Hoán Đổi Phu Quân 1

Chương 10: Tráo tân nương




Thành hôn nga~ Lâm Thiên Vũ nàng thật là chờ mong a.

Tịnh Văn vì thấy Lâm Thiên Vũ có tinh thần hợp tác lại thêm Mạn Vân luôn theo sát bên cạnh nàng nên có thể an tâm chuẩn bị hôn lễ.

Mà Lâm Thiên Vũ cùng mạn Vân 2 người cũng rất bận rộn, nhưng là bận rộn cho kế hoạch sắp tới.

Cuối cùng cái ngày trọng đại nhất đời người cũng tới, Lâm Thiên Vũ nàng thật hồi hộp muốn chết đây, lần trước thành hôn nàng còn không có hồi hộp như vậy đâu, nhưng là lần này quan hệ trọng đại nàng thật là rất lo đây.

Sáng sớm Mạn Vân dẫn theo 1 đoàn người mang theo phục sức cùng giá y tấn công vào phòng của Lâm Thiên Vũ, sau khi Lâm Thiên Vũ đuổi hết mọi người ra khỏi phòng, chỉ chừa lại Mạn Vân thì 2 người bắt đầu triễn khai kế hoạch.

Lâm Thiên Vũ ngoan ngoãn ngồi yên cho mạn Vân trang điểm, vấn tóc, nàng trộm liếc nhìn Mạn Vân, thấy nàng ta tâm tình vui vẻ vừa chãi đầu cho nàng vừa hát thì tâm có chút áy náy.

- Mạn Vân, ta xin lỗi nha, ta thực rất muốn để ngươi bái đường, nhưng là nếu đột nhiên Mạn Vân ngươi biến mất, ta e kế hoạch sẽ bị lộ mất. – Lâm Thiên Vũ ánh mắt đáng thương nói.

- Ngươi giúp ta như vậy ta đã rất biết ơn rồi, đừng áy náy – Mạn Vân cảm kích nói.

2 người thoáng yên lặng, 1 lúc sau:

- Xong, ngươi xem, ngươi thật xinh đẹp, cười lên nào như vậy mới phù hợp với hoàn cảnh hôm nay chứ. – Mạn Vân vui vẻ nói.

- Ừm, cám ơn ngươi. – Lâm Thiên Vũ nhìn vào gương, nói.

- Thiên vũ, ta thật rất cám ơn ngươi, vì vậy ngươi đừng cám ơn ta mãi, chúng ta nhất định sẽ thành công. – Mạn Vân nói.

Lâm Thiên Vũ nàng thật là vì lo lắng mà đánh mất tự tin rồi, mấy ngày trước người cổ động chính là nàng, hôm nay lại chuyển sang Mạn Vân, nàng thật là, nàng là 1 cái nhân loại của thế kỷ 21, có thứ gì làm nàng sợ chứ, đúng nàng phải tự tin lên, nàng nhất định thành công. Yeah!

- Ừm chúng ta nhất định thành công. – Lâm Thiên Vũ đột nhiên phấn chấn hẳn lên làm Mạn Vân có chút không theo kịp với sự biến đổi của nàng.

Mạn Vân cùng Lâm Thiên Vũ, 2 nàng nhìn nhau cười, tinh thần chiến đấu của 2 nàng đang ngày càng hừng hực lửa, chuẩn bị đốt cháy đêm tân hôn hôm nay.

Bên ngoài truyền đến, bảo giờ lành đã đến, Mạn Vân nhanh chóng lấy hồng khăn phủ lên đầu của Lâm Thiên Vũ, đưa tay dìu nàng ra khỏi cửa.



Đại sảnh

Trên dưới toàn bộ người của sơn trại đều có mặt, trại chủ thành hôn, sự kiện lớn như vậy, không có mặt chính là đại bất kính.

Mạn Vân dìu Lâm Thiên Vũ ra đại sảnh, liền thấy Tịnh Văn 1 thân hỉ phục đỏ rực, tâm đột nhiên chua xót, nếu Lâm Thiên Vũ không giúp nàng thì hắn có lẽ sẽ thuộc về người khác. Như cảm nhận được sự chần chừ của Mạn Vân, Lâm Thiên Vũ tay kéo lấy tay áo của nàng ta, Mạn Vân chợt nhớ ra liền thu hồi ánh mắt bi thương kia.

Mà Tịnh Văn hôm nay làm tân lang nhưng vẻ mặt không có vui vẽ mấy, từ khi thấy Mạn Vân dìu tân nương đi vào đại sảnh, tâm tình của hắn đột nhiên xuống dốc trầm trọng, tâm ẩn nhẫn đau.

Bên cạnh có người hô bái đường, Mạn Vân liền dìu Lâm Thiên Vũ quỳ xuống bái thiên địa, sau lại giúp nàng đứng lên. Sau khi chủ lễ tuyên bố lễ thành, Mạn Vân lại chuyên tâm dìu Lâm Thiên Vũ vào tân phòng. Nhìn theo bóng dáng mãnh khảnh của nàng(Mạn Vân) tâm Tịnh Văn chợt co rút, hắn cũng không biết mình đau như vậy là vì cái gì, vì vậy huynh đệ trong trại ai mời rượu, hắn đều uống sạch, hy vọng say rồi thì tim sẽ không đau nữa.



Tân phòng.

Bên ngoài trời đã sập tối rất thuận tiện cho kế hoạch của các nàng.

- Này, ngươi mặc vào đi. – Lâm thiên Vũ vừa vào đến tân phòng liền tự tay tháo xuống hồng khăn, sau đó nhanh chóng trút bỏ giá y, cùng các phụ kiện linh tinh khác.

- Ừm, y phục đây. – Mạn Vân cũng rất chi là hợp tác, nhanh chóng thoát đồ, khoác vào giá y đỏ thẫm.

Lâm Thiên Vũ mặc vào quần áo của Mạn Vân, kích thước 2 người cũng không sai lệch lớn lắm nên quần áo tạm thời có thể chấp nhận được. Bước 2 đã xong chỉ còn chờ tân lang vào phòng hoàn thành tiếp bước cuối cùng: Động phòng, giúp nàng đem gạo nấu thành cơm. Mạn Vân khẩn trương ngồi ở trên giường, 2 tay vân vê hồng khăn ở trên tay, Lâm Thiên Vũ cũng hồi hộp không kém, ngồi trên bàn tròn chờ đợi, lại nhìn thấy 1 bàn đầy thức ăn, mà nàng từ sáng đến giờ vẫn chưa có 1 hạt cơm vào bụng, liền nhanh tay cầm lấy thức ăn, nạp năng lượng chuẩn bị đào tẩu.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói, Lâm thiên Vũ đang nhồi nhét 1 mồm thức ăn thì suýt bị nghẹn vì sợ, nàng tay đấm đấm thùm thụp vào ngực, tự rót cho mình cốc nước.

Qua cơn nguy kịch, nàng đi nhanh đến chổ Mạn Vân đội hồng khăn lên đầu nàng ta, thủ thỉ vài lời vào tai nàng ta, sau lại trở lại bàn tròn, phồng má thổi tắt đèn trong phòng, sau đó đi vòng ra sau giường, nhảy ra khỏi cửa sổ, nấp sẵn bên ngoài.

Tịnh Văn 1 thân nồng nặc mùi rượu, thân hình to lớn đi đứng loạng choạng như sắp ngã, hắn đẩy mạnh cửa vừa bước vào tân phòng liền gặp ngay 1 mảnh tối đen như mực liền cảm thấy ngạc nhiên, đang định tìm đèn thắp lên thì 1 thanh âm thanh thúy vọng đến.

- Tướng công, đừng thắp đèn. – Lâm Thiên Vũ từ bên ngoài cửa sổ, cố gắng dùng âm thanh nhỏ nhẹ nhất, nũng nịu nhất nói với vào.

Tay nàng vuốt dọc theo 2 cánh tay, chết mất thôi, vì cái giọng nhão nhoẹt kia mà nàng nổi cả da gà đây này.

- Tại sao? – Tịnh Văn thần trí đã lờ mờ vì say, nhưng vẫn thấy thắc mắc, hỏi.

“Trước sau gì cũng tắt, tắt sớm 1 tý thì có làm sao.” Lâm Thiên Vũ thầm nghĩ, nhưng là nàng không có nói ra miệng, lại dùng cái giọng ngọt như đừng phèn, nhão như cháo loãng nói:

- Người ta ngượng mà, chàng đừng có thắp đèn đấy.

Đùa sao, thắp đèn thì kế hoạch của nàng bại lộ mất.

Mỹ nhân như hoa, âm thanh như ngọc đang ngồi trên giường đợi hắn, lại nũng nịu gọi hắn là tướng công, trên đời này có mấy ai kháng cự lại được sự cám dỗ này đây???

Vì thế bạn Tịnh Văn rất chi là nghe lời, không thắp đèn, hắn xoay người đóng kín cửa lại, sau đó chỉ nghe thấy nam âm mang hơi rượu vang lên 1 câu mà Lâm thiên Vũ nàng thấy vô cùng quen tai.

- Nương tử, xuân tiêu 1 khắc, đáng giá ngàn vàng, ta tới đây.

E hèm, sau đó hắn đi như bay đến bên giường, đẩy ngã tân nương đang e thẹn ngồi trên giường – Mạn Vân. Sau chỉ nghe âm thanh vật nặng ngã xuống giường cùng với 1 tiếng ngâm nhỏ của Mạn Vân vì bị tập kích bất ngờ. Sau vì nhớ ra lời dặn của Lâm Thiên Vũ nàng liền im bặt, nàng ta đã dặn nàng trước buổi sáng ngày mai không được lên tiếng, bởi thanh âm của 2 người không giống nhau, nếu nàng mở miệng nói chuyện Tịnh Văn có thể nhận ra.

Trong phòng truyền ra tiếng thở dốc không thôi, 1 mảnh xuân tình kiều diễm ấm áp, ngoài phòng có người cũng thở dốc không thôi, vì lo tìm đường chạy trốn.

Lâm Thiên Vũ nghe theo chỉ dẫn của Mạn Vân men dọc theo bờ tường tìm kiếm hồi lâu liền phát giác ra 1 con đường mòn bị cỏ che khuất nhưng nhìn kỹ vẫn phát hiện ra lối đi. Nàng nhanh chân đi tới, cuối con đường là 1 ngã rẽ, nàng liền theo khúc quanh mà phát hiện ở gốc cây gần đó có 1 con ngựa bị buộc dây vào đấy, đang mãi mê gặm cỏ, trên lưng ngựa còn có 1 tay nải, Mạn Vân đúng là không gạt nàng, nàng ta quả thật đã chuẩn bị chu toàn giúp nàng, theo lời Mạn Vân khi gặp con ngựa, chỉ cần đi thẳng 1 đường về phía trước, nàng liền có thể rời khỏi trại.

Nhưng là Lâm Thiên Vũ thật là đau đầu, con ngựa cao như thế nàng không biết làm sao để leo lên, nàng lại không biết cưỡi ngựa, bảo nàng cưỡi lừa còn là cả 1 vấn đề huống chi là con ngựa cao to như thế này???

Tuy nói bọn người trong sơn trại đang bận ăn mừng mà lơi là cảnh giác cùng với đây là con đường bí mật của Mạn Vân, không có người biết, nhưng ai biết được trời xui đất khiến nàng đứng đây 1 hồi liền bị người phát hiện thì làm sao.

Lâm Thiên Vũ tâm rối như tơ vò, lo lắng không biết làm sao để lên được ngựa, nhìn tới nhìn lui, nhìn 1 hồi liền nghĩ ra 1 cách, nàng đảo mắt hạnh, ngồi xổm giữa đống cỏ, lấy ra chủy thủ(đao ngắn) cất trong ống giày, này là do nàng lúc trước xem phim cổ trang toàn thấy mấy vị đại hiệp cất đao trong ống giày nên học theo,(anchan: đại hiệp nào mà giấu dao trong ống giày hả tỷ, chỉ có mấy thằng hay chơi lén mới làm vậy thôi) nàng nhanh tay xoẹt 1 cái, ôm lấy đống cỏ non mềm, sau lại đi xung quang tìm kiếm 1 cành cây khô, lại tháo xuống sợi dây buộc tóc, 1 đầu buộc lại bó cỏ, đầu sợi dây còn lại buộc chặc vào cành cây, nàng cầm lấy ‘cần câu cỏ’ tự chế, vung lên vung xuống vài lần, sau khi chắc chắn rằng nó đã được buộc chặc liền vui vẻ cầm lấy, lại nhìn đến xung quanh, nàng phát hiện ra 1 tảng đá to. Thân hình nhỏ bé ỳ ạch lăn tảng đá, cứ như con bọ hung ủi phân. Cuối cùng con bọ hung, nhầm, Lâm Thiên Vũ cũng dịch chuyển được tảng đá đến gần con ngựa.

Nàng 2 tay chống hông, thở dốc 1 hồi, 1 tay cầm lấy ‘cần câu cỏ’ 1 tay vịn chặc vào yên ngựa làm điểm tựa, chân phải đứng trên tảng đá, chân trái đạp vào bàn đạp, nàng khom người lên xuống lấy thế, sau lần thứ 3 lấy thế, chân trái nàng ấn mạnh vào bàn đạp, chân phải nhún mạnh 1 cái đẩy thân người lên cao, 2 tay nhanh chóng bám chặt lấy cả người con ngựa, người nàng nhanh chóng làm 1 cái ôm thân mật trên lưng con ngựa, sau đó từ từ bò lết lên trên. Sau khi đã an toàn bò lên đến yên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn con ngựa này hiền lành, nàng cho dù có bám nó như con khỉ con ôm khỉ mẹ đi chăng nữa thì nó cũng không có hất nàng xuống đất.

Nhưng sau khi trãi qua gian khổ để lên đến được yên ngựa nàng mới khóc ròng mà phát hiện ra rằng: Nàng quên chưa tháo dây buộc ngựa, hiện giờ con ngựa vẫn còn bị buộc chặc vào gốc cây. Làm sao đây, không lẽ nàng lại phải ỳ ạch leo xuống lưng ngựa, tháo dây sau đó lại ỳ ạch leo trở lại trên người nó???

Sau 1 hồi mếu máo, Lâm Thiên Vũ đột nhiên nhớ ra, nàng lấy ra chủy thủ, thân người di chuyển, lết đến trên cổ của con ngựa, mạnh tay cắt đứt dây buộc, sau đó lại lết trở về yên.

Tuy đã yên vị trên yên ngựa, nhưng là nàng không biết làm cách nào cho nó đi, mà con ngựa hiền lành kia cũng rất chi là ‘hiền lành’, ngựa ta chỉ lo ăn cỏ, không thèm để ý đến xung quanh.

Lâm Thiên Vũ đã đoán biết trước cái con ngựa ngu ngốc này thể nào cũng chẳng chịu đi, nàng tinh ranh cầm lấy ‘cần câu cỏ’, từ trên thả xuống cho bó cỏ đong đưa trước mặt ngựa muốn thu hút sự chú ý của nó. Ngay sau đó ngựa ta liền mắc câu, nghĩ cũng buồn cười con ngựa này đúng là lười, vừa lười lại ham ăn, thấy 1 đống cỏ non mịn đung đưa trước mặt, mắt liền sáng rực vươn cái đầu to ra định cắn 1 ngụm, ai dè Lâm Thiên Vũ nàng còn ranh mãnh hơn, nàng cầm lấy ‘cần câu’ đưa ra xa, con ngựa liền lập tức vươn đầu ra, chân tiến đến vài bước, 1 người 1 ngựa cứ thế chơi trò ta thả ngươi theo, nàng đưa cần câu hướng về phía trước, con ngựa cũng cứ thế hướng cái đầu về phía bó cỏ, chân cũng tự động bước theo.

Với tốc độ ngay cả con rùa còn bò nhanh hơn, Lâm Thiên Vũ cùng ngựa ngốc hoa hoa lệ lệ rời khỏi sơn trại.