Chương 142 —— Lá thư
Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại năm tháng đại học, ban đầu vốn có đôi chút thổn thức, rồi sau đó nghe Hề Mặc nói bây giờ không giống trước kia, nhịp tim cô tăng nhanh không ít. Hồi ức của trước đây cùng ấm áp ở hiện tại đan xen vào nhau, là một cảm giác phức tạp khó nói.
"Không giống ở điểm nào?" Nguyễn Dạ Sênh cảm thán trong lòng nhưng vẫn không quên nắm lấy cơ hội trêu chọc đầu gỗ.
Tuy nói cô trêu đầu gỗ không phải lần nào cũng thành công nhưng cô vẫn thấy thích thú. Chỉ là bây giờ cô nhận ra hình như số lần mình thất thủ trong mấy trò trêu chọc so với lúc trước ngày càng nhiều hơn, vẫn thấy tâm tư Hề Mặc ngày càng khó nhìn thấu, hơn nữa có đôi khi Hề Mặc trả lời lại rất thẳng thắn làm cho Nguyễn Dạ Sênh không biết phải làm sao.
Này chẳng lẽ là cảm giác trêu đầu gỗ không thành ngược lại còn bị đầu gỗ đập đầu hay sao.
Nhưng thật ra nó không đau, chỉ có ngọt ngào và mềm mại.
Cô rất thích.
"Có rất nhiều chỗ khác nhau." Hề Mặc úp mở nói.
Nguyễn Dạ Sênh vốn đã chuẩn bị cho việc không có đáp án chính xác, nhìn Hề Mặc cười.
Ở đây còn có nhóm người Chu Văn Hứa, cho dù Hề Mặc có định trả lời cũng sẽ không trả lời ở đây, hiện tại chuyện tìm quà và thư vẫn là quan trọng nhất.
"Ký hiệu mình đánh dấu lên quà không phải vẽ lên mà là đóng dấu." Vì để nâng cao hiệu suất tìm kiếm, Nguyễn Dạ Sênh cố gắng nói thật chi tiết những món quà của cô: "Bốn món quà đều không quá lớn."
Cô nói, sau đó nhìn quanh trên kệ một hồi, cuối cùng lấy từ trên kệ một hộp quà.
Hộp quà này nhóm người Chu Văn Hứa đã kiểm tra qua, có thể nhìn thấy một dấu tích nhỏ đánh dấu ở góc hộp, Nguyễn Dạ Sênh mang hộp quà đến cho Hề Mặc, nói: "Bốn hộp đựng quà của mình, ước chừng to gần bằng cái hộp này, sau khi mở hộp đựng quà thật ra bên trong mỗi cái còn một hộp đựng nữa, con dấu được đóng trên mặt hộp đó, chỉ cần tìm được con dấu rồi so sánh với mẫu họa tiết là được."
Hề Mặc đưa mắt liếc cô một cái: "Không phải nói thời gian lâu như vậy nên không còn nhớ rõ sao? Viết bao nhiêu lá thư cũng không nhớ sao bây giờ hộp đựng quà lớn nhỏ thế nào, chi tiết đến nơi đóng dấu đều nhớ tới rõ ràng như vậy."
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Lúc đó mình giận nên nói vậy."
Quà và những lá thư đó, chúng chứa đựng toàn bộ tình yêu thời thanh xuân của cô.
Sao cô có thể quên được.
Cô đã khắc cốt ghi tâm.
Thậm chí còn nhớ vô cùng rõ cái cảm giác thấp thỏm lo lắng khi đem chúng đi tặng, lo Hề Mặc sau khi nhận có thích chúng hay không, lo Hề Mặc sau khi đọc nội dung những lá thư đó, có khi nào sẽ thấy cô rất phiền không.
Nhưng trong sự lo lắng đó, cô vẫn ôm ấp nỗi lòng mong chờ, hy vọng Hề Mặc có thể nhận được tâm ý của cô.
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh một lát, sau đó nàng mới cầm lấy hộp quà mà Nguyễn Dạ Sênh đưa, đem đến giải thích tỉ mỉ với nhóm người Chu Văn Hứa, để bọn họ nhớ rõ kích thước của hộp quà cần tìm và chú ý đến con dấu có hình họa tiết giống với họa tiết trước đó đã tìm.
Dặn dò xong, Hề Mặc lại thêm một câu: "Lúc tìm được con dấu trên mặt hộp đựng, mọi người không cần phải mở hộp ra xem quà bên trong, cứ như vậy đưa cho tôi là được."
Chu Văn Hứa hiểu ý, nói: "Yên tâm, tôi biết mà. Đây là quà Nguyễn tiểu thư tặng cho em, em muốn là người đầu tiên mở nó, tôi đảm bảo sau khi nhìn thấy con dấu sẽ đưa cho em trước tiên."
Hề Mặc: "..."
Chu Văn Hứa, anh nói xem sao tự nhiên anh lại hiểu tôi như vậy!
Biết mà cái gì!
Hề Mặc giao việc xong, quay lại đứng trước Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Bọn họ tìm quà, chúng ta qua kia tìm thư, thư sẽ khó tìm hơn vì có quá nhiều thư, vừa may cậu là chủ của mấy lá thư nên sẽ dễ phân biệt."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh đồng tình.
Hai người bước vào phòng để thư, Hề Mặc hỏi Nguyễn Dạ Sênh: "Rốt cuộc có tổng cộng bao nhiêu lá thư? Bây giờ chắc có thể nói rồi."
"Tổng cộng là 17 lá." Nguyễn Dạ Sênh cười nói.
Hề Mặc: "..."
...Rất nhiều.
Thế mà một lá thư nàng cũng chưa hề xem qua, chúng cứ vậy mà chìm trong biển thư.
Sự hối hận trong lòng Hề Mặc lại dâng lên, phút này nàng thật sự rất mong nhanh chóng tìm được những lá thư mà Nguyễn Dạ Sênh đã viết cho nàng.
Hai người lấy xuống một hộp đựng thư trong suốt từ trên kệ xuống, đem toàn bộ thư bên trong đổ lên bàn, đoạn hai người ngồi trước bàn đem từng lá thư kiểm tra tỉ mỉ. Nguyễn Dạ Sênh chỉ cần xem mặt ngoài lá thư là biết được đó có phải là thư của cô hay không, cô cầm lấy một lá thư liếc liếc nhìn, thấy không phải, cô lại bỏ chúng vào hộp đựng, sắp xếp theo thứ tự.
Nguyễn Dạ Sênh vừa kiểm thư vừa nói: "Trên mấy lá thư đó của mình không có chữ ký cũng không có con dấu làm ký hiệu."
"Vậy mình phải tìm bằng cách nào?" Hề Mặc nóng lòng: "Là loại bì thư giống với bình thường sao, hay trên đó có hình ảnh hay chữ hay là màu sắc gì, hay chỉ là loại bì thư màu trắng?"
Nguyễn Dạ Sênh có thể nhận ra thư của mình, cho dù trên đó không có chữ ký cô cũng có thể nhìn ra chúng.
Nhưng Hề Mặc thì khác, nếu trên bì thư không có bất kỳ ký hiệu nào, vậy thì cơ bản nàng không thể nào tìm ra.
Tất cả chỗ thư này không thể nào chỉ dựa vào mỗi Nguyễn Dạ Sênh tìm, với số lượng thư khổng lồ thế này chắc chắn sẽ là gánh nặng rất lớn cho Nguyễn Dạ Sênh. Hề Mặc lúc này bức thiết mà hy vọng bản thân có thể giống như Nguyễn Dạ Sênh, chính xác biết được 17 lá thư kia rốt cuộc chúng có hình dạng đặc biệt gì.
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Cậu đừng lo lắng, thư thật rất dễ tìm, 17 lá thư, mặt ngoài đều là hoa mà mình tự vẽ."
Chuyện này như ngoài dự liệu của Hề Mặc, nàng hỏi; "Cậu vẽ?"
Nàng nhớ rất rõ, mấy năm đại học đó, chuyện Nguyễn Dạ Sênh không biết vẽ là một ấn tượng sâu với nàng.
Bởi vì, có một lần, câu lạc bộ múa của Nguyễn Dạ Sênh muốn vẽ tranh quảng bá cho chương trình, song, trong câu lạc bộ không một ai biết vẽ, Nguyễn Dạ Sênh thì ở kia, cô cười nói là, cô vẽ như gà bới, khi đó Hề Mặc đang đứng cạnh Nguyễn Dạ Sênh, nàng nghe rất rõ ràng.
May sao nhờ quan hệ rộng rãi của Nguyễn Dạ Sênh, cô quen biết một anh ở Học viện mỹ thuật, nhờ vào sự giúp đỡ của anh ta việc này mới được giải quyết. Người anh kia chẳng những vẽ xong bức tranh quảng bá còn tự mình trang hoàng cho chúng, sau đó đóng thành một bức tranh tuyên truyền rất to rồi mang chúng đến tận câu lạc bộ múa đưa cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Mình không biết vẽ tranh thế nào, nên đã trả tiền rồi nhờ người bạn học mỹ thuật vẽ sẵn trên tờ giấy trắng, sau đó đối chiếu từng chi tiết để vẽ lên bì thư màu trắng. Chỉ là, cũng chỉ là vẽ lại một bức tranh mà thôi nhưng mình vẽ mấy đường cong, không xiên thì cũng vẹo thế là mình vẽ lại rất nhiều lần, lúc đầu phải bỏ rất nhiều bì thư."
Hề Mặc nghĩ nghĩ, có thể cảm nhận được sự khó khăn trong chuyện này, nói: "Mỗi lá thư, đều phải vẽ rất nhiều lần sao?"
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Không vẽ nhiều lần cũng không được, mình hoặc là sẽ sai hoặc là màu tô bị lan ra ngoài. Mình thật sự không có được một tí tế bào mỹ thuật nào, cậu bạn mình vẽ đẹp như vậy, mình vẽ theo mà vẽ thành bộ dạng như thế, thật sự là bôi bác người ta."
"...... Cũng không phải là tệ."
"Câu còn chưa nhìn thấy, sao lại biết nó không tệ." Nguyễn Dạ Sênh chớp mắt.
"Cậu nghiêm túc như vậy." Hề Mặc nói: "Đương nhiên sẽ không tệ."
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác hôm nay Hề Mặc nói chuyện lại rất ngọt miệng, hết sức hưởng thụ, "Cậu phải nhìn hình mẫu, rồi nhìn lại bản sao của mình, cậu sẽ biết thế nào là thảm đến không muốn nhìn."
"17 lá thư đều vẽ cùng một loại hoa sao?" Hề Mặc hỏi cô.
Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu: "Không phải, mỗi lá thư đều vẽ một hoa khác nhau."
"Vậy có tất cả những loại hoa nào?"
"Chính là hoa của 24 tiết."
"Cái đó là gì?" Hề Mặc nhíu mày.
Nàng cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh hay biết một số kiến thức kỳ lạ.
"24 tiết khí, có 24 loại hoa tương ứng." Nguyễn Dạ Sênh phổ cập kiến thức cho nàng, nói: "Ví như, lập xuân sẽ có loại hoa tương ứng là hoa nhài, kinh trập sẽ là hoa tường vi, hàn lộ là hoa mộc, mọi thứ là vậy. Nhưng các loại hoa tương ứng cũng có nhiều phiên bản, mình chỉ vẽ một trong số các loại đó, hơn nữa trên bì thư mình có viết tiết danh tương ứng, có thể xem như là cách nhận biết."
Hề Mặc mở điện thoại ra, lên mạng nhìn xem hoa cỏ, phát hiện xác thực có 24 loại hoa tương thích với 24 tiết khí. Nàng căn cứ theo lời Nguyễn Dạ Sênh nói, tìm được một bài viết nói cặn kẽ vấn đề, hơn nữa trên bài còn kèm theo hình ảnh minh hoa, vừa xem liền hiểu ngay.
Nàng âm thầm ghi nhớ hình dáng những loại hoa đó, coi như là cơ sở để tìm thư.
Liên tiếp tìm thêm nửa giờ, hộp đựng thư đổ ra rồi lại gói về, quá trình đó thật sự tẻ nhạt nhưng hai người lại vô cùng kiên nhẫn tìm kiếm.
Nguyễn Dạ Sênh tạm dừng, đi xuống lầu lấy nước. Cô dùng một cái khay, đặt trên đó là rất nhiều ly nước, trước cô mang đến cho nhóm người Chu Văn Hứa đang bận rộn tìm quà, sau đó, cô mới mang theo hai ly còn lại vào phòng chứa thư.
Nguyễn Dạ Sênh đưa cho Hề Mặc một ly, còn mình ngồi một bên tạm thời nghỉ ngơi.
Ánh mắt cô tùy ý đảo quanh, nhìn thấy dưới sàn ở chiếc bàn bên cạnh có đặt một chiếc hộp đựng mới, bên trong chứa đầy thư.
Hề Mặc nhận thấy cô nhìn cái hộp kia, nói: "Trưa hôm nay, Lộ Thanh Minh có đến một chuyến để đưa ít đồ cho mình. Đống thư này là hôm nay anh ta tiện thể mang sang đây, sau khi đưa xong thì nhanh chóng đi rồi, lúc ấy cậu còn đang ngủ trưa nên mình không nói cho cậu.
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Đống thư này là thời gian gần đây fans gửi sao?"
Hề Mặc lấy ly nước uống một ít: "Ừm, chúng đều là thư thời gian gần đây gửi đến công ty, mình vừa về nên vẫn chưa xem."
"Chúng vẫn chưa được để vào hộp cất giữ, những hộp cất giữ này đều phân loại dựa trên thời gian nhận thư hay sao?" Ánh mắt dừng trên một lá thư ở bên trong, vẫn nhìn không dời mắt.
"Gần như là vậy. Mỗi lần Lộ Thanh Minh soạn thư đều sẽ mang đến đưa cho mình xem, mình tùy ý xem một chút rồi thu lại hết vào hộp cất giữ, theo trình tự đặt lên kệ."
Hề Mặc nói đến đây, đưa tay chỉ lướt qua hàng kệ: "Phân loại bắt đầu từ vách bên kia, ở đó là thư nhận được lâu nhất, càng về phía bên này thì thời gian càng ngắn."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn chiếc hộp kia vài lần.
Trong đó có một lá thư rất bắt mắt, bị đè đến phình lên.
Thư dày vậy sao?
Đúng là giỏi viết..
Bởi vì trong hộp đựng, thư đều được xếp chồng lên nhau, lá thư bắt mắt kia lại rất dày, trọng lượng của nó hoàn toàn khác xa so với những lá thư xếp gần, do đó lá thư bị nghiêng về phía bên trái, đè sang chồng bên trái này, vì vậy có thể nhìn được một phần của lá thư.
...Lá thư này.
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng khẽ động, đi đến cạnh hộp đựng, khom lưng cầm lấy lá thư dày nhất kia ra.
Vừa nhìn thấy toàn bộ mặt ngoài lá thư, trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, lát sau mới cầm lá thư nhìn xem kỹ càng.
Trên lá thư không viết tên người gửi, ở góc trái chỉ viết lên hai chữ nho nhỏ xinh đẹp: Lập đông.
Ở giữa viết: "Gửi Hề Mặc."
"Gửi Hề Mặc." nét viết của ba chữ này tròn trịa, đáng yêu mang theo chút ngây ngô, so với hai chữ lập đông ở phía góc trái rất đối lập, rõ ràng chúng không xuất phát từ cùng một người viết.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy lá thư này, nét mặt khó che giấu được sự kinh ngạc.
Cô thật sự không ngờ, lá thư này lại là do Trầm Khinh Biệt viết gửi Hề Mặc.
Thẩm Khinh Biệt đúng là to gan, thế mà dám lấy thân phận là fan âm thầm viết thư gửi cho Hề Mặc. Nhưng nghĩ lại lúc trước còn dám âm thầm dùng thân phận là fan gửi hoa, chuyện viết thư thế này cũng không có gì phải bất ngờ.
Nguyễn Dạ Sênh cho là Trầm Khinh Biệt cũng không phải chỉ vì ba từ tròn trĩnh trên bì thư hay vì nó rất giống chữ viết của Trầm Kinh Biệt, dù sao trên đời này người có chữ viết giống nhau có rất nhiều, không thể trở thành cơ sở phán đoán.
Điểm mấu chốt để cô khẳng định ở đây chính là bì thư.
Trên bì thư là vẽ một đóa hoa phan tả diệp.
Trong hoa của 24 tiết, nó là loài hoa đại diện cho tiết lập đông.
Hoa phan tả diệp tượng trưng cho sự nhân hậu, hữu nghị và bền bỉ, thường được dùng để tặng cho bạn bè, thể hiện cho sự liên kết tình bạn.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy lá thư này, sắc vàng của cánh hoa nở rộ trên bì thư trắng sáng, sáng ngời, chói mắt nhưng đồng thời lại có chút vụng về, năng lực hội họa kém cỏi.
Cụm hoa quen thuộc thế này, quen thuộc đến mức ngay từ ánh nhìn đầu tiên Nguyễn Dạ Sênh đã nhận ra nó.
Bởi vì nó là do chính tay Nguyễn Dạ Sênh vẽ.
Khi học đại học, khi lần đầu Nguyễn Dạ Sênh có ý định viết thư cho Hề Mặc, cô biết Hề Mặc thường xuyên nhận được rất nhiều thư, lo rằng lá thư của mình sẽ lẫn vào trong đống thư đó, rồi dần biến mất cùng chúng, cho nên cô muốn lá thư của mình phải có một không hai, hơn nữa tốt nhất là nên tạo thành một hệ liệt.
Nguyễn Dạ Sênh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định sẽ tự mình vẽ bì thư.
Nhưng cô không hiểu biết gì về hội họa, mua về một đống bì thư màu trắng, sau đó tìm người bạn học mỹ thuật của mình, trả tiền cho từng mẫu, tỉ mỉ chi tiết nói ra ý tưởng muốn vẽ hoa tương ứng với 24 tiết khí. Sau khi người bạn của cô thiết kế xong toàn bộ, cô sẽ dựa theo đó vẽ lại trên bì thư trắng.
Như vậy, thư của cô sẽ đặc biệt, hoàn toàn khác với những người khác.
Cô nghĩ khi Hề Mặc nhận được lá thư đầu tiên, có lẽ sẽ không để ý đến nhưng nếu sau này Hề Mặc nhận ra những lá thư có cùng phong cách nhận được ngày càng nhiều, chắc chắn là nàng sẽ chú ý.
Hơn nữa cô biết rất rõ, Hề Mặc có một ít ám ảnh cưỡng chế.
Có lần, cả lớp cùng mở cuộc thảo luận về chuyện biểu diễn, không khí buổi thảo luận rất nhẹ nhàng, đám bạn học cùng nhau ngồi xoay quanh thỏa thích trò chuyện, lớp trưởng đi mua một thùng coca, sau đó đặt chúng trên bàn.
Nhưng khi lớp trưởng mở thùng coca ra, trong đó có một lon coca bị lật ngược, phần đế lon nằm ngược phía trên.
Hề Mặc kiềm chế hồi lâu, cuối cùng vẫn đi lên cầm lấy một lon coca, nhân lúc lấy lon coca đó, nàng lén lật lon coca kia lại. Lúc ấy, cả lớp đều đang mải mê nói chuyện, mọi người không ai chú ý đến, chỉ có mỗi Nguyễn Dạ Sênh phát hiện hành động này của Hề Mặc, cô phải khó khăn nhịn cười.
Lúc ấy, cô nghiên người sang, hỏi Hề Mặc: "Không phải cậu không uống coca sao? Kỳ lạ vậy."
Khi đó, Hề Mặc lạnh lùng liếc cô: "Hôm nay tôi muốn uống.'
Sau đó nàng hết sức bình tĩnh, uống hết lon coca.
Cũng vì nguyên nhân đó, Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy khi Hề Mặc nhận ra mình thường nhận được những lá thư mang 24 loài hoa tương ướng với 24 tiết khi, đoán chừng sau khi Hề Mặc nhớ lại kỹ càng, sẽ muốn thu thập lại toàn bộ những lá thư.
Cuối cùng, trong 24 tiết khí, nếu thiếu đi một tiết nào đó, Hề Mặc chắc sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Kết quả, bao nhiêu tính toán của Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn thất bại.
Hề Mặc căn bản không hề nhìn thấy những lá thư đó của cô.
Nguyễn Dạ Sênh sau khi đưa đến lá thứ thứ 17, cuối cùng cô không còn viết thư cho Hề Mặc nữa, còn dư lại 7 bì thư vẽ hoa vẫn còn giữ lại.
Sau lại, bởi vì cô nổi tiếng lên nhờ Đạp ca thanh, có lần cô tìm thấy 7 bì thư này, nhớ đến năm tháng đại học kia, cảm xúc dâng trào, đột nhiên lại muốn viết thư cho Hề Mặc nhưng lại không biết phải hạ bút thế nào, chỉ ngồi ở trước bàn thẩn thờ.
Vừa lúc Trầm Khinh Biệt đến tìm cô, nhìn thấy mấy bì thư nằm trên bàn, cảm thấy thú vị nên hỏi cô mấy lá thư đó là ở đâu ra.
Lúc ấy, Nguyễn Dạ Sênh nghĩ, sau này đoán chừng cũng sẽ không còn bất kỳ liên quan nào đến Hề Mặc, cô bây giờ không thể viết thư nữa, sau này lại càng không thể. Lại thấy Trầm Khinh Biệt thích thú, để cho Trầm Khinh Biệt mang đi ba bì thư, trong đó có một bì thư vẽ hoa phan tả diệp này đây.
Trầm Kinh Biệt vậy mà còn giữ đến bây giờ, hơn hữa còn dùng nó viết thư cho Hề Mặc.
Hề Mặc đứng cạnh Nguyễn Dạ Sênh, nhìn nét mặt không ngừng thay đổi của Nguyễn Dạ Sênh, hỏi: "Tại sao cậu lại lấy lá thư này, nó có gì đặc biệt sao?"
Nàng liếc nhìn lên lá thư, nói: "Chữ viết cũng khá đáng yêu."
Nếu Trầm Khinh Biệt biết Hề Mặc khen chữ viết cô đáng yêu, chắc chắn sẽ xúc động đến muốn bay lên, lao ra khỏi hệ mặt trời.
"Bởi vì chữ viết đáng yêu." Nguyễn Dạ Sênh dừng suy nghĩ, cười nói: "Hơn nữa thư dày như vậy, bên trong nội dung e là rất dài."
Hề Mặc nhìn lên hoa phan tả diệp trên bì thư và hai chữ lập động kia, nghĩ đến những lá thư của Nguyễn Dạ sênh cũng là hoa ứng với tiết khí, nói: "Nếu không phải vì nó mới được gửi đến công ty gần đây mà là nằm trong rương trên kệ, có lẽ mình sẽ cho rằng đã tìm được thư của cậu."
Có rất nhiều fan dùng hình thức trang trí lên bì thư, Hề Mặc thấy nhiều nên không ngạc nhiên. Ở những đóa phan tả diệp được vẽ lên này, tuy nhìn qua thật rất nghiêm chỉnh, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đường nét không gọn gàng, đường cong cũng run run, vừa nhìn liền biết nó là do người không am hiểu mỹ thuật vẽ nên.
Thế nhưng kết cấu của từng bông hoa lại rất rõ ràng, bố cục cũng tinh tế, hẳn là do người không chuyên dựa vào hình của họa sĩ chuyên nghiệp rồi vẽ theo, rất khớp với miêu tả của Nguyễn Dạ Sênh.
"Chữ viết của mình không phải là loại này." Nguyễn Dạ Sênh cười.
Hề Mặc nói: "Hai chữ lập đông ở góc trái kia, so với chữ viết của cậu thì lại rất giống. Những lá thư đó của cậu, cũng giống kiểu thế này sao?"
"Ừm, gần như tương tự thế này." Nguyễn Dạ Sênh có chút chột dạ: "Cậu dựa vào kiểu của lá thư này, sẽ tương đối dễ tìm hơn."
Hề Mặc yên tâm hơn: "Có một lá thư tham khảo càng tốt, mình sẽ biết tìm thế nào."
"Cậu muốn đọc lá thư này không?" Nguyễn Dạ Sênh có chút tò mò, cuối cùng thì Trầm Khinh Biệt viết gì trong đó.
Khó trách lần trước Trầm Khinh Biệt đăng weibo nói, cảm giác thật hồi hộp, thật hồi hộp quá đi, lại còn chụp một bức ảnh hình bút máy kèm theo.
Fans thì không biết thâm ý của Trầm Khinh Biệt, cho rằng lúc cô đóng phim gặp chuyện gì khó khăn, ở khu bình luận sôi nổi an ủi cô, nói Khanh Khanh đừng lo lắng, có bọn họ ở đây, bọn họ sẽ luôn theo bước cô.
Bây giờ Nguyễn Dạ Sênh mới hiểu được, thì ra ngày đó cô đang viết thư gửi Hề Mặc.
Hề Mặc chỉ muốn sớm tìm được thư của Nguyễn Dạ Sênh, không chút có rảnh rỗi hay tâm trạng thoải mái nào để đọc thư, nhưng nàng nhìn biểu cảm của Nguyễn Dạ Sênh, cảm giác Nguyễn Dạ Sênh rất có hứng thú với lá thư này, cho là cô muốn xem, nói: "Nếu cậu đã lấy ra rồi, vậy xem một chút đi."
"Mình được phép xem chứ?" Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng hỏi nàng.
Trước kia cô dùng thân phận Hề Mặc ở đoàn phim, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt một ít fans, thư mà fans đưa cho nàng, cô chỉ nhận chứ chưa từng mở ra xem, cô gọi Hề Mặc đến để Hề Mặc tự mở xem.
Dù sao thư từ là những thứ riêng tư, không được cho phép cô không được tự tiện mở ra.
Nghe thấy câu hỏi, Hề Mặc càng thêm chắc chắn về sự tò mò của Nguyễn Dạ Sênh đối với lá thư này, nói: "Đương nhiên được."
"Cảm ơn." Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười thật tâm.
Hề Mặc mở lá thư kia, lấy ra một sấp giấy bên trong, hai người cùng nhau đọc nội dung.
Nội dung thư ước chừng gồm 8 tờ, Nguyễn Dạ Sênh thật sự khâm phục Trầm Khinh Biệt, Trầm Khinh Biệt vốn nói nhiều, không ngờ viết thư lại càng kinh khủng hơn.
Mở đầu cho trang giấy đầu tiên, viết: "Chào Hề Mặc, tôi là Thân Thân tiểu fan của cô."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Hề Mặc cảm thấy có gì đó không đúng, nói: "Giọng điệu của người này, còn cả nét chữ, sao mình lại cảm thấy rất giống với fan mà lần trước tặng hoa cho chúng ta ở bệnh viện, mình còn nhớ rất rõ người đó còn là bạn của cậu?"
"Mình cũng không biết." Nguyễn Dạ Sênh giả vờ bối rối: ""Cũng có thể do trùng hợp."
Hề Mặc không nói nữa, tiếp tục đọc thư.
Đoạn đầu Trầm Khinh Biệt viết rất nhiều lời vớ vẩn, phần lớn là thể hiện sự ngưỡng mộ của cô dành cho Hề Mặc, nói cô thích điện ảnh của Hề Mặc nhiều năm rồi, biểu hiện của Hề Mặc trong phim quả thực làm khắc sâu những lời dạy trong sách vở về thế nào là diễn xuất, viết rất trôi chảy, thổi phồng bằng mọi cách hết mấy ngàn từ.
Nguyễn Dạ Sênh càng đọc càng muốn cười, Trầm Khinh Biệt đúng là biết cách tâng bốc, tình yêu của Thân Thân tiểu fan thật làm cảm động trời đất.
Nhưng khi viết đến trang sau, nội dung thư bắt đầu có xu hướng tâm sự.
Có nhiều fan khi viết thư đa phần sẽ viết về việc học của mình, chuyện công việc gặp đôi chút khó khăn, có chuyện buồn, cũng có chuyện vui vẻ, xem những lá thư dạng đó, giống như đang nhìn về cuộc sống của họ, Hề Mặc sớm đã quen.
Trên thư, Trầm Kinh Biệt viết: "Tôi có một người bạn, gặp không ít việc phiền lòng."
Như mọi người đều biết, khi một người mở đầu câu chuyện bằng câu, tôi có một người bạn, người bạn này thế này, người bạn này thế kia, thì đa phần không có người bạn nào ở đây cả, người bạn đó chính là họ.
Tiếp theo Trầm Khinh Biệt viết: "Người bạn đó của tôi, cô ấy có một người chị em thân nhất."
Nguyễn Dạ Sênh tuy thường nghe Trầm Khinh Biệt nói hai người là chị em, là chị em tốt nhưng lúc này, từ những hàng chữ mà Trầm Khinh Biệt viết ra, người chị em thân nhất mà Trầm Khinh Biệt nhắc tới, không phải là cô.
Có lẽ là Úc An.