Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 80




Nguyễn Dạ Sênh với Hề Mặc đứng vào vị trí, đợi mọi thứ sẵn sàng, thư ký trường quay đánh clipboard xong, máy quay dịch chuyển bắt đầu ghi hình.

Đây cũng là một cảnh quay với đu dây.

Lúc trước, cảnh quay đu dây đầu tiên là ở hoa viên Đặng Phủ. Khi đó Đặng Tuy vẫn là một thiếu nữ rực rỡ, Định Ách lớn tuổi hơn cô cũng không nhiều, vẫn còn trong độ trẻ trung tươi mới.

Khi đó còn trẻ, đó là khoảng thời gian đẹp nhất và trong sáng nhất.

Cùng nhau bước đi trêи con đường quyền lực đầy bụi gai, những thứ tươi đẹp của trước kia cũng dần trở nên phai nhạt. Đặng Tuy và Định Ách hai người cứ chầm chậm bước đi, khoảng cách giữa hai người cũng ngày một xa, hôm nay mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, cuối cùng đã không thể quay đầu, trở về thời gian trước kia.

Lâm Khải Đường cố ý xây dựng hình ảnh đối lập của hai cảnh quay này, thấy điệu bộ của ông ấy, lúc chế tác hậu kỳ chắc chắn không thể thiếu phần hồi ức lại cảnh sát hại. Cho nên lúc này bất kể là hoa viên trong cung hay cách bố trí đường đi, cách lấy hình hay góc quay,…ông ấy đều yêu cầu phải giống với lúc ở Đặng phủ, nhưng ở một số chỗ phải thể hiện được sự bất đồng.

Loại bất đồng này đương nhiên phải cần Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh hoàn thành nó, máy móc có thể đảm bảo thủ pháp quay giống như lúc trước, không có gì thay đổi nhưng với người sống, từng chi tiết biến hóa, cơ bản đều phải dựa vào con người thể hiện.

Lúc trước, lòng tràn đầy hoài hỉ, Đặng Tuy nắm lấy tay Định Ách, vừa giận nàng là đồ đầu gỗ, vừa nắm tay nàng đi sâu vào hoa viên.

Nhưng trong thời khắc của hiện tại, Nguyễn Dạ Sênh đang đi phía trước, dọc theo lối nhỏ của hoa viên, chậm rãi bước đi, sắc mặt vẫn bưng lấy không thể hiện ra cảm xúc gì.

Một khi con người đứng trêи đỉnh của quyền lực, thần sắc trêи mặt đều có chỉ một, rất khó để nắm bắt, Đặng Tuy chính là như vậy.

Hề Mặc cúi đầu đi theo sau lưng cô, hai tay bế theo một lồng chim bọc lụa tơ vàng, một đường trầm mặc, giữ một khoảng cách không gần không xa với cô.

Bên trong lồng có nhốt một chú chim họa mi.

Khi đến gần đu dây, Nguyễn Dạ Sênh đứng nhìn chiếc đu dây, cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Đã lâu rồi chưa đến đây. Thủ cung lệnh, ngươi đi nhìn xem cái đu dây ngày nào cũng chịu gió thổi, nắng chiếu, mưa rơi này còn bền chắc như năm xưa hay không."

Đu dây này là từ lúc Đặng Tuy được phong làm quý nhân, Lưu Triệu đặc biệt làm nó vì cô. Cốt truyện khi đó, là khi Đặng Tuy đang nhớ nhà, cô nói với Lưu Triệu khi còn trẻ rất thích ở hoa viên Đặng phủ ngồi chơi trêи đu dây, Lưu Triệu sủng ái cô, ngày hôm sau liền lệnh cho thợ thủ công trong cung làm đu dây này, để cô chơi đùa.

Hề Mặc cúi người nói: "Vâng."

Sau khi kiểm tra, Hề Mặc cung kính nói: "Hồi Thái Hậu, đu dây này được cung nhân tu sửa, vẫn rất bền chắc."

"Thật sự bền chắc?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng chằm chằm, mỉm cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, cho dù có người tu sửa nó, vẫn còn giống như lúc trước sao?"

Theo kịch bản, lời nói này của Đặng Tuy là một lời hai nghĩa, ý nghĩa bên trong là đang thăm Định Ách, nhưng Định Ách, một người tâm tư sâu kín tựa không nhìn thấy đáy, chỉ một ít lời nói như thế của Đặng Tuy, mỗi câu nàng đều hiểu, nhưng mỗi câu đó nàng đều giả vờ nghe không hiểu, hoặc cố ý né tránh nói sang chuyện khác.

Hề Mặc liền nói: "Thái Hậu hỏi có bền chắc hay không, phải chăng là muốn ngồi đu dây?"

Nguyễn Dạ Sênh không trả lời trực tiếp mà liếc nhìn Hề Mặc, đi đến cạnh đu dây, đưa tay vuốt lên mặt gỗ trêи đó.

Ngay lúc này Đặng Tuy nhớ lại năm đó Định Ách giúp cô đưa đu dây, vừa bắt đầu Định Ách không quen tay, đẩy quá cao, làm Đặng Tuy ngồi trêи đó vừa sợ lại vừa mắc cười, về sau Định Ách dần quen, biết khống chế lực nhưng có nhiều lúc trong lòng Đặng Tuy vẫn còn hơi sợ, dặn dò nàng, đẩy chậm một chút, đẩy thấp một chút.

Cũng ngay lúc này, do Đặng Tuy đang hồi tưởng lại, Nguyễn Dạ Sênh cũng phải diễn ra tâm lý như thế, thông qua biến hóa thần sắc trêи mặt biểu hiện ra, cô vốn hơi cau mày liền chậm rải thả lỏng, buông ánh mắt xuống, bên môi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trong đó, có một người sẽ đặc tả lại khoảnh khắc này cho cô, nếu như không đặc tả, tiếu ý như có như không vừa rồi trêи mặt cô sẽ không ghi lại được.

Sau đó rất nhanh nụ cười của cô thay bằng nét mặt nghiêm túc, Nguyễn Dạ Sênh một tay vịn đu dây, ngồi lên, đu dây khi cô ngồi xuống bắt đầu lay chuyển. Hề Mặt đang đứng, nhanh chân tiến lên một bước, nhìn qua giống như muốn đi đến giữ lại, sợ cô té xuống, nhưng cũng chỉ là thoáng bước lên một bước, ngay sau đó liền dừng lại, buông tay xuống.

Lâm Khải Đường qua màn hình giám sát chi tiết nhìn Hề Mặc, cảm giác như trong chớp mắt nàng đã hoàn toàn cùng Định Ách hòa làm một thể, Định Ách lo lắng cho Đăng Tuy, cũng giống như Hề Mặc đang thật sự lo lắng cho Nguyễn Dạ Sênh.

Đôi khi diễn viên đối với vai diễn của mình, tình cảm trong đó nhiều khi rất giống nhau, Lâm Khải Đường đã làm đạo diễn nhiều bộ phim, mắt nhìn rất nhạy bén, ông có thể nhìn ra người nào căn bản không thể nhập vai được, người nào nhập vai quá sâu, nhưng Hề Mặc với ông lại là ngoại lệ.

Vốn ngay từ đầu Hề Mặc vừa mới nhập đoàn, ông liền phát hiện "Nguyễn tiểu thư" này nhập kịch rất nhẹ nhàng, kỹ thuật diễn xuất nổi bật không thể nghi ngờ, nhưng thật sự giống như nàng đem cảm xúc chân thật của chính mình và nhân vật phân ra rõ ràng, nàng là nàng, phim là phim, phân biệt rất rõ, nhưng lại không hề làm ảnh hưởng đến bộ phim, cũng không thể bắt bẻ được, chỉ cần người khác liếc nhìn thì đã cảm thấy nàng chính là nhân vật.

Nhưng cũng chỉ có chính nàng mới biết rõ, nàng không phải.

Về điểm này, Lâm Khải Đường là người quan sát ít nhiều cũng nhìn ra được một chút. Nhưng theo tiến độ quay chụp không ngừng đẩy mạnh, ông lại phát hiện "Nguyễn tiểu thư" về sau khi nhập vai Định Ách, nàng không còn giống như lúc trước, dần dần nàng không còn tách biệt giữa bản thân và nhân vật Định Ách, kỹ thuật diễn thì vẫn tinh xảo như cũ, nhưng về phương diện tình cảm lại tăng thêm vài phần khí tức tươi mới.

Cho nên, vừa rồi một khắc này, có lẽ ngay cả Hề Mặc cũng không biết, bản thân tiến lên một bước đó là vì Định Ách sẽ phải như thế hay là nàng nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи đu dây đang lay động cho nên mới vô thức mở ra bộ pháp.

Nguyễn Dạ Sênh vững vàng ngồi lên, nghiêng mặt qua, liếc nhìn Hề Mặc nói: "Lát nữa ngươi đẩy chậm một chút, thấp một chút."

Hề Mặc đang rủ mắt xuống, sau khi nghe được câu này, liền có phản ứng, thấp giọng nói: "Vâng."

Nàng đang muốn đặt lồng chim xuống, Nguyễn Dạ Sênh nói: "Đưa trẫm."

Theo kịch bản, Đặng Tuy xưng là trẫm, tuy trêи danh nghĩa là thái hậu nhưng thực tế chính là đế vương của triều đình.

Lúc Nguyễn Dạ Sênh nói lời này, ánh mắt nhìn qua mang theo lạnh lẽo và nặng nề, phảng phất tự như cô không phải ngồi trêи đu dây mà là đang ngồi trêи lưu kim ghế rồng, bị nhìn xuống như thế phải quỳ rạp trêи mặt đất.

"Vâng." Hề Mặc đưa lồng chim cho cô rồi đi ra phía sau.

Ở bên kia Trầm Khinh Biệt chọn vị trí có tầm nhìn vô cùng tốt, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, khung cảnh hai người đang diễn nhìn một phát là thấy hết.

Cô nghiêm túc nhìn xem, cho đến khi nhìn thấy một hoạt động tác, ánh mắt, lời thoại, tất cả đều rất tự nhiên, không hề giống với mắt có vấn đề, một khỏa trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, nhìn về phía trước, nói với Úc An ở bên cạnh: "Xem ra mắt của Hề Mặc chỉ là bệnh tạm thời, xin phép nghỉ đến bệnh viện liền giảm bớt, đối với nghề diễn này về sau đã không còn bị ảnh hưởng."

Úc An: "…"

Trầm Khinh Biệt tiếp tục xem.

Úc An phát hiện hôm nay cô đặc biệt hứng thú ngồi xem quay phim, bình thường cô đều không có nhiều thời gian, bản thân bận rộn quay phim làm gì có thời gian nhàn hạ mà thoải mái xem người khác bận rộn, hôm qua ngồi nhìn hết một ngày còn chưa đủ, hôm nay vẫn ngồi tiếp, trong lòng cảm thấy hơi lạ. Nhưng cũng không hỏi cô, tiện tay đưa lon nước cho Trầm Khinh Biệt: "Uống chút đi, đừng có mãi ngồi xem."

Trầm Khinh Biệt nhìn cũng không nhìn đến đã nhận lấy lon nước, vừa xem bên kia đang quay chụp, vừa đổ nước vào miệng.

Úc An: "…"

Trút xuống cả buổi, một giọt nước cũng không đổ ra, lúc này Trầm Khinh Biệt mới nóng nảy, cúi xuống nhìn xem, nắp bật lon nước chưa mở ra.

Trầm Khinh Biệt: "…"

Úc An quả thực bị cô chọc tức đến không biết nói gì, giật lấy lon nước trong tay cô, bật nắp lon ra rồi đưa qua cho cô.

Lúc này Trầm Khinh Biệt mới thành công uống được nước.

Chỉ chốc lát Nghiêm Mộ liền đi tới, hào hứng bừng bừng ngồi cạnh Trầm Khinh Biệt bên người, nhiệt tình chào hỏi: "Khanh Khanh tỷ, hôm nay chị tới đây xem em quay phim à?"

"Đúng vậy a." Trầm Khinh Biệt quay sang, cười nói: "Đang đợi cậu đây này"

Nghiêm Mộ nghe thấy lời này của cô như mở cờ trong bụng.

Úc An lại cảm thấy cô bắt đầu nói nhảm.

Trước mắt, phân cảnh đang quay Đặng Tuy đã là thái hậu, nội dung kịch bản phát triển đến lúc này, Lưu Triệt đã sớm băng hà, Lưu Triệu là vị đế vương có tuổi thọ vô cùng ngắn, tuổi còn trẻ đã mất. Nhưng tiến trình quay vốn không dựa vào sự phát triển của kịch bản, nội dung phía sau kéo về trước, nội dung phía trước đẩy về sau, đều là chuyện bình thường, Nghiêm Mộ còn một vài phân cảnh lúc trước còn chưa diễn xong, nhưng thực ra hắn cũng sắp quay xong hết tất cả.

Lâm Khải Đường vẫn chưa hô ngừng diễn, còn đang quay chụp.

Hề Mặc giúp Nguyễn Dạ Sênh đưa đu dây, động tác rất cẩn thận. Nguyễn Dạ Sênh trong ngực ôm lấy lồng chim, hai chân treo giữa không trung cũng theo đó mà lắc lư, lúc này thoạt nhìn trông cô không hề giống một người cầm quyền cao cao tại thượng mà có chút giống với lúc xưa, trong sáng không âu lo.

Đung đưa một lát, Nguyễn Dạ Sênh quay đầu lại, nhìn Hề Mặc.

Vì làm nổi bật, về sau khí chất của Đặng Tuy càng thành thục, sát phạt và quyết đoán, trang dung hiện tại Nguyễn Dạ Sênh có ủ dột, đường kẻ mắt, khóe mắt hơi nhếch lên, Hề Mặc đứng cạnh cô, có thể thấy ánh mặt trời rơi xuống mặt cô, tựa hồ như đem cái ủ dột này tan chảy, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Ngón tay Nguyễn Dạ Sênh đặt lên lồng chim, điểm điểm nhẹ, họa mi bị nhốt bên trong phạch phạch vỗ cánh, cô nói: "Trầm nhớ là, họa mi này là ngươi đã tặng trẫm."

"Cảm tạ thái hậu đã nhớ đến." Hề Mặc chậm rãi đông đưa đu dây.

Nguyễn Dạ Sênh nói: "Ngươi đã đem nó tặng cho trẫm, vậy thì trẫm, chính là chủ nhân của nó?"

"Vâng." Hề Mặc cúi thấp đầu, thanh âm lại một thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: "Thái hậu là chính là chi chủ cả thiên hạ, huống chi đây chỉ là một họa mi hèn mọn."

Lúc Đặng Tuy nghe được lời nói của Định Ách, cảm giác với ngạo khí này của nàng là đang không phục, trong lòng vô cùng không vui. Nguyễn Dạ Sênh liền cười lạnh nói: "Tốt, trẫm là chủ nhân của nó, nó làm trẫm mất hứng, hiện tại trẫm muốn giết nó, trẫm muốn bóp chết nó, vậy có đúng với lẽ thường?"

Động tác đưa đu dây của Hề Mặc thoáng ngừng.

Nguyễn Dạ Sênh mở lồng chim, đưa tay vào, nắm lấy họa mi trong tay.

Hoạ mi kia bị Nguyễn Dạ Sênh nắm trong tay, cũng không nhúc nhích, chỉ có hai móng vuốt thật nhỏ run rẩy vài cái.

Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu, đưa tay vuốt lông vũ của nó. Vì quay chụp, họa mi này sớm đã được đoàn phim nuôi trong thời gian ngắn, Nguyễn Dạ Sênh rất quen thuộc với nó, bình thường cũng học một ít kỹ thuật khi tiếp xúc với nó, nó cũng thân cận với Nguyễn Dạ Sênh, thực tế cảnh này lúc nhìn thì giống như khó tiếp cận nhưng thật ra lực đạo trong tay cô rất ôn nhu, họa mi nằm trong tay cô, dễ chịu, thoải mái hưởng thụ vuốt ve.

"Định Ách." Nguyễn Dạ Sênh vừa nhè nhè vỗ về họa mi, vừa nhìn xem nàng: "Hiện tại trẫm bóp chết nó, ngươi có ý kiến gì không?"

Hề Mặc nâng mắt lên, không còn dáng vẻ khiêm nhường như trước mà nhìn thẳng vào mắt cô.

Cảnh quay của hai người vẫn luôn rất yên tĩnh.

Nhiều khi, diễn không phải là khóc rống rồi nước mắt tràn trề, cũng không phải đập phá, lại càng không phải xung đột đến kịch liệt. Đương nhiên như vậy có thể mang đến cho người xem cảm xúc mãnh liệt và lôi cuốn, càng hồi hộp cũng dễ khiến cho khán giả phải wow lên vì diễn xuất, rất nhiều minh tinh đều áp dụng kỹ thuật diễn như thế. Đúng là diễn như thế cũng rất hợp lý nhưng lại thiếu thiếu thứ gì đó, thậm chí không cẩn thận còn có thể gây ra những chuyện ngoài ý muốn.

Chân chính khảo nghiệm về diễn xuất, là im ắng không nghe tiếng động, không sóng gió. Xung quanh yên tĩnh, trong ngự hoa viên, ánh nắng mặt trời sáng ngời, phong diêu thụ, điệp vũ hoa, hai người không có biểu hiện gì trực tiếp nhưng để lại một áp bách vô hình.

Hai người đứng trong khung cảnh rất yên bình, ánh mắt giao nhau, cho dù là biểu lộ rất nhỏ trêи gương mặt hay ngôn ngữ cơ thể không rõ ràng, cũng đều mang lại cảm giác rất phong phú. Mỗi một câu chữ nhìn vào tuy rất nhẹ nhàng nhưng thật sự bên trong xung đột rất kịch liệt, để lòng người phải thấy chột dạ, Đặng Tuy có phải đã biết rõ mọi chuyện Định Ách đã làm, biết rõ Định Ách có liên quan đến cái chết của phụ thân mình, có phải thật sự cô muốn nàng đền mạng, còn Định Ách có phải đã phát hiện Đặng Tuy đã sớm biết rõ, nhưng không chỉ ra mà lại ám chỉ đủ điều.

Mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, dòng nước tĩnh lặng được che dấu đang âm thầm chia cắt, để người khác cảm thấy đã nhìn ra nhưng lại giống chưa ra.

Thanh âm Hề Mặc rất nhẹ nhàng: "Thái hậu muốn thế nào, thì cứ xử trí như thế. Đã là chi vật của thái hậu, sinh tử tự khắc đều do thái hậu định đoạt."

Trầm Khinh Biệt vẫn chưa xem kịch bản, đại khái chỉ theo như quan sát từ bên trong đoàn phim thì biết rõ Định Ách là nữ xứng rất quan trọng, từ nhỏ đã theo bên người Đặng Tuy với tư cách thị nữ.

Cô ngồi xem cảnh này, càng xem càng cảm thấy kỳ quái, đồng thời lại thấy máu huyết toàn thân như sôi trào, hận không thể vừa xem vừa bình luận với Úc An bên cạnh, nhưng Úc An đã căn dặn cô ở đoàn phim phải im lặng, vì vậy đành phải nhịn xuống, thật sự nhìn không được nữa, cô liền bắt lấy cánh tay Úc An, nắm thật chặt.

Úc An: "…"

Trầm Khinh Biệt vừa nhìn, hỏi Nghiêm Mộ ngồi bên cạnh: "Nghiêm Mộ, cậu là nam chính trong phim này?"

Nghiêm Mộ vốn cũng đang mê mẫn xem Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc quay chụp, nghe Trầm Khinh Biệt hỏi mình, lấy lại tinh thần, vẻ mặt tự tin nói: "Đương nhiên ah, không phải chị đã xem quan tuyên rồi sao, phiên vị của em chỉ xếp sau Hề tỷ, là sắp xếp tiêu chuẩn của nam chính."

"… Cậu chắc chứ?" Trầm Khinh Biệt lần nữa nhìn về hai người đang quay bên kia, hỏi.

Nghiêm Mộ cũng liếc nhìn về phía bên kia, không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy không đủ tự tin: "Chắc…chắc vậy a?"

                        Hết chương 80