Chương 140 —— đặc biệt
Khi Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy chanh trong túi, cô đã biết rõ trong lòng Hề Mặc tinh toán gì.
Cô cố tình hỏi cũng chỉ muốn trêu chọc Hề Mặc, muốn nhìn xem Hề Mặc có phản ứng gì thú vị. Cuối cùng là cố chấp im lặng hay sẽ kiên định giải thích một cách logic, cưỡng chế cho qua.
Hề Mặc lại thẳng thắn nói muốn uống chanh mật ong, thật sự làm Nguyễn Dạ Sênh bất ngờ.
Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh có chút nóng lên, bên môi nở nụ cười tươi tắn, nói: "Rất dễ làm, giờ mình làm nó cho cậu liền."
Hề Mặc lại có chút do dự: "Làm bây giờ?"
Nguyễn Dạ Sênh không biết tại sao nàng lại do dự, nhưng cảm thấy chắc chắn Hề Mặc có lý do riêng, nói: "Không phải cậu muốn uống sao? Nhìn vẻ mặt này của cậu, sao mình lại thấy cậu như không muốn vậy."
"Không phải, mình muốn uống." Hề Mặc ẩn ẩn chút nóng vội, mày còn cau lại.
Nguyễn Dạ Sênh rất thích xem dáng vẻ sốt ruột thanh minh của Hề Mặc, mỗi khi Hề Mặc lộ ra biểu cảm này, thật sự rất rất đáng yêu.
Rõ ràng Hề Mặc lớn lên dưới cái khí khái lạnh lùng, là một đóa hoa cao ngạo khó chạm tới, còn thường xuyên thấy không vui, bây giờ lại có thể bối rối trước mặt cô.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười quan sát Hề Mặc, đợi nàng nói tiếp.
"Nhưng bây giờ uống ngay thì, thì có chút không tiện." Hề Mặc khó xử nói: "Vừa rồi cũng mới uống trà, trong thời gian ngắn không nên uống đồ uống có nhiều đường, đợi đến buổi chiều uống sẽ thích hợp hơn."
Hề Mặc kiên trì tập luyện, ăn uống có chừng mực, nàng luôn ăn theo nguyên tắc nhất quán.
Một người khuôn khổ như thế, nếu đột nhiên thay đổi thói quen của họ sẽ khó tránh việc họ cảm thấy không quen.
Nguyễn Dạ Sênh hiểu được băn khoăn của nàng, cười nói: "Cậu cho là pha xong sẽ có uống ngay sao?"
"Nước chanh mật ong pha xong, đương nhiên phải uống lúc càng mới càng tốt chứ?" Hề Mặc tỏ vẻ khó hiểu: "Trước kia trợ lý mua chanh mật ong cho mình, mình vừa nhận được sẽ uống ngay, như vậy mới tốt chứ."
"Lúc đó cậu nhận được nước chanh mật ong nên uống ngay, việc này thì không sai." Nguyễn Dạ Sênh cầm trên tay trái chanh, lại lấy thêm một trái từ trong túi, cô rửa chúng sạch dưới vòi nước, nói: "Nhưng bây giờ mình làm không phải là nước, mà chỉ là chanh mật ong."
"Có gì khác nhau?" Hề Mặc nhìn kỹ động tác của cô, nói: "Cậu cắt chanh thành từng lát mỏng, cho mật ong rồi lại đổ ít nước vào, không phải xong rồi, cuối cùng thì nhanh chóng uống thôi."
Nguyễn Dạ Sênh phì cười: "Vậy là cậu nghĩ cách làm như vậy?"
Hề Mặc gật đầu, mơ hồ nhận ra hình như mình nói bậy làm trò cười rồi, nét mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Nguyễn Dạ Sênh lấy ra cái chén trong suốt để ở bên cạnh, kiên nhẫn giải thích với Hề Mặc: "Làm chanh mật ong không phải là như vậy, tuy nó làm đơn giản nhưng không phải đơn giản như lời cậu nói. Trước phải để lát chanh ngâm vào mật ong, sau đó ngâm một thời gian như vậy cốt chanh mới từ từ tiết ra, lát chanh cũng sẽ mềm dần đi, cuối cùng chanh và mật ong hòa quyện vào nhau tạo thành vị chua ngọt. Nếu không có công đoạn ngâm này, trực tiếp cho mật ong vào chanh vừa cắt thì nước sẽ không có mùi vị gì cả."
"Ồ." Hề Mặc đứng cạnh cô, lắng nghe một cách nghiêm túc: "Giờ thì hiểu rồi."
"Cậu nói mình làm chanh mật ong rất ngon, vậy sau này còn muốn uống không?" Nguyễn Dạ sênh nhẹ giọng hỏi nàng.
Hề Mặc nâng mắt, nhìn sâu vào mắt cô.
Sau đó gật đầu: "Muốn."
Chỉ cần một chữ này, thế là đã dễ dàng khiến lòng Nguyễn Dạ Sênh xao động.
Hai mắt Nguyễn Dạ Sênh cong lên tựa trăng lưỡi liềm, nói: "Mình cũng chỉ có thể ở nhà cậu ba ngày, sau này không có cách nào giống thế này làm cho cậu uống nhưng mình có thể dạy cho cậu kỹ càng từng bước, sau này cậu muốn uống là có thể tự mình làm uống."
Hề Mặc nghe thấy, mỗi một chữ trong câu nói của cô đều là sự dịu dàng nhưng nàng không thể vui vẻ được.
Trong lòng như trống trải đi.
Vì Nguyễn Dạ Sênh nói, chỉ có thể ở nhà nàng ba ngày.
"Mình làm mẫu cho cậu xem thử, thật sự rất đơn giản, cậu xem qua một lần là có thể học được." Nguyễn Dạ Sênh không biết nàng đang nghĩ gì, nói: "Nhà cậu có hủ thủy tinh đậy kín nào không?"
"Không biết." Hề Mặc hơi cúi đầu: "Trước giờ những thứ này đều do dì Lan là người chuẩn bị, mình không biết dì có mua hay không."
Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại trước đó khi mở tủ lạnh, bên trong vốn có sẵn một hủ mật ong, mật ong đó được trữ trong hủ thủy tinh. Cô nhanh đi qua mở tủ lạnh, lấy ra một hủ mật ong nhỏ.
Cô để hủ mật ong trên bàn, nói với Hề Mặc: "Một hủ thủy tinh nhỏ như vậy là thích hợp nhất, hủ mật ong này còn dư một nửa, vừa hay có thể làm thành một hủ chanh mật ong."
Hề Mặc âm thầm đem hủ thủy tinh nhỏ ghi vào lòng.
Nếu Nguyễn Dạ Sênh nói vậy, vậy sau này nàng cứ mua hủ thủy tinh có kích cỡ này.
Nguyễn Dạ Sênh bên rửa chanh, bên nói: "Cậu giúp mình lấy một ít muối sang đây."
"Còn phải cho muối?" Hề Mặc có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nghe theo lời dặn của Nguyễn Dạ Sênh, đem hủ gia vị chứa muối đưa cho cô.
Vẫn không hiểu lắm, trước kia nàng uống chanh mật ong chỉ có hai vị chua ngọt, không nghĩ đến còn cho muối vào.
"Không phải." Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Muối là dùng để rửa chanh."
Cô đặc biệt đem chanh đưa đến cho Hề Mặc xem, để Hề Mặc có thể quan sát rõ phần vỏ chanh, nói: "Cậu xem, phần lớn chanh mua bên ngoài, người ta đều bao một lớp sáp bên ngoài, lúc rửa cậu dùng muối xoa lên phần vỏ ngoài, rồi lại dùng nước muối ngâm chúng vài phút thì phần sáp bên ngoài mới được rửa sạch. Bởi vì phải ngâm cả phần vỏ chanh, nếu không rửa bỏ phần sáp, khi ngâm xong thì chanh mật ong của mình sẽ vừa chua vừa đắng."
Hề Mặc đứng cạnh Nguyễn Dạ Sênh, đến gần nhìn xem phần vỏ chanh.
Sau khi xem xong, rồi lại khó hiểu có chút xấu hổ, thậm chí cảm thấy rất mất mặt.
Ánh mắt nàng thả về một hướng, nhỏ giọng nói: "Mình chỉ biết nấu sủi cảo."
Cuộc sống nhìn qua đơn giản như thế, thì ra lại có rất nhiều thứ phức tạp.
Trước kia cuộc sống của nàng đều có người thay nàng làm tất cả, chưa từng phải bận tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt xung quanh, cũng chưa từng có ai như Nguyễn Dạ Sênh lúc này, tỉ mỉ cùng nàng chia sẻ những mẹo nhỏ trong cuộc sống.
Chắc là cuộc sống thế này mới là cuộc sống đích thực?"
Không biết tương lai sau này Nguyễn Dạ Sênh sẽ sinh sống cùng ai.
Nếu thực sự có một người như thế, vậy người này quả thật vô cùng may mắn, vận may e là còn hơn trúng được giải đặc biệt.
Nhưng vận may của nàng không tốt, chỉ có thể trúng được giải tầm trung.
Nghĩ vậy, lòng không vui của Hề Mặc lại cao hơn một bậc.
Nàng là rất rất không vui.
"Có thể nấu được sủi cảo là rất giỏi." Nguyễn Dạ Sênh nhìn ra tâm tình nàng xuống thấp, cho là nàng chỉ vì không biết được những bí quyết nấu nướng mà thấy khó chịu, cười dỗ dành nàng: "Mình còn chưa nấu được sủi cảo chuẩn như cậu đâu."
Lúc này, bên môi Hề Mặc mới từ bình lặng mà cong cong lên.
Nguyễn Dạ Sênh sau khi rửa sạch chanh bằng muối, rồi bỏ vào trong chén, rải ít muối vào, đổ nước cho ngập chanh. Nhìn thấy còn phải mất thêm vài phút, nhân lúc rảnh rỗi cô tiếp tục soạn nguyên liệu nấu ăn, Hề Mặc ở cạnh cô giúp đỡ.
Đợi khi chanh đã rửa sạch hoàn toàn, Nguyễn Dạ Sênh lại hướng dẫn Hề Mặc cắt chanh.
Bàn tay xinh đẹp của Nguyễn Dạ Sênh cầm con dao, cắt bỏ hai phần đầu của trái chanh, rồi lại cắt lát chanh mỏng dưới phần vỏ, nói với Hề Mặc: "Đại khái cậu cắt mỏng thế này là được."
Động tác dùng dao của cô thuần thục, lát sau chanh được thái thành những lát mỏng đều đều. Dần dần, những lát chanh vàng xếp thành hàng dài trên thớt, dưới ngón tay trắng nõn của cô, chúng hấp dẫn vô cùng.
"Hiểu chứ?" Nguyễn Dạ Sênh cười hỏi: "Cậu muốn thử hay không?"
Hề Mặc đi qua, nhận lấy dao trong tay Nguyễn Dạ Sênh, thử cắt một lát.
Khả năng dùng dao của nàng không lưu loát bằng Nguyễn Dạ Sênh, cắt khá dày, so với những lát mỏng Nguyên Dạ Sênh cắt ra đối lập một cách rõ ràng.
Hề Mặc nhanh chóng đem lát chanh dày của mình bỏ vào cái chén bên cạnh, không đặt cùng mấy lát chanh do Nguyễn Dạ Sênh cắt ra, tránh bị so sánh đến thê thảm.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng, rất muốn cười nhưng lại lo nàng không dùng được dao sẽ cắt vào tay, liền nói: "Hay là đừng cắt nữa, sau này cậu để cho dì Lan thái giúp cậu là được rồi, hạn chế dùng dao, đừng để mình bị thương."
"Tay mình vô dụng như vậy sao? Cầm dao thôi mà, mình vẫn cầm chắc được." Hề Mặc dịch cái chén đựng lát chanh ra xa, nhìn chằm chằm Nguyễn Dạ Sênh.
"Mình chỉ sợ cậu lỡ tay thôi, nếu bất cẩn sẽ làm đứt tay, cho dù là thiên tài cũng sẽ có lúc bất cẩn."
Nguyễn Dạ Sênh mỉm mỉm cười, lại nói thêm: "Sao mình lại nghi ngờ kỹ thuật tay của cậu chứ, cậu tiếp thu tốt như vậy, mình tin chắc kỹ thuật tay của cậu nhất định sẽ rất cao."
Hề Mặc: "..."
Câu này nghe sao có vẻ kỳ quái.
Lại không biết nó kỳ quái ở đâu nhưng xét ngữ điệu của Nguyễn Dạ Sênh, không hiểu sao có một loại tê dại không nói được thành lời.
Nguyễn Dạ Sênh sau khi cắt chanh xong, cô cẩn thận bỏ đi hạt chanh rồi lấy thêm một cái chén, đem toàn bộ mật ong trong hủ đổ ra chén.
Mật ong sền sệt, khi đổ ra hết vẫn còn dư lại ít mật ong bên trong hủ, Nguyễn Dạ Sênh giữ hủ mật ong trên cao, đợi cho các sợi mật ong đều chảy hết xuống chén.
Hề Mặc cảm thấy cách làm này rất phiền phức, nhưng vẫn dùng thái độ nghiêm túc hỏi cô: "Dù sao cuối cùng sẽ cho mật ong vào lại hủ thủy tinh, tạo sao cậu phải đổ sạch chúng ra? Có gì đặc biệt cần chú ý sao?"
Nguyễn Dạ Sênh cuối cùng cũng làm sạch hủ thủy tinh, nói: "Không cần để ý. Nếu cậu có thừa một hủ thủy tinh thì không cần phải đổ sạch ra như vậy. Bây giờ cậu chỉ có một hủ thủy tinh để dùng, mà chúng ta sẽ cho chanh vào trước rồi mới rưới mật ong lên, nên chỉ có thể đổ hết mật ong ra ngoài."
Hề Mặc ghi nhớ trình tự, nhìn Nguyễn Dạ Sênh để vài lát chanh vào hủ thủy tinh, rưới mật ong phủ lên phần chanh đó, sau đó lại xếp vài lát chanh, tiếp tục rưới mật ong lên, cứ thế chất cao lên.
Cho đến khi hủ thủy tinh chứa gần đầy, cô để lại một ít không gian, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới dừng lại, đậy chặt hủ thủy tinh rồi đưa hủ thủy đến trước mặt Hề Mặc huơ huơ, cười nói: "Như vậy xem như đã xong, đơn giản như lời mình nói chứ, sau thì cứ để chúng vào tủ lạnh làm lạnh, qua hai ngày là có thể pha nước để uống rồi."
"Có thể uống nhanh nhất là lúc nào?" Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Dênh đem hủ thủy tinh để vào tủ lạnh, quay lại nói: "Nếu cậu gấp muốn uống, vậy thì sáng ngày mai uống đã được rồi. Chỉ là càng giữ lâu thì vị sẽ càng ngon, cốt chanh sẽ thấm vào mật ong, hòa vào nhau nhiều hơn."
"...... Mình không gấp." Hề Mặc nhíu mày.
Nguyễn Dạ Sênh cười nhìn nàng, cảm thấy lúc nàng nhíu mày, tựa như mỗi sợi lông mày đều có vẻ đáng yêu.
Làm xong chanh mật ong, tiếp theo là chuẩn bị bữa trưa.
Nguyễn Dạ Sênh dọn dẹp sạch sẽ bàn nấu ăn, cắt xong thịt gà, hành tây thái sợi, ớt chuông thái sợi, hành lá cắt đoạn, bông cải xé nhỏ, từng nguyên liệu được để vào từng cái chén như nhau, xanh sạch, đẹp mắt.
Hề Mặc thích ngăn nắp sạch sẽ, khi nàng nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh xử lý nhà bếp một cách gọn gàng, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy thoải mái.
Nàng vẫn không ra khỏi nhà bếp, liền đứng ngay bên cạnh nhìn xem Nguyễn Dạ Sênh nấu ăn.
Nguyễn Dạ Sênh vừa vo sạch hạt diêm mạch, vừa nói: "Trước nay cậu ăn ức gà, có phải đều là ức gà luộc hay không?"
"Đúng, ăn khi tập thể hình." Hề Mặc nói: "Như vậy sẽ tốt cho cơ thể."
"Nhưng ăn không ngon, phải không?" Nguyễn Dạ Sênh cười.
Nữ minh tinh để giữ được vóc dáng lúc nào cũng phải một cái giá nhất định, ví dụ như quên đi khẩu vị của mình.
Hề Mặc rất kiên trì, đối với hương vị của ức gà luộc nàng đã sớm quen nhưng nàng khẳng định vị của ức gà ăn vô cùng nhạt nhẽo và vô vị, nói: "Đúng là ăn không ngon nhưng cũng không thành vấn đề, mình có thể chấp nhận."
"Đôi khi cậu cũng nên theo đuổi một ít niềm vui." Nguyễn Dạ Sênh nhìn vào mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Ăn đồ ăn ngon cũng là một loại niềm vui. Đúng là ăn kiêng có rất nhiều quy tắc nhưng cũng không cần phải giữ mãi những quy tắc đó, như vậy sẽ rất khổ, thỉnh thoảng thả lỏng cho bản thân cũng không phải là điều xấu."
"Niềm vui?" Hề Mặc như nghĩ tới gì đó, nói: "Dựa theo lời nói của cậu, có phải để cậu ăn tương giò của cậu thì chính là niềm vui?"
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Hề Mặc sửa lại lời nói: "Với mức độ của tương giò thì e không còn tính là niềm vui, mà tính là buông thả."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Trong mắt Hề Mặc hiện lên vài phần vui vẻ, không nói nữa.
Hiện tại xem như là nàng đang vui đi.
"Ý mình như vậy khi nào? Tương giò mình cảm thấy nó ngon nhưng cũng là kẻ thù của vóc dáng, một năm mình ăn không đến mấy lần, có biết chưa." Nguyễn Dạ Sênh hận chết đầu gỗ nàng, khom người qua nói: "Ý của mình là, cậu không cần lúc nào cũng phải ăn mấy loại thức ăn kiêng nhạt nhẽo vô vị đó, có thể đem thức ăn kiêng biến nó trở nên ngon miệng."
"Ví dụ như?"
"Vậy thì rất nhiều." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Trước kia khi mình học múa, mình cũng phải ăn ức gà luộc, rất khó khăn để duy trì nên mình phải tìm mọi cách để nó dễ ăn hơn một chút."
"Vậy lần này cậu định làm ức gà theo cách khác?" Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh chỉ xuống chén hạt diêm mạch vừa vo sạch: "Làm cho cậu món salad ức gà hạt diêm mạch, trước giờ cậu từng ăn chưa?"
"Chưa từng." Hề Mặc nói: "Nhưng mình rất thích hạt diêm mạch."
Có rất nhiều nữ nghệ sĩ thích loại hạt diêm mạch này, bởi vì chúng chứa nhiều dinh dưỡng lại giàu chất xơ, quan trọng là hàm lượng đường, hàm lượng chất béo cũng như calories của nó rất thấp, nên loại hạt này rất được nhóm người ăn kiêng ưu ái.
"Cậu thích là được." Nguyễn Dạ Sênh cho vào bát đựng thịt gà một ít muối cùng lượng tiêu xay vừa phải, sau đó cô đeo bao tay thực phẩm vào, trộn đều phần thịt gà, để gia vị thấm đều ngon miệng.
Khi cô vào bếp, ống tay áo được xoắn cao để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn, cánh tay theo động tác của cô dao động.
Hề Mặc nhìn xem động tác tay của cô, rồi nhìn gương mặt cô.
Đuôi mắt của Nguyễn Dạ Sênh có chút nhọn, sợi tóc tinh tế dán bên tai, ánh mắt óng ánh, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, nơi nơi toát ra vẻ câu nhân.
Có không ít diễn viên nữ có vẻ ngoài quyến rũ, nhưng nàng cảm thấy, cái quyến rũ của Nguyễn Dạ Sênh là đặc biệt nhất.
Hề Mặc nhớ đến lời của Chu Văn Hứa.
Chu Văn Hứa bảo Nguyễn Dạ Sênh tiếp tục gọi anh ta là anh Nhị, là vì Chu Văn Hứa cảm thấy gọi như vậy rất đặc biệt.
Hề Mặc vừa nhìn Nguyễn Dạ Sênh ướp thịt gà, vừa nói: "Bạn bè của cậu thường hay gọi cậu là gì?"
"Nếu thân thiết một chút thì đều gọi mình là Nguyễn Nguyễn, fans cũng gọi mình như thế." Nguyễn Dạ Sênh không hiểu lắm, sao vô cớ nàng lại hỏi chuyện này.
"Vậy ba cậu, mẹ cậu gọi cậu là gì, cậu có nhũ danh hay không?" Hề Mặc lại hỏi.
Nguyễn Dạ Sênh ngừng động tác, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lát sau mới nói: "Họ cũng gọi mình là Nguyễn Nguyễn."
"Cho nên mọi người phần lớn đều gọi cậu như vậy?"
"Gần như thế." Nguyễn Dạ Sênh khôi phục tươi cười trên mặt: "Chắc vì Nguyễn Nguyễn gọi thuận miệng hơn."
"Vậy có ai gọi cậu là Dạ Sênh không?" Ánh mắt Hề Mặc như lập lòe, nhìn xuống vòi nước.
"Chưa có ai gọi mình như vậy, không thân thiết nên không dám gọi như thế, thân quen hơn thì đều gọi Nguyễn Nguyễn." Nguyễn Dạ Sênh ướp xong phần thịt, làm nóng nồi rồi đổ lượng dầu vừa phải vào nồi, cho phần thịt gà vào xào, đồng thời vì Hề Mặc hỏi đến chuyện xưng hô nên thấy tò mò, hỏi: "Còn cậu, nhũ danh của cậu là gì?"
Cô có chút buồn cười: "Đừng nói là Mặc Mặc?"
"Không phải, mình không có nhũ danh." Hề Mặc bình tĩnh nói.
"Mặc Mặc nghe giống như sờ sờ vậy, dễ làm người ta hiểu lầm" Nguyễn Dạ Sênh đem phần hành tây thái sợi, hành lá cắt khúc và tỏi cho vào nồi, xào cùng với thịt gà, cười tươi như khóe mắt mang mật đường: "Đúng là không thể gọi như vậy được, rất kỳ cục lại còn dễ bị chiếm tiện nghi, may mà không ai gọi cậu như vậy."
Nếu không, Nguyễn Dạ Sênh cô cũng thấy không vui.
"Mọi người đều như nhau, đều gọi mình là Hề Mặc, người tuổi nhỏ hơn mình thì gọi mình là Hề tỷ." Hề Mặc nói, rồi lại liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh một cái.
Nguyễn Dạ Sênh cũng gọi nàng là Hề Mặc.
Tuy cũng là hai từ đó nhưng khi Nguyễn Dạ Sênh gọi nàng, nàng lại cảm thấy nó rất khác so với khi người khác gọi nàng.
Cảm giác như đó là độc nhất vô nhị, có lẽ đó là vì Nguyễn Dạ Sênh gọi nàng.
Nàng đã quen với cách Nguyễn Dạ Sênh gọi nàng như thế.
"Nhưng Cố Tê Tùng còn lại cậu là Tiểu Mặc, chắc cũng chỉ có mỗi anh ta dám gọi cậu là Tiểu Mặc." Nguyễn Dạ Sênh nghĩ đến một Cố Tê Tùng đơ ra kêu Tiểu Mặc, suýt nữa đã bật cười.
Hề Mặc: "..."
Cái chày gỗ như Cố Tê tùng, kệ anh ta đi.
Trước đó còn dư lại vài lát chanh, Hề Mặc cho nước chanh vào nồi, cho phần hạt diêm mạch vào, thêm lượng nước vừa phải, đợi nấu chín.
"Tại sao cậu lại hỏi mình về vấn đề xưng hô này?" Trong lúc buồn chán chờ đợi, Nguyễn Dạ Sênh nghiêng mặt sang bắt chuyện cùng Hề Mặc.
Hề Mặc buông mắt, nói: "Không có gì, đứng ở đây không có gì làm nên mình tùy tiện hỏi thôi."
Nguyễn Dạ Sênh làm xong món salad ức gà hạt diêm mạch, lại xào thêm phần bông cải xanh, luộc thêm đậu bắp cùng rau xà lách tươi, dọn thức ăn lên bàn.
Hai người ngồi trước bàn cùng ăn trưa.
"Thấy thế nào?" Nguyễn Dạ Sênh hết sức mong chờ nhìn Hề Mặc.
"Ăn rất ngon." Hề Mặc nói: "Cũng dinh dưỡng."
Nguyễn Dạ Sênh nghe hai câu đánh giá ngắn gọn của nàng, cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Sau khi dùng cơm xong, Hề Mặc chủ động nói muốn rửa chén.
Nguyễn Dạ Sênh có chút không yên lòng, đứng bên cạnh nhìn, kết quả phát hiện Hề Mặc rửa chén cũng rất ra dáng ra hình, trông không giống một đại tiểu thư từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nàng rất tự lập.
"Đừng có nhìn chằm chằm như vậy, cậu yên tâm, chén không bị mình đập hết đâu." Hề Mặc hiểu rõ tâm tư Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Trước khi đổi lại, mình đã sống một mình ở nhà cậu một thời gian, không có người giúp việc, những chuyện rửa chén linh tinh đều do mình tự làm."
"Lợi hại." Nguyễn Dạ Sênh khen nàng.
Người bình thường có lẽ sẽ thấy việc rửa chén hay làm đồ ăn chẳng có gì ghê gớm nhưng đối với người có gia cảnh hiển hách như Hề Mặc, mười ngón trước nay không chạm xuân thủy, đột ngột bắt họ đi làm những việc này, chắn chắn khó tránh khỏi khó khăn ban đầu.
So với trước đây, Hề Mặc thật sự thay đổi rất nhiều.
Cũng làm cô ngày càng thích nàng hơn.
"Bây giờ mình đã biết làm việc nhà." Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, ánh mắt nàng sang sáng, như ngay tại đây nàng có thể trình diễn kỹ năng thành thạo của mình trước mặt Nguyễn Dạ Sênh.
Nàng không phải là đại tiểu thư gì đó.
Nàng cũng có thể làm được rất nhiều việc sinh hoạt thường này, không cần phải có người hầu hạ.
Một mình nàng có thể hoàn thành tốt, cũng có thể giúp đỡ Nguyễn Dạ Sênh bận rộn, sẽ không là gánh nặng của cô.
"Ừm, làm được. Vậy trước đó, lúc cậu chưa quen phải làm việc nhà, chén đĩa nhà mình có bị cậu làm vỡ không?" Nguyễn Dạ Sênh cười hỏi.
"Làm vỡ bốn cái." Hề Mặc thành thật thừa nhận: "Nhưng mình đều trả lại cho cậu, cũng cùng một kiểu.
"Rất ngoan." Nguyễn Dạ Sênh đưa tay lên vuốt vuốt tóc Hề Mặc, như đang vuốt lông.
Hề Mặc: "..."
Hai người đọn dẹp xong nhà bếp, nghỉ ngơi một lát lúc này mới trở lại lầu, mỗi người quay về phòng nghỉ trưa.
Bên ngoài, mưa rơi lạnh lẽo, có thể nằm gọn trong chăn đánh một giấc ngủ trưa thật làm cho người ta vừa nghĩ đến thôi cũng khiến cho xương cốt như nhũn ra. Huống hồ gì sân nhà Hề Mặc yên tĩnh vô cùng, Nguyễn Dạ Sênh nằm trong chăn, ngủ một giấc thoải mái.
Tình dậy lúc hai giờ rưỡi chiều, Nguyễn Dạ Sênh ra khỏi phòng, thấy phòng Hề Mặc mở cửa nhưng trong phòng không có ai.
Xuống lầu vừa thấy, là một phòng khách vắng vẻ hoàn toàn.
Tại sao cùng nhau đi ngủ rồi người lại biến mất?
Nhất định không phải đến phòng tập thể hình. Nguyễn Dạ Sênh đi đến phòng sách cùng phòng chiếu phim, thậm chí chạy đến xem ở phòng phơi nắng cũng không thấy Hề Mặc đâu, sân vườn cũng không có, Nguyễn Dạ Sênh hết cách, chỉ đành gọi điện cho Hề Mặc, hỏi nàng đang ở đâu.
Rất nhanh điện thoại đổ chuông.
Hề Mặc lên tiếng trước, nhỏ giọng nói: "... Dạ Sênh."
Một tiếng gọi này, nghe vào tự nhiên vô cùng nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, thật ra nó còn mang theo chút lo lắng.
Lần đầu gọi người ta như vậy, sao không mất tự nhiên chứ?
Hơn nữa, chút lo lắng này vừa nghe là có thể cảm giác nó còn chứa ý nghĩa khác, tựa như trong lòng phải tập luyện rất nhiều lần mới cố gắng gọi ra được.
Tay cầm điện thoại của Nguyễn Dạ Sênh lập tức cứng ngắc.
Tim cô như đang run lên tựa có thứ gì đó liên tục lên lên xuống xuống, nó khiến tim cô đập liên hồi.
Nguyễn Dạ Sênh như sắp không còn khả năng kiểm soát nhịp đập trái tim mình.
Hề Mặc......gọi cô là gì?
Bên tai Nguyễn Dạ Sênh ầm ầm vang, trong nháy mắt, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Đột nhiên cô nhớ đến Hề Mặc ở nhà bếp hỏi cô chuyện xưng hô, lúc này cô mới biết, đây không phải mơ.
Là sự thật.
"Cậu có thể gọi mình giống như vậy lần nữa không?" Nguyễn Dạ Sênh nắm chặt điện thoại, nhịp thở như sắp ngừng.
Hề Mặc theo ý cô, nói: "...Dạ Sênh, cậu tìm mình có gì không?"
"Không có gì." Lần đầu nghe thấy Hề Mặc gọi cô như vậy, Nguyễn Dạ Sênh không chịu nổi, hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại, nói: "Mình thức dậy không thấy cậu, không biết cậu đang ở đâu nên gọi điện hỏi xem thôi."
Hề Mặc úp mở trả lời: "Hiện tại mình đang bận chút việc, cho nên đã đi ra ngoài, lát nữa sẽ về."
Lúc này, ở đầu dây bên kia, Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy giọng nói của Chu Văn Hứa: "Hề Mặc, quà ở trên kệ này đều đã tìm, không nhìn thấy bất kỳ món quà hồi đại học nào của Nguyễn tiểu thư tặng em cả!""
Nguyễn Dạ Sênh không ngờ sẽ nghe thấy giọng của Chu Văn Hứa, nhưng cô có thể nghe thấy, hẳn là Chu Văn Hứa đang nói rất to, hơn nữa có thể đang ở cạnh Hề Mặc.
Nhưng nhờ Chu Văn Hứa, không cần hỏi thêm, cô đã biết Hề Mặc đang ở đâu.
Hề Mặc đứng bên này nghe điện thoại, cũng không ngờ được đột nhiên Chu Văn Hứa đi đến, còn làm trò trước mặt nàng, lớn tiếng nói chuyện, mấy người bảo vệ đang giúp đỡ cùng người làm đều phải giật mình.
Chu Văn Hứa nói chuyện như bộ đội vừa chạy bộ vừa hô khẩu lệnh, như chuông chùa vang, tiếp tục hô lên: "Bây giờ bọn tôi đi tìm ở cái kệ thứ ba, em yên tâm, bọn tôi nhiều người, trước giờ cơm chiều chắc tiến độ có thể tìm hết hai phần ba chỗ kệ đó!"
Hề Mặc: "..."
Chu Văn Hứa, anh cố ý!"
Sao không la lớn thêm chút nữa!
Có phải muốn cuốn gói đi không!
Nhưng Hề Mặc cũng chỉ mất hứng như thế. Chu Văn Hứa theo nàng nhiều năm, đối với nàng mà nói cũng không khác gì người nhà, nếu Chu Văn Hứa chấp nhận ở biệt thự của nàng làm việc mãi, nàng cũng sẽ tùy theo đó nhận anh ta.
Nguyễn Dạ Sênh trong mắt hiện ý cười, nói: "Cậu đang ở lầu 3 nhà kế bên phải không, mình qua đó được chứ?"
Thấy không còn giấu được nữa, Hề Mặc đành nói: "Đúng, cậu qua đây đi. Bên ngoài trời đang mưa, nhớ mang bao tay, choàng khăn cổ rồi hẳn ra ngoài."
==========================================
Tác giả:
Ui ui ui ui ui ui ui, cuối cùng cũng viết tới chương này, một chương mà tôi siêu thích! Cuối cùng cũng đổi xưng hô, huhuhu tôi khóc ngất rồi, hai người các cô không có yêu đương gì hết, kết hôn luôn rồi!!!!!