Thân là vệ sĩ nên mỗi ngày Cố Tê Tùng không thể ở quá xa, hiện tại đang ở trong khách sạn, sau khi anh ta nhận được điện thoại lập tức chạy nhanh về phía cầu thang bộ.
Nhưng nếu nói như vậy thì Cố Tê Tùng sẽ không còn rảnh rỗi để đưa Hề Mặc đi đến bệnh viện, Nguyễn Dạ Sênh chỉ còn cách thông báo cho Nhan Thính Hoan. Đừng cho Nhan Thính Hoan là một người không đáng tin cậy, đó chỉ là ở trước mặt người khác, Nguyễn Dạ Sênh luôn rất hiểu rõ cô, luôn luôn tin tưởng cô, lần này Nhan Thính Hoan không nói hai lời đã đáp ứng, nói rất nhanh sẽ đến.
Hề Mặc vẫn còn mê man ở trong phòng, trải qua một loạt biến cố vừa rồi, Nguyễn Dạ Sênh càng không dám rời đi, vẫn đứng tại chỗ chờ đợi. Một lát sau, cô mở khóa cửa, cẩn thận đảo mắt quan sát xung quanh, hành lang khách sạn gấp khúc và rất tĩnh mịch, yên lặng không thấy một bóng người, từ đây nhìn đến chỉ có thể nhìn thấy thang máy nằm ở phía bên trái nơi cuối hành lang, cầu thang bộ nằm ở một lối đi khác, đứng từ vị trí này thì không thể nhìn thấy.
Hiện tại Nguyễn Dạ Sênh có thể xác định được, kẻ đó nhất định là đi theo thang bộ để rời khỏi.
Thậm chí, để đi lên căn phòng này, sợ là cũng đi bằng thang bộ.
Vốn dĩ kẻ đó gõ cửa để thu hút sự chú ý của những người trong phòng, sau đó thông qua việc cắt dán những chữ khác nhau để làm phương tiện thông báo, thoạt nhìn qua đó là một quá trình đơn giản, nhưng suy nghĩ cặn kẽ, chỉ cần trong đó có một sơ suất nhỏ nào, sẽ rất dễ bị phát hiện.
Thời gian gõ cửa và nhịp gõ phải được nắm bắt một cách chủ động, sau khi gõ xong là lập tức rời đi, nếu không sẽ dễ bị người mở cửa nhìn thấy, kẻ đó chắc chắn phải vô cùng can đảm mới dám làm như vậy, có lẽ hắn rất tự tin với bản thân sẽ thuận lợi để thoát thân. Hơn nữa, nếu như muốn truyền đạt thông tin bằng giấy, chỉ cần không phải là chữ viết tay thì rất khó bại lộ thân phận, mọi thứ hoàn toàn có thể in ra bằng một kiểu chữ, nhưng lần này hắn nhất thiết phải dùng mỗi một chữ là một kiểu khác nhau, từng bước từng bước tinh tế cắt từng chữ rồi dán lên giấy A4.
Hết thảy mọi thứ vô cùng tỉ mĩ, đủ thấy kẻ đó có đầy đủ kiên nhẫn, chuẩn bị, lá gan rất lớn, tố chất tâm lý nhất định là rất vững chắc, hành động cũng vô cùng lưu loát và nhanh chóng.
Những người có tính cách như thế, nếu như làm một việc gì mà không muốn bị người khác phát hiện, tuyệt đối sẽ không để thang máy là một trong những phương thức hành động.
Việc điều khiển và giám sát thang máy của khách sạn góc quay rất rộng, phạm vi quan sát khá lớn, muốn hành động mà không bị phát hiện, duy nhất chỉ có thể cúi đầu để tránh camera quan sát, đội mũ hoặc thậm chí đeo khẩu trang. Mà những người hiện tại đang ở trong khách sạn này đều là diễn viên và nhân viên của đoàn phim, trong đây đương nhiên có không ít minh tinh, mặc dù khi minh tinh ở bên ngoài sẽ mang khẩu trang để che mặt, đó cũng chỉ vì đề phòng quấy rối, nhưng hiện tại đều đang ở trong khách sạn này rồi, các diễn viên với nhau là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tất cả đều mặt đối mặt với nhau, che đậy đậy ngược lại là làm cho người khác nghi ngờ. Nếu như ở trong tình huống này, che dấu diện mạo mà đi thang máy, ở trong thang máy sẽ có rất nhiều người, tất nhiên việc che đậy sẽ thu hút sự chú ý, từ đó sẽ làm tăng thêm nhân chứng, trong trường hợp các nhân chứng cung cấp thông tin như quần áo, chiều cao, ngoại hình, như vậy chắc chắn hắn sẽ bị bại lộ, đối với thượng sách thì đây là cách hành động không hề an toàn.
Cho nên, thời điểm người đó đi lên, e là phải chọn đi theo thang bộ ở một nơi tương đối xa và tránh được góc quay của camera. Ở đây so với tầng trệt là rất cao, trước là leo lên, sau đó lại chạy xuống, thể lực người đó là kinh người, chỉ có những người thường xuyên rèn luyện thân thể mới có thể làm được trong một thời gian ngắn.
Nói cách khác, tâm lý và thể chất của người đó là không thể dùng từ tầm thường để so sánh.
Nguyễn Dạ Sênh âm thầm phân tích một hồi, chỉ cảm thấy một cổ hàn khí theo cột sống của cô tràn lên, lạnh buốt cả người.
Đó là… một người như thế nào.
Rất nhanh Nhan Thính Hoan bước vào, cô nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Dạ Sênh trắng bệch, cảm thấy có việc không ổn, hỏi vài câu, Nguyễn Dạ Sênh không có chút do dự, ngay lập tức đem tờ giấy vừa rồi đưa cho cô xem.
[ Tôi tới tìm cô rồi. ]
Các phông chữ khác nhau được cắt dán, sắp xếp, màu sắc bất đồng như một gương mặt trang điểm sặc sỡ, lộng lẫy.
Nhan Thính Hoan thoáng nhìn qua, trêи mặt lập tức mờ mịt phủ đầy sương lạnh.
Nguyễn Dạ Sênh sau đó đem mọi chuyện kể lại kỹ càng cho cô nghe.
Nhan Thính Hoan nói: "Người đó đã chuẩn bị rất đầy đủ, ngày hôm nay, ít nhất cũng luôn theo dõi và quan sát. Cô và Hề Mặc, hai người đều cùng lúc ở trong phòng, nhất thời không thể xác định rốt cuộc là có những ai đã đi về hướng này, nhưng đây chính là căn phòng của cô, chỉ là do cô và Hề Mặc đã đổi rồi, người khác vốn không biết chuyện, kẻ đó ở trước cửa phòng để lại tờ giấy này, mục tiêu có khả năng nhất chính là cô."
Cô nói, cơ thể nhẹ nhàng dựa vào tường, nhíu mày: "Dù sao thì những rắc rối trước kia vẫn chưa thể giải quyết được, không ngoại trừ khả năng là những rắc rối đó bắt đầu tìm đến đây."
Nguyễn Dạ Sênh cắn chặt môi: "… Tôi biết."
Nhan Thính Hoan khoanh hai tay lại, những ngón tay như có như không gõ gõ, nói: "Có phải lúc trước hai người các cô đã bị ném gà chết từ ngoài tường vào đe dọa đúng không?"
"Đúng, nhưng lần này so sánh còn nghiêm trọng hơn." Thần sắc nghiêm túc của Nguyễn Dạ Sênh không che dấu được nỗi lo lắng: "Hề Mặc bây giờ đang thay thế tôi, cô ấy có nguy cơ sẽ bị người khác chú ý gây nguy hiểm bất kì lúc nào."
Nàng quay lại nhìn thoáng qua Hề Mặc còn đang hôn mê, rủ mắt xuống nói: "Cô ấy vẫn còn sốt, cô đưa cô ấy đến bệnh viện trước, xem có thể hạ sốt một chút không. Tôi tạm thời không tiện đi qua, Phùng Đường Đường đang ở trong khách sạn, trước hết cô đi cùng với cậu ấy đi, có nhiều người chăm sóc cũng tốt. Nếu như có nhìn thấy ai khả nghi đi theo, cô biết làm thế nào rồi đấy."
Nhan Thính Hoan trong mắt thoảng một tia rất khác, khí chất con người tựa như thay đổi, ảm đạm nói: "Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt."
Nhan Thính Hoan cõng Hề Mặc trêи lưng xuống lầu, Nguyễn Dạ Sênh ở sát bên không rời một tất, rất nhanh sau đó Phùng Đường Đường cũng nhận được tin tức, một số người tụ tập ở đại sảnh. Phùng Đường Đường gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, nôn nóng hỏi có nặng lắm không, Nhan Thính Hoan không muốn dong dài, để cho cô nhanh chóng lái xe, sau đó cùng Nguyễn Dạ Sênh đỡ Hề Mặc ngồi ở phía sau, đắp chăn giúp Hề Mặc tiếp tục ngủ.
Xe rời khỏi khách sạn, chạy về phía bệnh viện.
Nguyễn Dạ Sênh đưa mắt nhìn chiếc xe chạy đi, lúc này mới đi lên thang bộ ở lầu một, thấy Cố Tê Tùng đang nấp gần đó, con mắt đang chắm chú nhìn vào lối ra, trong tay còn cầm điện thoại. Ẩn nấp chỗ này, một người nếu đang đi xuống lầu, ở góc độ là người đi xuống khó có thể phát hiện ra sự hiện hữu của anh ta.
"Thế nào rồi?" Nguyễn Dạ Sênh đi đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng hỏi một câu.
Cố Tê Tùng lúc này mới xoay người lại, nói: "Tiểu Mặc, trước mắt không phát hiện có người đi xuống."
"Sau khi anh nhận được điện thoại, mất bao lâu để đi đến đây?"
"Thời gian vô cùng ngắn." Cố Tê Tùng nói xong, nói cho Nguyễn Dạ Sênh biết thời gian chính xác.
Nguyễn Dạ Sênh trầm ngâm, đúng là chạy đến rất nhanh.
Cô nói: "Chắc chắn là không có một người đi xuống?"
"Không có. Tôi nhìn rất lâu, còn dùng điện thoại để ghi hình lại." Cố Tê Tùng đưa di động cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn đoạn video Cố Tê Tùng dùng điện thoại quay lại, đoạn video ghi lại có hiển thị thời gian chính xác, trong khoảng thời gian này xác thực đều trống rỗng không có một ai.
Chẳng lẽ Cố Tê Tùng đã tới chậm, kẻ đó đã sớm đi ra rồi sao?
Trong thời gian ngắn như vậy, có thể làm được điều như vậy sao?
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Có thể giúp tôi không?"
"Em nói đi."
"Anh đi đến căn phòng của Nguyễn Dạ Sênh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống, tôi ở đây sẽ tính thời gian cho anh. Nhớ kỹ, anh phải chạy với tốc độ nhanh nhất."
"Được."
Cố Tê Tùng lôi lệ phong hành, đã đồng ý liềm lập tức chấp hành, chân dài một bước, từ từ tăng tốc chạy lên lầu. Khi anh ta quay trở lại, trêи mặt đã đầy mồ hôi.
*Lôi lệ phong hành: quyết định nhanh chóng.
Trước kia, anh ta là bộ đội đặc chủng nay đã xuất ngũ, ở trong quân ngũ phải chịu huấn luyện trường kỳ nghiêm khắc, tốc độ và thể lực là không thể nói. Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy ngay cả thể lực Cố Tê Tùng đáng nể như vậy mà cũng không có cách nào đạt được như thế trong một thời gian ngắn, kẻ đó làm sao có thể?
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Tôi nghĩ, có khi nào hắn căn bản là không hề đi xuống? Có thể hắn đoán được tôi sẽ gọi người đón đầu ở cầu thang, cho nên khi hắn đi xuống cầu thang, nhưng lại không đi ra ngoài mà đang ẩn núp ở một tầng nào đó."
Cố Tê Tùng trêи mặt vạn năm bất biến không một gợn sóng nhưng sắc mặt lúc này lại đột nhiên biến đổi, nói: "Rất có khả năng này."
"Thời điểm anh chạy lên cầu thang có thấy điểm gì khả nghi không?"
Cố Tê Tùng chăm chú suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời: "Không có, cầu thang không có bất kì dấu vết gì, cửa phòng chửa cháy cũng đóng chặt."
Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu xuống thầm nghĩ một phen, sắp xếp lại suy đoán của bản thân.
Ban đầu, cô dùng suy đoán bình thường để cân nhắc, cảm thấy khi một người có âm mưu muốn đe dọa, sau khi hành động để tránh bị phát hiện sẽ lựa chọn cách nhanh chóng rời khỏi càng sớm càng tốt, nhưng kỳ thật vẫn còn một giả thuyết khác, chính là người đó sẽ không rời khỏi lập tức mà vẫn lẫn trốn đâu đó ở trong khách sạn, bởi vì như vậy, thì sẽ không cần phải giải thích tại sao trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể chạy hết mấy tầng lầu.
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Không ngoại trừ khả năng kẻ đó là người thuê phòng khách sạn. Hắn sau khi thực hiện liền trở về căn phòng, như vậy ai cũng không biết được là hắn đang ở đâu, hành lang và thang máy vốn không cần tới, nên camera giám sát cũng vô dụng, sẽ có rất nhiều góc chết, hắn ta đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, chắc chắn khi hắn rở về phòng cũng không bị camera bắt trúng. Đợi sóng gió qua đi, trong thời khắc lộn xộn, hắn trở lại vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra rồi giống như những người khách khác từ trong thang máy đi ra mà không có một ai nghi ngờ."
Cố Tê Tùng nhìn cô, thần sắc trong ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh ngày càng nặng nề, lại nói: "Khách sạn có rất nhiều nhân viên của đoàn phim, trước là chuyện giết gà để đe dọa, lần đó chuyện phát sinh cũng là ở phim trường, cho nên đối phương có thể… đang ở trong đoàn phim?"
"Có thể." Cố Tê Tùng nói: "Tuy nhiên, lượng người trong đoàn phim là rất nhiều, bình thường chúng ta chỉ liên hệ với một số nhân vật chủ chốt, có rất nhiều đối tượng chưa hề tiếp xúc, để loại trừ một người sẽ vô cùng khó khăn."
Hoàn toàn chính xác, đoàn phim có rất nhiều thành phần, từ lớn đến nhỏ đều có rất nhiều thứ, tất cả mọi người ai cũng bận rộn, có khi không thể chú ý đến người vừa đi qua trước mặt là ai. Thậm chí có thời điểm nhân viên chuẩn bị hiện trường và đạo cụ, các diễn viên ai nấy cũng có việc bận riêng của bản thân, ngay cả những đạo cụ này dùng cho ai cũng có thể không nhớ nổi mặt, là con nít, cũng có thể là một con ngựa hay là một Tiểu Vương, ai mà nhớ đến tận cùng người đó là ai.
Đây là nơi dành cho người mù.
Vừa nghĩ tới trước kia có bao nhiêu là cảnh quay, lại có người nào đó ẩn núp trong số nhân viên kia của đoàn phim, luôn thầm lặng quan sát các cô để tìm cơ hội, Nguyễn Dạ Sênh liền cảm giác được không rét mà run.
Tuy Cố Tê Tùng có nhiều khi như chày gỗ nhưng hiện tại vẫn nhìn ra nét mặt của Nguyễn Dạ Sênh có chút không đúng, nói: "Tôi sẽ nói chuyện này cho Lộ tiên sinh biết, có thể Lộ tiên sinh sẽ lấy được danh sách thông tin của nhân viên đoàn phim, sau đó có thể dựa vào danh sách này điều tra, đối chiếu tên họ, ngoại hình và để mắt nhiều hơn."
Dừng một chút, anh ta bổ sung thêm một câu: "Bảo vệ em là trách nhiệm của tôi, Tiểu Mặc, em yên tâm."
Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười: "Cám ơn. Tôi còn một việc muốn nhờ anh giúp đỡ."
"Chuyện gì?"
"Anh nói bảo vệ tôi là trách nhiệm của anh, tôi hiện tại muốn anh bảo vệ tôi đồng thời cũng lấy việc bảo vệ Nguyễn Dạ Sênh làm trách nhiệm, tiền lương sẽ được nhân đôi."
Cố Tê Tùng thật thà nói: "Tôi đã biết, nhưng tiền lương tôi chỉ cần 1.5 lần là được."
"Tại sao?" Đã lâu như vậy, Nguyễn Dạ Sênh cũng biết Cố Tê Tùng so với những người khác là không giống nhau, nhưng vẫn không nhịn được liền hỏi.
Cố Tê Tùng đâu ra đấy, trả lời: "Công việc của tôi được chia thành hai lệ phí, một là phí luôn để đối tượng được bảo vệ trong tầm mắt, đây được gọi là quan sát, nó sẽ chiếm một nữa chi phí, hai là, nếu như có chuyện đột xuất xảy ra, tôi sẽ lập tức hành động, đây gọi là bảo vệ, cũng chiếm một nữa chi phí."
"Nếu là như vậy, tại sao trách nhiệm với Nguyễn Dạ Sênh, chi phí anh chỉ thu một nửa?"
Cố Tê Tùng nói: "Bởi vì Tiểu Mặc và Nguyễn tiểu thư luôn như hình với bóng, luôn ở cùng một chỗ, tôi quan sát em đồng thời Nguyễn tiểu thư đương nhiên cũng sẽ ở ngay trong tầm mắt của tôi."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
"Cho nên không cần phải thu thêm lệ phí của Nguyễn tiểu thư, nếu không thì tôi là đang thu dư rồi."
Nguyễn Dạ Sênh cười một tiếng: "Xem ra anh cũng rất có đạo đứa nghề nghiệp."
"Tiểu Mặc, em quá khen, đây là chuyện nên làm mà."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Nhan Thính Hoan ở đầu dây bên kia gọi điện thoại tới, nói Hề Mặc phải ở lại bệnh viện một ngày để quan sát tình hình, nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Đến tối, Nguyễn Dạ Sênh thừa dịp là ban đêm đi vào bệnh viện, cô đeo kính râm và mang khẩu trang, trang bị cho bản thân cực kỳ kín đáo, cho đến khi vào được phòng bệnh mới tháo xuống, đóng cửa lại.
Phùng Đường Đường ân cần chạy đến giúp cô cầm đồ vật, nói: "Hề tỷ, không có cẩu tử đi theo a?"
"Không có." Nguyễn Dạ Sênh nhìn về phía Hề Mặc đang nằm trêи giường bệnh, Hề Mặc cũng quay mặt lại nhìn cô.
Phùng Đường Đường lập tức thả lỏng tinh thần, còn nói: "Y tá khi nãy đã đến kiểm tra rồi, sẽ không quay lại nữa."
Nguyễn Dạ Sênh đi qua ngồi xuống, khẽ cười nói: "Có cảm thấy đỡ hơn không?"
Hề Mặc gật đầu, đôi mắt lặng lẽ nhìn cô: "Đã tốt hơn nhiều."
Nguyễn Dạ Sênh nghiêng người về phía trước, vô cùng tự nhiên dùng mu bàn tay đặt xuống trán của Hề Mặc, lúc này mới ngồi xuống, nói: "Đúng là đã hạ sốt."
Nhan Thính Hoan ngồi ở bên cạnh gọt trái cây, bản thân đã ăn trước một vài miếng, sau đó mới nhẹ nhàng cắt xuống một miếng nhỏ, dùng nĩa xiên qua rồi đưa tới trước mặt Hề Mặc, há miệng ra như đang dỗ dành con nít, kéo dài âm thanh nói: "Ah– "
Hề Mặc: "…"
Nhan Thính Hoan thấy nàng không phối hợp, không từ bỏ, lại lần nữa há mồm nói: "Nguyễn Nguyễn, ăn trái cây, mở miệng, ah — "
Hề Mặc chết cũng không há miệng, vẻ mặt đè nén, dựa vào đầu giường, nhìn Nhan Thính Hoan như một kẻ thần kinh chậm phát triển.
"Đưa cho tôi." Nguyễn Dạ Sênh với tay qua lấy con dao từ trong tay Nhan Thính Hoan, từ trong dĩa trái cây, chọn một quả trái cây có màu sắc đẹp nhất, gọt lấy một phần nhỏ, cũng dùng nĩa xiên qua đưa tới, nói: "Ah– "
Hề Mặc: "…"
Nhưng nàng vẫn là mở miệng, Nguyễn Dạ Sênh thuận lợi đem trái cây đút cho nàng.
Phùng Đường Đường nhìn thấy một màn như vậy, từ tận sâu trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ: "…"
Phát đường rồi.
Đường nguyên chất 100%.
Mà Nhan Thính Hoan, kẻ bị cho là thần kinh chậm phát triển: "…"
Lòng quặn đau.
Đau đến thiên sang bách khổng.
*Thiên sang bách khổng (千疮百孔): khắp nơi đều là vết thương, chổ thủng.
_____hết chương 53_____
Ed: cuối tuần tâm trạng ed tốt sẽ phát thêm đường cho các đồng chí, còn nếu không thì hãy đợi đến cuối tuần sau… thỉnh tội trước vậy =))))