Trở về khách điếm 3 người đến thư phòng. Đoan Mộc Chính yên vị trên chủ tọa, Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Kỳ ngồi phía dưới, không ai lên tiếng.
- Hành động tối nay của Tây Vực môn chắc chắn là đến thăm dò thực lực của chúng ta. – Đoan Mộc Chính đánh vỡ trầm mặc.
- Mục đích của bọn họ là gì? – Lâm Thiên Vũ hỏi.
Không ai trả lời, không khí lại trở lại trầm mặc.
- Giang hồ gần đây như thế nào? – Lần này là Âu Dương Kỳ hỏi.
- Rất loạn, lần trước chuyện Vạn Kiếm Phong của Vạn Kiếm sơn trang đột nhiên qua đời cùng với trưởng môn các môn phái liên tiếp bị phanh phui bí mật làm cho bạch đạo gặp một phen sóng gió, hắc đạo cũng nhân đó mà tung hoành, bạch đạo phải tham gia phân giải tranh chấp giữa Nga Mi và Thiếu Lâm, các môn phái khác thì tranh giành chức vị trưởng môn xảy ra nội loạn ngay cả nội loạn của bản môn còn chưa xử lý xong làm sao rãnh rang mà đi dẹp loạn hắc đạo, thế cục bây giờ đang nghiêng về phía hắc đạo mà Tây Vực môn là môn phái mạnh nhất trong hắc đạo, lần bạo loạn này là do Tây Vực môn khởi xướng đứng đầu dẫn dắt các môn phái khác trong hắc đạo, quyết tâm thống lĩnh giang hồ. – Đoan Mộc Chính nói.
- Vậy lần này Tây Vực môn đến đây là có ý gì, chúng ta không phải người của bạch đạo. – Lâm Thiên Vũ suy tư.
- Có lẽ là muốn chúng ta đầu quân về hắc đạo, Phi Thiên các thuộc phái trung lập trước giờ qua lại với cả hắc đạo và bạch đạo. – Đoan Mộc Chính nói.
- Có lẽ, nhưng Phi Thiên các cùng lắm chỉ có thể giúp hắn thu thập tin tức, cũng không giúp ích gì hơn được nữa, mà nếu nói là đến khuyên chúng ta đầu quân thì đáng lẽ phải đến nhà bái phỏng hà cớ gì chặn đường chúng ta mà tập kích. – Lâm Thiên Vũ nói.
- Hắn nói lần sau gặp lại nghĩa là chúng ta sẽ có cơ hội tái kiến, đừng đoán già đoán non nữa lần sau gặp sẽ biết được mục đích của hắn. – Âu Dương Kỳ nói.
…
Sau khi trải qua một lượt bàn bạc mà không có kết quả, 3 người tách ra trở về phòng. Vừa vào phòng Âu Dương Kỳ liền ôm chặt lấy nàng, hôn nàng thật sâu. Rất lâu sau hắn buông nàng ra, nàng thở hổn hển nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng:
- Từ sau khi gặp phải đám người Tây Vực môn tập kích chàng trở nên kỳ quái.
- Có sao. – Âu Dương Kỳ ôm lấy nàng, cằm gác trên đầu nàng.
- Có, ta nhận ra. – Lâm Thiên Vũ trả lời chắc chắn.
Hai người trầm mặc hồi lâu Âu Dương Kỳ nhàn nhạt nói:
- Ta cảm thấy môn chủ của Tây Vực môn có chút quen thuộc. Rất giống với một vị bằng hữu của ta.
- Nếu hắn thật là bằng hữu của chàng thì chàng định làm gì? – Lâm Thiên Vũ hỏi.
- Không làm gì hết, ta hiện tại vẫn chưa chắc chắn hắn có phải người đó không, mà cho dù hắn có thật là bằng hữu của ta đi nữa, một khi muốn thương tổn nàng thì hắn phải chết. – Âu Dương Kỳ tàn nhẫn nói.
- Aizz, chàng thật là máu lạnh nha, nhưng mà ta thích. – Lâm Thiên Vũ nhón chân hôn lên bạc môi mỏng khiêu gợi của hắn.
Hai người lại lần nữa đắm chìm trong cơn mưa hôn.
Ba ngày sau
Lúc ba người đang dùng bửa sáng đột nhiên ông chủ khách điếm chạy vào thông báo nói có một vị tự xưng Tây độc môn chủ đến bái phỏng Phi Thiên các chủ, đang chờ trong đại sảnh. 3 người nhìn nhau một lát, cả 3 liền đi đến đại sảnh nhìn thấy nam nhân mặc hồng y đeo mặt nạ bạc ngồi một bên thong dong uống trà, không có một chút lo lắng khi đến địa bàn của kẻ địch.
3 người cũng an vị vào chổ của mình, Đoan Mộc Chính nhìn nam nhân mặc hồng y, hắn cũng ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Đoan Mộc Chính, 2 bên phóng điện xoèn xoẹt, Lâm Thiên Vũ nhìn cảnh này đột nhiên nhớ đến một bộ đam mỹ mà nàng đã đọc trước khi xuyên qua, càng nhìn càng thấy hai người này có tư chất, nhưng là hai bên đều cường thế ai là công ai là thụ??? (anchan: các nàng thông cảm dạo này ta bị hủ nữ hóa, nhưng ko nặng lắm, đa số các nàng đều biết đam mỹ là gì nhỉ, đơn giản là tình yêu của nam x nam, công= người ở trên(chồng); Thụ= người ở dưới(vợ). A men, mong mọi người thứ lỗi cho cách giải thích rất chi là trong sáng của ta, ta là sắc nữ mừ. hắc hắc)
Lâm Thiên Vũ nhìn bọn họ đọ mắt đến mất hồn, thần trí bây giờ đang lơ lững trên cành cây suy nghĩ xem ai là công ai là thụ, Âu Dương Kỳ thấy nàng nhìn hai người nam nhân đến ngây người thì lại lên cơn ghen, hắn trừng mắt nhìn 2 tên đang đọ mắt kia, bàn tay bất giác siết chặt lấy tay nàng, Lâm Thiên Vũ đau đến nhăn mặt, đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt mình, lại nhìn Âu Dương Kỳ đang trừng mắt nhìn hai người kia. OMG! Không phải là 3p(tình tay 3 đó mà) chứ hả!!! Tội lỗi, tội lỗi, đừng trách nàng vì sao lại có cái suy nghĩ đồi trụy như vậy ai bảo Âu Dương Kỳ hắn trừng hai người kia làm chi. Âu Dương Kỳ như cảm nhận được nàng đang nhìn hắn, hắn xoay đầu, hung hăng trừng nàng.
Ây da! Mắc mớ gì trừng nàng chứ??? Lâm Thiên Vũ ngây ngốc nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to trong suốt ngây thơ vô số tội nhìn hắn. Đôi môi mỏng của Âu Dương Kỳ mím lại thành một đường, dường như đang nín nhịn cái gì đó, sau đó đột nhiên có một đôi môi bao lấy môi nàng, không đợi nàng kịp phản ứng Âu Dương Kỳ đã hôn nàng, đưa cái lưỡi ấm nóng của hắn vào khoang miệng của nàng, lướt qua hàm răng của nàng, kiên nhẫn đợi nàng há miệng cho hắn vào, một lúc sau Lâm Thiên Vũ kịp phản ứng lại, nàng đáp lại nụ hôn của hắn, môi lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, hoàn toàn quên mất hai nam nhân đang đọ mắt với nhau còn ngồi ở đấy.
Rất lâu sau khi cả hai đều thiếu dưỡng khí hắn mới buông nàng ra, yêu thương vuốt ve hai gò má ửng hồng của nàng, ngắm nhìn dung nhan kiều mỵ của nàng, môi mọng sưng đỏ, đôi gò má phiếm hồng, bộ ngực phập phồng lên xuống vì thở dốc, mắt đẹp ngập nước đang lườm hắn, nàng không biết rằng động tác này cựa kỳ gợi cảm mê người đến chết mất. Hắn cúi đầu định hôn thêm lần nữa, nhưng tiếng đằng hắng của Đoan Mộc Chính đã kịp lúc kéo lại lý trí của hắn.
Đoan Mộc Chính ngồi trên chủ vị không ngừng ho khan, trên khuôn mặt tuấn tú phiếm một tầng màu hồng nhạt, tuy không nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân hồng y nhưng từ hành động đưa mắt nhìn ra cửa cũng biết hắn có chút ngượng ngùng.
Lúc này Lâm Thiên Vũ mới nhớ ở đây còn có người ngoài, nàng lại phóng khoáng hôn Âu Dương Kỳ như vậy, aizz còn gì là thanh danh của nàng nữa TT0TT.
- Ừm, không biết môn chủ đến đây có việc gì? – Âu Dương Kỳ giải vây cho nàng.
- Ta đến muốn thương lượng với các người vài vấn đề. – Nam nhân hồng y nói.
Lúc này Lâm Thiên Vũ mới để ý giọng nói của hắn có phần quen thuộc, những lần trước gặp hắn nàng không phải đang hoảng sợ thì cũng là hồi hộp, không có chú ý khẩu âm của hắn, hôm nay đối diện với hắn nàng mới phát hiện ra.
Nàng nhìn sang Âu Dương Kỳ thấy hắn vẫn bình thản như cũ, lại nhìn về phía nam nhân hồng y.
- Môn chủ muốn thương lượng việc gì? – Lần này là Đoan Mộc Chính.
- Ta nghĩ các vị cũng biết được chuyện bạch đạo và hắc đạo đang tranh đấu, ta nghĩ với thực lực của Phi Thiên các hẳn là biết cục diện bây giờ đang nghiêng về phía nào. – Nam nhân hồng y nói.
- Vậy thì sao? – Đoan Mộc Chính nhàn nhạt nói.
- Ta mong các chủ sẽ không đứng về phía bạch đạo. – nam nhân hồng y thẳng thắn nói.
- Vậy thì ta phải đứng về hắc đạo sao. – Đoan Mộc Chính cười nhạt.
- Không, với thực lực của Tây Vực môn ta tin ta có thể thống lĩnh giang hồ. – Nam nhân hồng y kiêu ngạo nói.
- Khẩu khí rất lớn, thế môn chủ muốn ta làm gì? – Đoan Mộc Chính híp đôi mắt lại nhìn nam nhân hồng y.
- Ta hy vọng các chủ sẽ đứng bên ngoài, không xen vào chuyện này.
- Phi Thiên các của ta khi nào thì được xem trọng như vậy, chỉ là một tổ chức thu thập tin tức nho nhỏ đủ sức để phá vỡ cục diện bây giờ sao. – Đoan Mộc Chính ngả ngớn nói. Lâm Thiên vũ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, có chút mở mang tầm mắt.
- Bao gồm cả tổ chức sát thủ Huyết Dạ. – Nam nhân hồng y nhàn nhạt nói.
- Hửm. – Ánh mắt Đoan Mộc Chính lóe sáng, âm thầm đánh giá nam nhân hồng y.
- Ta đã sớm tra ra Phi Thiên các không đơn giản là một tổ chức thu thập tin tức, bên trong còn có tổ chứa Huyết dạ nổi tiếng khắp giang hồ.
- Vậy thì sao. – Đoan Mộc Chính bị vạch trần bí mật cũng không tức giận, tựa lưng vào ghế nói.
- Ta hi vọng cả hai tổ chức trên sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến này.
- Làm như vậy thì ta được lợi ích gì? – Đoan Mộc Chính hứng thú nhìn nam nhân bên dưới.
- Ta có thể đảm bảo sau khi ta thống nhất giang hồ Phi Thiên các và Huyết dạ sẽ là đệ nhất giang hồ, không một ai dám động đến các ngươi. – Nam nhân hồng y kiên định nói.
- Điều kiện rất hấp dẫn, nhưng ta không cần cái danh hiệu đệ nhất kia cũng không cần phải núp bóng của người khác. – Đoan Mộc Chính bất cần nói.
- Vậy điều kiện của các chủ là?
- Ta muốn 1/3 đất đai của ngươi ở Tây Vực, con đường giao thương ở đó phải do ta đứng đầu và cai quản.
- Được, ta đồng ý. – Nam nhân hồng y nói. Hắn không cần phải là đệ nhất phú thương hay là mấy mảnh đất ở Tây Vực, thứ hắn cần chính là cả giang hồ, nếu hắn thâu tóm được giang hồ tức là hắn có tất cả.
- Điều kiện thành giao. – Đoan Mộc Chính cười đến thập phần gian xảo, hắn thì khác, hắn không cần giang hồ, hắn muốn làm phú thương giàu có nhất quyền thế nhất nước, có thể nắm giữ mạch sống kinh tế trong tay, thoải mái thao túng mọi thứ.
- Vậy còn thiếu chủ Quỷ Tịch giáo thì sao? – Nam nhân hồng y xoay mặt lại đối diện với Âu Dương Kỳ hỏi.
Lâm Thiên Vũ có chút ngây ngốc nhìn hắn, không kịp hiểu những gì hắn nói, đưa ánh mắt hoang mang nhìn sang Âu Dương Kỳ.
Hắn nắm chặt tay nàng, nâng mắt nhìn nam nhân hồng y, lạnh lùng nói:
- Môn chủ nói như thế là có ý gì?
- Không có ý gì, chẳng lẽ ta nói sai, Quỷ lão nhân sau khi qua đời chẳng lẽ không giao lại Quỷ Tịch giáo cho ngươi, ta không tin tâm huyết cả đời của lão lại không giao cho đồ đệ yêu quý nhất của lão. – Nam nhân hồng y nhìn Âu Dương Kỳ.
- Sao ngươi lại biết việc này, ngay cả Phi Thiên các cũng không thể tra ra. – Âu Dương Kỳ không nói hắn là thiếu chủ của Quỷ Tịch giáo nhưng từ ngữ khí của hắn có thể đoán ra vài phần.
Lâm Thiên Vũ nhìn hắn, bộ dáng hắn lúc này có chút xa lạ, không giống với Âu Dương Kỳ ngây thơ chân chất của nàng, hắn còn có bao nhiêu bí mật mà nàng chưa biết, chuyện của nàng tất cả đều nói cho hắn biết, vậy còn hắn thì sao, còn bao nhiêu chuyện giấu diếm nàng.
Âu Dương Kỳ nhận ra ánh mắt hoang mang nghi vấn của nàng, hắn cầm tay nàng đặt lên môi, thật kính cẩn hôn lên mu bàn tay của nàng, ánh mắt trong suốt sâu thẳm như hồ nước mùa thu không một chút gợn sóng, dùng giọng nói mà chỉ có hai người mới nghe thấy:
- Tin tưởng ta.
Lâm Thiên Vũ nhíu mày nhìn hắn, thật lâu sau nàng mới gật đầu, hắn thả lỏng tay nhưng không buông tay nàng ra, kỳ thật nàng không phải là không tin tưởng hay hoài nghi hắn, nàng chỉ là có chút hiếu kỳ cùng với bất ngờ về thân phận của hắn. Còn tình cảm mà hắn dành cho nàng, cho tới bây giờ nàng chưa từng hoài nghi.
- Vì sao ngươi lại biết chuyện này? – Âu Dương Kỳ khôi phục lại bộ dáng băng lãnh, ánh mắt ôn nhu thâm tình khi nãy biến mất hoàn toàn.
- Người dùng Lăng Ba chỉ có một đó chính là Quỷ lão nhân, lão đã qua đời thì chỉ có một người mới có tư cách sử dụng nó chính là đồ đệ duy nhất của lão, Lăng Ba tượng trưng cho thân phận giáo chủ của Quỷ Tịch giáo, nhưng theo tin tức ta nhận được Quỷ Tịch giáo chủ năm nay cũng đã ngoài 30 không thể là ngươi đi, quỷ tịch giáo có một vị thiếu chủ như giao long thấy đầu không thấy đuôi, không có bao người biết đến nhưng lại được giáo phái tôn kính còn hơn cả giáo chủ, còn có một đám ám nhân được huấn luyện đặc biệt chỉ nhận lệnh của thiếu chủ không nhận lệnh của giáo chủ… Tất cả những thứ này có đúng hay không thiếu chủ Quỷ Tịch giáo Âu Dương Kỳ. – Nam nhân hồng y cười trào phúng.
- Thế ngươi muốn gì. – Âu Dương Kỳ đã sớm đoán ra ý định của hắn, chỉ là vẫn muốn hỏi.
- Cũng giống các chủ đây, ta hi vọng thiếu chủ có thể không tham gia vào cuộc chiến này.
- Nếu ta nói không thì sao? – Âu Dương Kỳ nhướng mày hỏi.
- Ta sẽ gặp rắc rối lớn, theo thông tin ta điều tra được, thực lực của Quỷ Tịch giáo có thể nói là ngang tài ngang sức với Tây Vực môn 2 bên giao đấu lưỡng bại câu thương, cùng lắm là cá chết lưới rách người hưởng lợi sau cùng sẽ là bạch đạo, ta tin thiếu chủ cũng không muốn có kết cục này. – Nam nhân hồng y ánh mắt sắt lẻm nói.
- Còn gì nữa? – Âu Dương Kỳ lạnh nhạt nói.
- Còn???… Nể tình ta đã cứu qua lệnh phu nhân một mạng. – Nam nhân hồng y cười cười.
- Hửm. – Âu Dương Kỳ híp lại ánh mắt nguy hiểm nhìn Lâm Thiên Vũ.
- Ha ha, lần đó ta trốn ra khỏi sơn trại đến U Lan thôn xém bị người cưỡng gian may có người tốt bụng ra tay cứu giúp. – Lâm Thiên Vũ cười khan, chuyện này nàng không có nói với hắn, chỉ vì sợ hắn mắng nàng.
- Hừ. – Âu Dương Kỳ hừ lạnh, ghi tội của nàng để đó, tý nữa về phòng từ từ xử lý.
- Vì nương tử ta có thể đồng ý với ngươi Quỷ Tịch giáo sẽ không tham gia vào trận chiến này. – Âu Dương Kỳ nói.
- Điều kiện của thiếu chủ là?
- Sau này khi giang hồ thống nhất Tây Vực môn sẽ không đụng chạm đến Quỷ Tịch giáo cũng như giáo phái của ta cũng sẽ không động đến các ngươi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
- Được. – Nam nhân hồng y nhanh chóng đồng ý.
- Còn có. – Âu Dương Kỳ nói.
- Còn có?
- Ta muốn thấy diện mạo thật sự của ngươi. – Âu Dương Kỳ nói, mắt lạnh nhìn thẳng vào nam nhân hồng y.
- Diện mạo thật của ta. – Nam nhân hồng y có chút chần chờ.
Rất lâu sau hắn mới gật đầu, ngón tay mảnh khảnh đưa lên, gở xuống mặt nạ bạc, lộ ra khuôn mặt anh tuấn có vài phần âm nhu vài phần tà khí, ánh mắt thâm thúy băng lãnh, ngũ quan tinh xảo. Nhìn thấy gương mặt kia, Lâm Thiên Vũ há hốc mồm mắt trợn to lên. Ngón tay bạch ngọc giơ lên chỉ về phía nam nhân hồng y, run run nói:
- Triệu, Ngân, Phong, là ngươi a, hèn gì ta cứ cảm thấy có điểm quen thuộc.
Triệu Ngân Phong không nói gì chỉ cười nhạt.
- Ngươi a, làm sao lại là môn chủ của Tây Vực môn a, không phải nói môn chủ là con trai của cố môn chủ, vậy chả phải Triệu lão gia ông ấy… – Lâm Thiên Vũ bị sốc khá nặng ai có thể tin được cái tên thư sinh trói gà không chặt Triệu Ngân Phong kia lại là tên môn chủ biến thái ác độc âm hiểm kia.
- Không, phụ thân chỉ là một thương nhân bình thường, ta là con nuôi của bọn họ, đến 5 năm trước ta mới biết được cha ruột của mình là ai, sau đó thì mọi việc các ngươi đã biết. – Triệu Ngân Phong cười chua xót.
- Ngươi a, đã biết bọn ta từ trước vậy mà còn hạ độc thủ với chúng ta a. – Lâm Thiên Vũ tức khí nói.
- Ta không có, ta chưa từng hại các ngươi. – Triệu Ngân Phong nói.
- Thế việc Nhược Tâm Lan thì sao, ta nghe rõ ràng ngươi bảo bà ta giết ta đi. – Lâm Thiên Vũ oán giận nói, nàng còn rất để bụng a, con mụ đó chết rồi mà còn hại Âu Dương Kỳ của nàng.
- Ta không bảo bà ta giết ngươi, bà ta lúc đó nói có người tên Hồ Mỵ Vũ, ta không biết đó là ngươi nên mới bảo bà ta ra tay, còn Âu dương Kỳ ta không hề bảo bà ta xuống tay, chuyện hôm đó chỉ là sơ xuất ngoài ý muốn, sau đó ta biết hắn trúng độc liền trở về Thanh An thành lấy rượu cho ngươi giải độc còn gì…
- Thôi, thôi, thôi, ngươi nói nhiều quá, xem như ta chưa từng hỏi ngươi cái gì. – Lâm Thiên Vũ nghe hắn giải thích một đống chuyện nghe một hồi chóng mặt.
- Ngươi muốn thống lĩnh giang hồ. – Âu Dương Kỳ lúc này mới nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn hảo bằng hữu đã không còn băng lãnh như trước, thật ra thì từ sau đêm giao đấu hôm đó hắn đã lờ mờ đoán ra thân phận của Triệu Ngân Phong, chỉ là không chắc chắn.
- Đúng vậy. – Triệu Ngân Phong kiên định gật đầu.
- Vậy Quỷ Tịch giáo sẽ không nhúng tay cũng không giúp đở. – Âu Dương Kỳ nghiêm túc nói.
- Được.
- Điều kiện thành giao.