúc tính tiền, cô không quên nói một câu: “Không thể tin được là tổng giám đốc Phó lại thích ăn ngọt như vậy.”

Phó Lệ Minh: “Tôi không thích đồ ngọt.”

Cố Du thật ra nhìn thấy anh không thích, chỉ là không kén ăn thôi.

Cô không có suy nghĩ gì, nhưng không ngờ Phó Lệ Minh lại nói một câu: “Nếu không phải là cô, thì tôi sẽ không ăn đâu.”

Nói xong anh đứng dậy, Cố Du ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện khóe miệng anh hơi khẽ cười, nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua, khiến cho người ta nghi ngờ mình nhìn nhầm.

“Đi thôi.” Anh nói xong xoay người rời đi, Cố Du rất muốn hỏi anh vì sao anh lại nói vậy.

Cố mất đi cơ hội hỏi, dọc đường đi đều cân nhắc những lời này, nội tâm có chút rối bời.

Về chuyện mua quà, Cố Du cũng coi như nghiên cứu qua, mấy năm nay đi dạo cùng bạn bè cũng phát hiện ra không ít quà tặng rất được.

Sau khi biết sở thích của người được tặng, Cố Du đề nghị: “Hay là anh tự mình làm một bộ đồ gốm tặng cho bà ấy đi.”

“Đồ gốm?”

“Ừ, tôi biết một chỗ làm đồ gốm rất được, cũng rất có ý nghĩa.”

“Nhưng đồ gốm không được làm bởi người chuyện nghiệp, như vậy có bị chê không?”

Cố Du: “Quan trọng là thành ý, hơn nữa, anh phải tin tưởng bản thân chứ, lỡ như anh có năng khiếu thì sao.”

Dỗ một đứa bé như vậy thì cũng cần có năng khiếu.

Phó Lệ Minh nhìn cô, anh nghi ngờ có phải cô đang cố ý kéo anh đi nghịch bùn hay không.

Cố Du vẫn duy trì nụ cười: “Đi hay không?”

“Đi đi.” Cố Du giật giây.

Nhìn vẻ mặt mong chờ của cô, Phó Lệ Minh do dự một chút, rồi gật đầu.

Lời tác giả: Tiểu kịch trường:

Phó Lệ Minh: “Điều hấp dẫn nhất của anh chính là tiền?”

Cố Du: “Không phải tiền, là gương mặt.”

Phó Lệ Minh: “Ngoại trừ gương mặt thì sao?”

Cố Du: “Cơ hàm.”

Phó Lệ Minh: “Ngoại trừ cơ hàm ra thì sao?”

Cố Du: “Dáng người.”

Phó Lệ Minh: “Còn gì nữa?”

Cố Du: “Anh đừng có làm khó em nữa được không?”

Phó Lệ Minh: “Hết rồi hả?”

Cố Du bổ nhào lên người anh: “Anh hấp dẫn em nhất là khi anh muốn em nhưng không thể làm gì được em, ví dụ như em đang đến kỳ mấy ngày nay.”

Ừ, cuối cùng Cố Du cũng trở thành người mà anh muốn nhưng lại không thể làm gì, Phó Lệ Minh quả thật rất thích.