Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh đang đứng trước cửa, nhìn thấy ba người đi đến. Nghiêm Mộ từ phía xa đã hô hào, cười vẫy tay với các nàng.
Thân phận thay đổi, người vừa tới liền tiến vào trạng thái diễn kịch, không được do dự giây phút nào. Hề Mặc vừa tiễn đi Thôi Gia Ngư, còn chưa được thở ra thì đã phải tiếp tục tươi cười chào đón.
Trước đây, mỗi lần nàng bận rộn, cảm thấy không vui liền chửi thầm vài câu, bây giờ thì đã thành thói quen, hoàn toàn diễn theo bản năng. Nguyễn Dạ Sênh cũng đã quen như thế, giữ vững thần sắc đứng tại chỗ, chuẩn bị nghênh đón phiền phức.
Trầm Khinh Biệt giá đáo, chính là phiền phức giá lâm.
Cô cảm thấy hơi đau đầu, mặc dù ở trong tin nhắn đã có dặn dò Trầm Khinh Biệt tạm thời giữ kín chuyện hai người là bạn thân, nhưng với hiểu biết của cô về Trầm Khinh Biệt, bí mật này ở trong tay Trầm Khinh Biệt giống như cây kẹo ngọt trong tay bạn nhỏ. Cho dù đã nhắc nhở nhất định phải đem cây kẹo này giấu kĩ, ngàn vạn lần không được để người khác biết thì cũng khó có thể đảm bảo bạn nhỏ này có thể kiềm chế được kϊƈɦ động hay sẽ lặng lẽ lấy cây kẹo ra ɭϊếʍ láp vài miếng, còn nghĩ rằng người khác sẽ không thấy được.
Trầm Khinh Biệt rất giữ lời hứa, đã đồng ý với Nguyễn Dạ Sênh thì nhất định không cố ý nuốt lời. Nếu lỡ quên mà vạ miệng, vô tình nói ra chút bí mật, thì chính cô cũng không biết mình vừa nói hớ.
Nguyễn Dạ Sênh lo nhất là điểm này.
Tâm tư Hề Mặc cũng vừa biến chuyển. Thấy Nghiêm Mộ, nàng cũng không kỳ lạ, chỉ là không ngờ ngay cả Trầm Khinh Biệt và Úc An lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc gánh hát này là từ đâu đến.
“Tỷ, Nguyễn Nguyễn tỷ.” Nghiêm Mộ đi đến trước mặt hai người, cười cười chào hỏi: “Đường Đường nói hai người đều ở đây, vừa lên tới thì đã nhìn thấy rồi.”
Anh ta so với Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh nhỏ tuổi hơn, lúc vừa nhập đoàn còn khách khí gọi Nguyễn tiểu thư, bây giờ ở lâu quen dần, anh ta cùng với Đinh Bái đã thay đổi xưng hô.
Anh ta hy vọng quan hệ giữa Hề Mặc và Trầm Khinh Biệt có thể hòa hoãn hơn một ít, vô cùng ân cần nói: “Khanh Khanh tỷ với Úc An tỷ nghe nói em muốn đến, cũng muốn đến đây thăm hai người.”
Trầm Khinh Biệt vừa nhìn thấy các nàng hai mắt lập tức sáng lên, chỉ cảm thấy một đống câu từ đã nhảy lên tận cổ họng. Nhưng nghĩ đến lúc vừa bước ra ngoài đi đến đây đã đồng ý với Úc An, đành nén lại một lát, đem một sọt câu từ kia nuốt xuống.
Úc An trang dung tinh xảo, giơ tay nhấc chân cũng rất tự nhiên hào phóng, đưa hoa tươi và quà đến cho hai người, nói: “Tôi và Khanh Khanh vừa lúc gặp Tiểu Mộ, nghe em ấy nói muốn đến đây thăm hai người nên muốn ghé sang đây một lát. Thân thể thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?”
Cô là người đại diện rất nổi tiếng, luôn chu toàn với mọi sự kiện lớn nhỏ trong giới giải trí, chưa từng gặp phải tình cảnh lúng túng nào, giao thiệp lúc này cũng rất thành thạo, thân thiết giống như người thường xuyên gặp mặt.
Trái lại trong lòng cô đang rất bực bội, Khanh Khanh vốn đã không quen biết Nguyễn Dạ Sênh, lại bị đồn đoán là bất hòa với Hề Mặc, cần thiết gì mà phải vội vã chạy đến đây xem náo nhiệt chứ.
Nhưng mà xem Khanh Khanh nhà cô lúc này im lặng bị nhét sang một bên, cô cũng làm trong bổn phận, mặt mũi xem như đã làm đủ.
"Cảm ơn." Hai người cũng đều là nhân tinh trong giới giải trí, rất tự nhiên nhận lấy hoa và quà, Nguyễn Dạ Sênh còn đắn đo phối hợp trả lời: “Thật ra cũng không có gì, bác sĩ nói chỉ là hơi mệt, nghỉ ngơi rồi sẽ không sao, đã làm mọi người tốn công lo lắng.”
Hề Mặc quay sang mở cửa phòng ra, nói: “Chỉ lo đứng trước cửa nói chuyện, đều vào trong ngồi đi.”
Mọi người đi vào phòng ngồi xuống, Hề Mặc chủ động đi pha trà. Từ lúc nhập đoàn đến giờ nàng cũng không có trợ lý đi theo, mọi việc đều tự tay làm lấy, những việc lặt vặt trong sinh hoạt hằng ngày cũng đã làm ra hình ra dáng.
Sau đó chính là ngồi trò chuyện.
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc diễn rất tốt, mặc dù Úc An chỉ là người đại diện, nhưng những trường hợp cần khách sáo thế này biểu hiện lại không chê vào đâu được.
Cao thủ so chiêu chính là như vậy.
Tuy trước đây rõ ràng không có qua lại, thế nhưng bây giờ vừa nhìn qua thì lại rất “quen thuộc.”
Mấy lời khách khí, các nàng ai cũng nói vài lời, Trầm Khinh Biệt bị bỏ ngồi một bên, bản thân nếu không nói lời nào thì cô sẽ bị nghẹn chết thật, nhưng Úc An đã nhắc nhở cô phải nhớ kỹ, nói ít lại mới không phạm nhiều sai lầm.
Cô cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn nói ra một câu mà cô tự nhận là an toàn, hơn nữa còn nở nụ cười đặc trưng của mình: “Đúng rồi, các cô vừa mới đứng trước cửa làm gì, có chuyện gì sao? Tôi thấy trước đó có hai người đi qua, là các cô vừa nói chuyện với họ?”
“Đúng, bọn họ có vài câu muốn hỏi.” Nguyễn Dạ Sênh nơm nớp lo sợ, rất sợ Trầm Khinh Biệt không thể dừng lại được, lập tức trả lời cô.
Trầm Khinh Biệt nhìn Nguyễn Dạ Sênh, trêи mặt thì vẫn còn nụ cười ưu nhã đúng mực, nhưng trong lòng như đang tung hoa, hận không thể chạy quanh tòa nhà này ba vòng.
Hề Mặc nói chuyện với cô!
Còn được ngồi gần như thế!
Tính ra đây là lần đầu tiên Hề Mặc nói chuyện với cô lại còn cách cô rất gần. Trước đây cô và Hề Mặc mặc dù có nhiều khi cùng tham dự một vài sự kiện quan trọng, nhưng cả hai lại không giao lưu với nhau nhiều, cũng chưa từng hợp tác, cô càng không thể như những fan khác, tự do đuổi theo thần tượng, nhắc đến đúng là thảm.
“Bọn họ muốn hỏi gì?” Trầm Khinh Biệt giả vờ im lặng, thần tượng đang ở trước mặt, cô ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ: “Mà bọn họ là ai, là phóng viên? Hình như không phải, họ không mang theo dụng cụ?”
“Là cảnh sát.” Nguyễn Dạ Sênh nói.
Trầm Khinh Biệt: “…”
Im lặng ngồi ngốc lăng, Trầm Khinh Biệt quá sợ hãi. Trong ấn tượng của cô, cảnh sát mà xuất hiện là không có chuyện gì tốt, cô quá mức lo lắng cho Hề Mặc, thế là nắm chặt tay Nguyễn Dạ Sênh: “Sao cảnh sát lại đến đây! Xảy ra chuyện lớn gì rồi!”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
… Đáng tiếc thay, cậu cho là rốt cuộc mình cũng nắm được tay thần tượng rồi đúng không, nhưng sự thật là một sai lầm, chính là một sai lầm lớn.
Úc An: “…”
… Khanh Khanh, em bị chập mạch hay là bị điên.
Hề Mặc: “…”
Lập tức lấy cái tay của cô ra cho tôi! Lập tức! Lập tức!
Nghiêm Mộ cái gì cũng không biết, chỉ cúi đầu ăn bánh ngọt mà anh ta mang tới.
Trầm Khinh Biệt cảm giác được ba cổ ánh mắt phóng qua đây, trêи cổ mồ hôi lạnh cũng đã toát ra, chậm rãi rút tay về, giơ tay làm bộ dáng vô tội nói: “Ngại quá, tôi kiếp này không quen biết gì với cảnh sát, vừa nghe tới hai chữ cảnh sát, dọa tôi sợ hết hồn.”
Hề Mặc: “…”
Cô đang nói chuyện ma quỷ gì vậy!
Còn nữa đột nhiên làm bộ dạng này cho ai xem a!
Cũng may Nguyễn Dạ Sênh đối với Trầm Khinh Biệt rõ như lòng bàn tay, đối với bộ dạng này của cô cũng không thể trách, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Hai vị cảnh sát kia còn điều tra cả đoàn phim, cô không biết sao?”
Trầm Khinh Biệt tiếp tục vô tội lắc đầu.
Cô thật sự không biết.
Nguyễn Dạ Sênh thầm nghĩ Thôi Gia Ngư chắc là chỉ hỏi nhân viên hậu kỳ chủ yếu trong đoàn, hơn nữa Trầm Khinh Biệt và Úc An chỉ đến đây tham ban, cũng không ở trong khách sạn, cho nên Thôi Gia Ngư không kinh động đến hai người họ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Úc An dựa vào gần Trầm Khinh Biệt, lặng lẽ đưa tay ngay hông của Trầm Khinh Biệt nhéo một phen, để cô im miệng, sau đó bản thân tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Người ở bên cạnh phòng tôi đột nhiên chết, nhưng không phải chết ở khách sạn mà là chết ở trêи đường, tử trạng rất kỳ quái.” Hề Mặc nói: “Cảnh sát cho là tôi bình thường lúc ra vào có thể nhìn thấy cô ấy, cho nên đến đây thẩm vấn, nhìn xem có manh mối gì về người chết hay không.”
“Có lẽ cảnh sát đang âm thầm điều tra không công khai?” Úc An xông ra cảnh giác của một người đại diện: “Khách sạn đoàn Tuy Đình xuất hiện người chết, cho dù là không chết ở khách sạn nhưng một khi đá động đến truyền thông sẽ là một trận ầm ĩ lớn. Đoàn phim nào cũng xem trọng việc thuận buồm xuôi gió, nếu không thì mỗi lần khai máy cũng không cần phải thắp hương, chuyện này xảy ra phải nói là chuyện rất xui xẻo với người trong giới, nếu như bị khui ra, sẽ bị nói là điềm xấu, đối với việc quảng bá phim ảnh hưởng rất lớn.”
“Đúng là đang bí mật điều tra, nhìn qua còn rất thận trọng.” Thanh danh của Úc An ở trong giới rất tốt, kỳ thực Hề Mặc cũng vô cùng thưởng thức năng lực làm việc của Úc An, nói: “Nhưng đã hỏi quá nhiều người, bí mật ở khách sạn và đoàn phim khó trách sẽ có nhiều người biết, không chắc sẽ không bị lộ ra.”
Một đoàn phim lớn thế này ở cùng một khách sạn, chắc chắn sẽ phải ở tiếp không thể nào đổi được. Quay thì cũng đã quay rất lâu, nếu như phải chuyển đi cả tập thể sẽ là một chuyện vô cùng phiền phức.
Úc An suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu như đang bí mật điều tra, chắc không phải vấn đề gì lớn. Bị lộ ra là chuyện có thể đoán được, nhưng truyền thông sẽ không dám trắng trợn đuổi theo để viết bài, dù sao nếu làm ảnh hưởng đến công tác điều tra của cảnh sát, khó tránh sẽ gặp rắc rối. Bây giờ đối với tin tức được tung ra của những nhà truyền thông lớn, cho dù là vụ án có được công khai, chúng ta cũng chỉ nhìn thấy những tình tiết được chấp thuận tiết lộ, nếu như phía trêи không đồng ý, truyền thông sẽ không dám phanh phui. Cho dù có gan lớn công bố ra thì rất nhanh cũng bị áp xuống.”
Với phương diện này, kinh nghiệm của Úc An rất phong phú, lời này của cô vừa nói ra, hiện tại nó có tác dụng như một liều thuốc an thần.
Dần dần, không khí trò chuyện trở nên tự nhiên hơn so với trước đó.
Ngoại trừ bánh ngọt và đồ ăn vặt, Nghiêm Mộ còn mua trái cây, ở đây là phòng của Hề Mặc, nàng phải đảm nhiệm việc chào đón khách cho nên chủ động mang trái cây đi rửa.
Trầm Khinh Biệt nhân lúc Úc An và Nguyễn Dạ Sênh cùng Nghiêm Mộ nói chuyện, lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng đi vào phòng rửa mặt.
Hề Mặc ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thấy Trầm Khinh Biệt đang lén la lén lút: “…”
“Muốn ăn trái cây nên đến đây rửa tay.” Trầm Khinh Biệt híp mắt cười.
Nghĩ thầm, trước đó trong phòng có nhiều người như thế, cô không thể hiện ra cô và Nguyễn Nguyễn quen biết nhau, hiện tại trong phòng rửa mặt chỉ có cô và Nguyễn Nguyễn hai người, dù cho vẫn phải diễn, diễn hời hợt một chút cũng không sao, dù gì trong lòng ai cũng biết rõ.
Hề Mặc lại không hiểu gì, căn bản là không rõ, mang trái cây sang một bên, nhường chỗ cho Trầm Khinh Biệt.
Trầm Khinh Biệt rửa xong, vũ vũ tay, sau đó bắt tay Hề Mặc đến, còn đắc ý lắc lắc hai cái.
Hề Mặc: “…”
Động tác tay này của Trầm Khinh Biệt có ý nghĩa rất đơn giản, cô chính là muốn để Hề Mặc yên tâm, cô chắc chắn sẽ không nói bậy. Mặc dù hôm nay có chút sai sót, nhưng từ lúc đó về sau cô tự nhận là thể hiện rất tốt, không có ai nhìn ra kẻ hở nào.
Động tác này thật là có ý vị của đang tranh công lĩnh thưởng, nếu như cô mà có thêm cái đuôi thì sớm đã vẫy vẫy lên rồi.
Lúc Trầm Khinh Biệt định đi ra, còn vô cùng thân thiết vỗ vai Hề Mặc.
Tâm cô đang nói, Nguyễn Nguyễn cậu yên tâm, nhiệm vụ sẽ hoàn thành viên mãn.
Hề Mặc: “…”
… Có phải cô đang bị bệnh hay không.
Được cho là bị bệnh, Trầm Khinh Biệt hết sức mỹ mãn bước ra ngoài, Hề Mặc còn trong phòng rửa mặt, ở đó rửa trái cây hết nửa ngày, thật sự không biết Trầm Khinh Biệt bị hỏng sợi dây thần kinh nào.
Một lúc sau, mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, cuối cùng Úc An nói đã quấy rầy một thời gian, muốn để Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh có thời gian nghỉ ngơi, liền mang Nghiêm Mộ và Trầm Khinh Biệt đi, hai người lúc này mới có thể thở dài nghỉ ngơi.
Nguyễn Dạ Sênh thật mệt tâm, bởi vì cô không biết Trầm Khinh Biệt khi nào sẽ gây ra rắc rối, cũng may là lúc sau mọi thứ đều thuận lợi, trừ việc Trầm Khinh Biệt nhìn cô cũng không làm ra hành động gì kỳ quái.
Hề Mặc lại kỳ quái. Vốn ngay từ lúc ở phòng rửa mặt, cô đã cảm thấy Trầm Khinh Biệt có phải là uống lộn thuốc hay không, lúc sau Trầm Khinh Biệt lại nhìn chằm chằm Nguyễn Dạ Sênh, ánh mắt sáng chói kia làm cả người cô càng không được tự nhiên.
Gương mặt hiện tại của Nguyễn Dạ Sênh chính là mặt của nàng.
Trầm Khinh Biệt luôn nhìn về Nguyễn Dạ Sênh, còn không phải đang nhìn nàng?
Hề Mặc nổi hết cả da gà, nghĩ ngàn lần cũng nghĩ không ra.
Nguyễn Dạ Sênh đang dọn dẹp bàn, Hề Mặc vội vàng đến giúp đỡ, nói: “Cô có cảm thấy Trầm Khinh Biệt có gì đó là lạ không?”
“Là lạ?” Nguyễn Dạ Sênh vừa nghe đến, hoảng sợ, nhưng vẫn diễn ra nét hồ đồ: “Lạ điểm nào?”
Hề Mặc với tới kéo lấy tay Nguyễn Dạ Sênh, lắc lắc tay, sau đó đến gần, vỗ vỗ lên vai Nguyễn Dạ Sênh làm mẫu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, hỏi: “Cô ấy vừa rồi ở trong phòng rửa mặt cứ làm như vậy. Cô quen thân với cô ấy sao? Nhưng rõ ràng trước đó hai người chưa từng xuất hiện cùng nhau.”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
… Trầm Khinh Biệt đúng là hại chết cô mà.
“Có lẽ hôm nay mọi người nói chuyện rất hợp nhau, cô ấy muốn làm bạn với chúng ta cho nên mới thân thiết như vậy?” Nguyễn Dạ Sênh giả vờ trấn định, cười nói.
“Thật vậy sao?” Hề Mặc liếc nhìn cô.
“Đúng vậy. Nhưng truyền thông luôn nói rằng hai người bất hòa, fan của hai người cũng hung hăng cấu xé nhau, cô ghét cô ấy như thế, có phải là không muốn làm bạn với cô ấy hay không?” Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận hỏi.
“Thật ra trước đây, tôi với cô ấy không có liên quan gì nhau, cũng chỉ cùng nhau tham dự một vài lễ trao giải và sự kiện lớn, nói chuyện với nhau chưa tới mấy câu, cũng không tính là tôi hiểu cô ấy.” Hề Mặc ngồi xuống, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Chỉ là truyền thông cứ bóng gió mà viết, dần dần giữa các fan liền xảy ra mâu thuẫn, tôi không thích những thứ tranh đấu đó cho nên mỗi lần nhìn thấy liền lơ đi, nhưng chỉ cần liên quan đến Trầm Khinh Biệt thì kết cục cuối cùng chính là fans đi tranh đấu và truyền thông thì cứ tiếp tục kéo hắc, từ từ về sau, ấn tượng của tôi với cô ấy cũng giảm đi, từ đáy lòng tôi luôn mặc định phải lảng tránh cô ấy. Hơn nữa, bình thường nhìn thấy những thứ làm bộ làm tịch mà cô ấy đăng lên, tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng cả hai không có cơ hội để tiếp xúc với nhau để thay đổi cách nhìn của tôi, cho nên tôi vẫn dựa vào cái nhìn chủ quan của bản thân, đây là lỗi của tôi.”
Yên lặng một hồi, nàng nói tiếp: “Cho đến hôm nay nhìn thấy cô ấy, tiếp xúc với cô ấy thì thấy so với trước khá khác nhau, rồi lại cảm thấy cô gái này không giống với nhận thức trước đây của tôi. Mặc dù rất kỳ quái nhưng lại rất thú vị cũng rất chân thực.”
Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy, vừa mừng vừa sợ: “Ý của cô là, thực ra cô không ghét cô ấy, thậm chí còn có thể cùng cô ấy làm bạn bè?”
“Nếu như tôi làm bạn với Trầm Khinh Biệt, hình như cô rất vui vẻ?” Hề Mặc nhìn thẳng vào mắt cô.
Nguyễn Dạ Sênh mượn cơ hội trả lời qua loa: “Ở trong giới này, thêm một người bạn là thêm một con đường, đương nhiên là vui rồi.”
“Khó trách trước đây cô có nhiều bạn như vậy.” Hề Mặc trả lời bằng một câu không rõ ý vị.
“Bình thường thôi.” Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh như chứa nước hồ xuân thủy, sự mị hoặc câu nhân toát ra từ trong xương cốt: “Cho dù trước đây tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng cô luôn không muốn cùng tôi làm bạn.”
Hề Mặc: “…”
Đột nhiên nàng không được tự nhiên, xụ mặt nói: “Chuyện quá khứ, đừng nhắc lại nữa.”
“Cũng đúng.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Quan trọng nhất là hiện tại, bây giờ cũng đã là bạn bè.”
Hề Mặc cúi đầu, im lặng lau bàn.
“Tôi có chuyện muốn nhờ cô.” Nguyễn Dạ Sênh nói.
“Chuyện gì?” Hề Mặc nâng mắt.
“Tối nay tôi ngủ ở chỗ cô, được chứ?” Nguyễn Dạ Sênh tiến đến gần, thanh âm mềm nhẹ hỏi nàng.
Hề Mặc: “…”
Hết chương 87