Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 86




Ở đây là khách sạn, có người ở lại một đêm rồi đi cũng có người ở lâu như những người trong đoàn phim. Nhưng người ở phòng kế bên này hình như đã ở tương đối lâu, có lần Hề Mặc nhìn thấy nhân viên đặt đồ ăn đã gọi ở trước cửa phòng, nhìn qua có vẻ thường xuyên gọi đồ ăn bằng cách này.

Tuy nhiên, rốt cuộc người sống trong căn phóng đó là ai, Hề Mặc không rõ..

Cảnh sát đã đến tận nơi để thẩm vấn, nhất định là đại sự. Hề Mặc chuẩn bị thật tốt tâm lý, mở cửa ra.

Ngoài cửa, Thôi Gia Ngư nhìn thấy Hề Mặc, đương nhiên nhìn thấy rõ Nguyễn Dạ Sênh đang đứng bên cạnh nàng. Lúc Thôi Gia Ngư nhìn Hề Mặc cũng không có gì, rất bình thường, nhưng trái lại khi ánh mắt chạm đến Nguyễn Dạ Sênh thì lại khá kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục vẻ bình ổn.

Hề Mặc phát hiện ra biểu cảm kia của Thôi Gia Ngư.

Gương mặt hiện tại của Nguyễn Dạ Sênh chính là nàng, Thôi Gia Ngư để ý đến Nguyễn Dạ Sênh thật ra chính là để ý đến nàng. Nếu như gặp được fan, biến hóa như thế ngược lại nàng thấy cũng không có gì, nhưng đối phương hiện tại là một cảnh sát đang điều tra, bị nhìn như thế khó tránh sinh ra cảm giác mất tự nhiên.

Nguyễn Dạ Sênh cũng phát hiện ra điểm này, nhưng không hề mở miệng.

“Nguyễn tiểu thư, xin chào” Thôi Gia Ngư nhìn Hề Mặc, nói: “Đừng khẩn trương, chỉ là đến hỏi cô một vài chuyện về căn phòng bên cạnh, chỉ làm theo đúng thủ tục thôi.”

“Thôi cảnh quan, mời hỏi.” Hề Mặc nói: “Muốn biết gì tôi nhất định phối hợp. Cô nói chuyện ở phòng kế bên, xảy ra chuyện gì sao?”

Thôi Gia Ngư không trả lời trực tiếp, mà nói: “Cô có quen biết với người ở trong phòng này không?”

Hề Mặc lắc đầu: “Không quen biết.”

“Vậy trước đây có từng nhìn thấy cô ấy?” Thôi Gia Ngư nói: “Hoặc là đã từng nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài. Nếu như nhìn thấy, có thể nói cho tôi biết trạng thái khi đó của cô ấy như thế nào, có chỗ nào đó khác thường hay không, hoặc là có ai khác đến tìm cô ấy?”

Cô nói xong, đưa đến một tấm ảnh.

Hề Mặc nhận lấy ảnh, trong tấm ảnh là một cô gái trẻ tuổi, nàng chỉ vừa liếc nhìn đã cảm thấy từ sống lưng, một trận ớn lạnh tràn lên.

Ở bên cạnh, thì ra là cô gái này?

Nàng thật sự không biết.

Nhưng nàng đã từng gặp qua, hơn nữa ấn tượng lại vô cùng sâu sắc.

Buổi sáng hôm đó, khi Phùng Đường Đường đi mua đồ, trở về lại trễ hơn những ngày thường, nói là ở trêи đường có người chết làm ùn tắc giao thông. Những người trong đoàn phim cũng có vài người nhìn thấy, còn có một người lớn gan chụp ảnh lại. Lúc đó, người kia gửi ảnh đã chụp được vào điện thoại Phùng Đường Đường, bức ảnh kia sau đó từ điện thoại Phùng Đường Đường chuyển vào điện thoại của Hề Mặc.

Tấm ảnh khi đó chính là ảnh tử trạng của người chết, tử trạng đặc biệt quỷ dị, thất khiếu xuất huyết, trước khi chết, tay còn gắt gao móc lấy lồng ngực mình.

Mà người chết đó với người trong tấm ảnh mà Thôi Gia Ngư vừa đưa, là cùng một người.

Nguyễn Dạ Sênh trêи mặt bình tĩnh ghé sát vào Hệ Mặc, liếc mắt nhìn vào tấm ảnh, trong lòng chợt lạnh. Nhưng ở trước mặt Thôi Gia Ngư, nàng không biểu hiện ra bất cứ dị thường nào, tựa như chỉ là một người bình thường sinh tò mò, sau đó trêи mặt là nét diễn của sự mờ mịt không hiểu.

Diễn xuất của cô rất tốt, diễn rất đạt, so với thật không khác nhau là mấy.

Nguyễn Dạ Sênh biết rõ người của tổ điều tra cảnh sát thành phố rất nhạy bén, bình thường đều phải làm việc với những vụ án lớn, am hiểu nhất chính là nhìn biểu cảm và nét mặt của người khác, một khi để Thôi Gia Ngư nhìn ra biến hóa trêи mặt cô, cho dù là cực kỳ nhỏ nhưng tất nhiên sẽ bị nghi ngờ, sẽ cảm giác mình có quen biết với người chết, hoặc biết một vài chuyện có liên quan đến người này, về sau khó tránh phải tiếp tục dây dưa.

Hiện tại không phải lúc thích hợp, nguy hiểm kề cận không nói, bản thân còn đang hoán đổi thân thể với Hề Mặc, đối với cảnh sát, tốt nhất là cách càng xa càng tốt.

“Tôi xin lỗi.” Hề Mặc đương nhiên cũng nghĩ như vậy, không nói ra chuyện đã nhìn thấy ảnh chụp người chết, mà nói khác sự thật: “Tôi làm việc ở đoàn phim, mỗi ngày đều phải đi quay từ rất sớm, trở về thì trời cũng đã khuya, thời gian không có, cho nên chưa từng gặp được người ở bên cạnh.”   

Nàng dừng một lát, nói: “Nhưng có lần tôi nhìn thấy nhân viên của khách sạn đưa cơm cho cô ấy, lúc sau tôi ra ngoài thì thấy khay thức ăn đã được cô ấy mang vào, không nhìn thấy người.”

“Cô ấy gọi món gì?” Phần mấy người?” Ánh mắt Thôi Gia Ngư sắc bén.

“Phần một người, có bò bít tết và rượu vang đỏ.” Hề Mặc nói: “Còn cái khác thì tôi không rõ.”

Thôi Gia Ngư từ trong người lấy ra quyển sổ nhỏ, kéo xuống một tờ giấy, viết số điện thoại, đưa tới: “Cảm ơn sự hợp tác của Nguyễn tiểu thư, đây là số điện thoại của tôi, nếu như còn nhớ ra chuyện gì khác hoặc là thấy có người khả nghi ở đây, có thể gọi cho tôi.”

Hề Mặc nhìn cô, lễ phép nhận lấy: “Được.”

“Mấy ngày tới Nguyễn tiểu thư có rời đi không? Hay là vẫn nghỉ ngơi trong khách sạn?” Thôi Gia Ngư cười nói: “Tôi có nghe đạo diễn nói, ông ấy nói cô với Hề tiểu thư được nghỉ phép, mấy ngày nay hai người sẽ không đến đoàn phim, vậy cô vẫn ở đây sao?”

Hề Mặc nghĩ thầm, Thôi Gia Ngư làm cảnh sát đúng là rất thủ đoạn. Lời thì vẫn còn đang hỏi, nhưng đã sớm điều tra hết thảy những gì xảy ra ở khách sạn này một  lượt, bởi vì đại bộ phận người ở đây đều là thành viên của đoàn phim, cô ta cũng đã tra xét toàn bộ trêи dưới của đoàn phim, ngay cả chuyện nàng nghỉ phép cũng biết rất rõ ràng, có lẽ chuyện trước đó nàng và Nguyễn Dạ Sênh nằm viện, Thôi Gia Ngư cũng đã hỏi ra.

“Cơ thể hai người chúng tôi không được thoải mái, cho nên đạo diễn Lâm đã cho chúng tôi nghỉ dưỡng.” Hề Mặc vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Mấy ngày tới tôi vẫn sẽ ở trong khách sạn.”

“Được.”  Thôi Gia Ngư nói: “Nếu như cô nghe được động tĩnh gì, hay là thấy người nào xuất hiện ở trước cửa phòng bên cạnh, phiền Nguyễn tiểu thư giúp tôi thêm một chuyện, nói cho tôi biết.”

“Không thành vấn đề.” Hề Mặc đáp ứng, trong lòng đã sớm suy đoán hết mấy vòng.

Nhìn tư thế của Thôi Gia Ngư, nàng hiển nhiên biết đây là đang điều tra trọng án, có lẽ là vì cái chết kỳ quái của người ở kế bên. Căn phòng của người chết, bên trong chắc là còn manh mối, tất nhiên cảnh sát sẽ tiến hành phong tỏa, nhưng theo tình bình có lẽ Thôi Gia Ngư không định giống trống khua chiên đi phong tỏa hiện trường, hình như cố ý giữ lại căn phòng để làm mồi nhử, câu ra người có liên quan, nếu theo như suy đoán, có lẽ bên trong căn phòng có bố trí thiết bị theo dõi.

Cô cũng nhờ Hề Mặc ở sát bên quan sát giúp, trái lại suy nghĩ là rất chu toàn.

“Cảm ơn Nguyễn tiểu thư.” Thôi Gia Ngư đem quyển sổ nhỏ trong tay đưa qua: “Vẫn còn chuyện nhờ Nguyễn tiểu thư phối hợp. Làm phiền ký tên của cô lên, chứng minh cô đã tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, tôi phải mang về lưu vào hồ sơ điều tra.”

“Ở trêи cái gì cũng không có, là giấy trắng.” Hề Mặc cảm thấy kỳ lạ: “Cô không ghi lại quá trình thẩm vấn tôi ký tên của tôi lên được sao?”

Thôi Gia Ngư nói: “Không sao, những lời đó vẫn nằm trong đầu tôi, hiện tại không tiện, trở về sẽ bổ sung sau, Nguyễn tiểu thư chỉ cần ký lên trêи là được. Đây cũng là làm theo đúng thủ tục, không còn cách nào.”

Hề Mặc liền mở ra dưới cùng của tờ giấy trêи tay Thôi Gia Ngư, ký tên của Nguyễn Dạ Sênh.

Sau đó Thôi Gia Như nhìn Nguyễn Dạ Sênh, thần sắc trong mắt so với trước đó rạng rỡ hơn, nói: “Hề tiểu thư, phiền cô cũng ký lên.”

Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Thôi cảnh quan, tôi không ở đây, cô không hỏi, tôi cũng không nói gì, vậy tôi cũng phải ký lên nữa sao?”

“Dù sao bây giờ cô cũng đang ở, nhìn thấy toàn bộ quá trình, chỉ cần cô ký lên một cái là được.” Thôi Gia Ngư mặt không đổi sắc nói: “Đây chỉ là theo thủ tục mà làm.”

Nguyễn Dạ Sênh đành ở bên cạnh chữ ký Hề Mặc vừa mới ký, ký tên của Hề Mặc lên.

“Cảm ơn hai vị, vậy tôi không quấy rầy nữa.” Thôi Gia Ngư nói: “Phát hiện thêm gì, có thể tùy lúc liên hệ với tôi.”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Nghiêm Mộ, Trầm Khinh Biệt, Úc An lần lượt đi ra.

Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc nhìn theo Thôi Gia Ngư và nam cảnh quan bên cạnh cùng nhau đi khỏi, lúc này vừa vặn nhìn thấy ba người từ thang máy đi đến.

Có lẽ thoạt nhìn qua do Thôi Gia Ngư không giống với khách bình thường ở khách sạn, trêи người toát ra một luồng khí chất khác người, lúc đi ngang qua, ba người đồng thời xoay lại nhìn cô một cái.

Đi đến thang máy, ấn số tầng lầu, nam cảnh quan kia mới dám mở miệng: “Sếp, em có chuyện muốn hỏi chị.”

Thôi Gia Ngư liếc hắn: “Nói.”

Nam cảnh quan nói: “Chị vừa mới nói là làm theo thủ tục, nhưng mà tổ điều tra của chúng ta không hề có yêu cầu này a, không cần đối phương phải ký tên, nếu thực sự cứ thẩm vấn mỗi người thì mỗi ký, vậy sẽ phải ghi lại rất nhiều. Chị hỏi người trong đoàn phim ở khách sạn nhiều như thế, sao lại không đề nghị mấy người họ ký tên a?”

Thôi Gia Ngư: “…”

“Nguyễn tiểu thư em không quá quen.” Nam cảnh quan cố gắng nhớ lại: “Nhưng mà người đứng bên cạnh thì chính là Hề Mặc tiểu thư, là đại danh nhân, chị có nhớ là nửa năm trước chúng ta được nghỉ phép một lần, cùng nhau đi xem điện ảnh, chính là phim của Hề tiểu thư, coi rất hay, em nhớ lần đó chị còn chụp hình chung với poster của Hề tiểu thư trong rạp phim.”

Thôi Gia Ngư lười nhấc mắt, nói: “Có hả, sao tôi lại không nhớ?”

“Đương nhiên là có a!” Nam cảnh quan vò đầu bức óc, lập tức tỉnh ngộ: “Em hiểu rồi, sếp có cái gì mà làm theo thủ tục chứ, chị đây là lấy chuyện công làm việc tư, tìm cách để lấy được chữ ký của Hề tiểu thư!”

Thôi Gia Ngư bốc hỏa, vỗ lên trán hắn một cái: “Không… Không hề! Nếu cậu dám về cục cảnh sát nói lung tung, cẩn thận tôi bóp chết cậu.”

“Xin bớt giận, không nói… em đảm bảo sẽ không nói."

Thôi Gia Ngư hừ lạnh một tiếng: “Căn phòng bên cạnh phòng nạn nhân Trương Ngọc Ninh, phòng đó không ai ở, cậu tìm người vào đó ở đi, giám sát chặt phòng Trương Ngọc Ninh, nhìn xem có người khác đến hay không.”

“Pháp y cũng đã nói Trương Ngọc Ninh tử vong là do nhồi máu cơ tim, là chết một cách tự nhiên, tại sao sếp lại để bụng chuyện này như thế, còn đi xin chỉ thị của cục trưởng Lý, nhận điều tra vụ này.”

“Cậu thì biết cái gì.” Ánh mắt Thôi Gia Ngư trầm xuống: “Cậu không cảm thấy, mấy năm nay loại tử trạng nhồi máu cơ tim này chúng ta nhìn thấy hơi nhiều rồi sao. Trở về cậu đến phòng làm việc của tôi lấy hồ sơ, nhìn thật kỹ vào.”

“Dạ, sếp.”

Hết chương 86