Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 132: Khói lửa




Chương 132: —— khói lửa

“Đúng.” Hề Mặc đánh tay lái, rẽ hướng sang phải.

Nếu Nguyễn Dạ Sênh nhắc đến Đinh Nho, nàng cũng đoán được việc Nguyễn Dạ Sênh biết đến dì Lan có lẽ là từ Đinh Nho.

Trước đây Đinh Nho trông có vẻ khá quan tâm Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh từng giúp đỡ Đinh Nho, Đinh Nho cũng từng mời Nguyễn Dạ Sênh hợp tác với công ty con của mình, giữa họ đã tiếp xúc với nhau khá nhiều. Mà dì Lan với Đinh Nho mặc dù là anh em cùng cha khác mẹ, thế nhưng Đinh Nho lại vô cùng yêu thương người em gái này của mình, dì Lam thích nấu nướng, thường xuyên mang điểm tâm mình làm đi thăm Đinh Nho, nên việc Nguyễn Dạ Sênh đã từng gặp dì Lan cũng là chuyện hợp lý.

“Hai người nếu có quen biết, tiếp theo cũng dễ dàng hơn.” Hề Mặc thấy yên tâm, nói: “Nếu như dì Lan có về, nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ đến trò chuyện, dì Lan luôn rất tốt với người quen.”

“Dì ấy rất tốt.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Còn mời mình ăn sủi cảo do dì ấy gói, ăn ngon vô cùng.”

Hề Mặc nói: “Trước đây mình phải nhập đoàn, thời gian ở đoàn rất dài, không thường ở lại nhà, nhưng dì Lan vẫn đúng ngày dọn dẹp giúp mình. Dì ấy sợ đột nhiên mình trở về, trong tủ lạnh lúc nào cũng dự trữ sẵn một ít nguyên liệu nấu ăn có thể để lâu, nói không chừng bây giờ trong nhà vẫn còn sủi cảo.”

Nguyễn Dạ Sênh mở điện thoại nhìn bản đồ xem xung quanh có siêu thị hay không, nói: “Đằng trước có một siêu thị lớn, đến đó mua một ít nguyên liệu nấu ăn mới và trái cây, lâu rồi cậu mới về nhà, lần này không báo với dì Lan chắc chắn trong nhà sẽ không có.”

“Được.” Hề Mặc lần nữa đánh dấu lên bảng hướng dẫn.

Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ cạnh siêu thụ, Nguyễn Dạ Sênh mở cửa xe đi xuống, nói với Hề Mặc: “Cậu ở đây đợi mình, đừng để bị người khác nhận ra, mình đến đó mua là được rồi.”

Hề Mặc vô thức nói: “Vậy mang khẩu trang vào đi.”

Một tay Nguyễn Dạ Sênh giữ cửa xe, híp mắt cười: “Bây giờ mình không đủ nổi tiếng, mang hay không mang cũng vậy thôi, người đi đường sẽ không nhận ra mình, cậu cho là ai cũng giống như cậu sao, độ phủ sóng quốc dân lúc nào cũng cao như cậu.”

Hề Mặc giật mình, vội vàng giải thích: “Ý mình không phải như vậy, bình thường ra ngoài mình đều có thói quen mang khẩu trang.”

Nàng phát giác mình nói sai, sợ Nguyễn Dạ Sênh hiểu lầm nàng mượn cớ để khoe khoang mình nổi tiếng thế nào, thế nhưng sâu trong lòng nàng, nàng biết rõ Nguyễn Dạ Sênh rộng lượng và hiểu chuyện thế nào, chắc chắn sẽ không suy nghĩ theo chiều hướng xấu về câu nói gây hiểu lầm này.

Cho dù vậy, nàng vẫn có đôi chút mâu thuẫn và lo lắng.

Không biết từ khi nào nàng lại bắt đầu quan tâm đến cái nhìn của Nguyễn Dạ Sênh về nàng như thế.

“Mình biết.” Nụ cười của Nguyễn Dạ Sênh như có một ma lực có thể làm bình lặng mọi bất an trong cảm xúc, bất luận là ai khi thấy nụ cười của cô, tâm tình sẽ lập tức được an ổn.

Lúc này Hề Mặc mới bình tĩnh lại.

“Mình trở lại nhanh thôi.” Nguyễn Dạ Sênh nói.

Chưa đi được hai bước, đột nhiên Hề Mặc gọi cô lại, Nguyễn Dạ Sênh dừng bước, dưới ánh đèn đêm đông, cô quay lại nhìn nàng.

“Mình đi cùng cậu.” Hề Mặc mang khẩu trang bước xuống xe.

“Cậu không sợ bất tiện sao?” Nguyễn Dạ Sênh có chút bất ngờ.

“Buổi tối ít người, không sao.” Hề Mặc đưa cho Nguyễn Dạ Sênh đôi bao tay khác, cau mày: “Tại sao lại không mang bao tay?”

Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, ngẩn người nhìn chằm chằm vào bao tay.

Cô nhớ đến hôm hai người ở sau vườn nơi tổ chức buổi tiệc đóng máy, Hề Mặc đã cởi bao tay của mình rồi tự tay đeo nó vào cho cô. Khi đó tay Hề Mặc vừa cởi ra từ bao tay, được giữ rất ấm, bàn tay lạnh ngắt vì lạnh của cô được ấm áp chạm tới, lúc đó cô không thể không bám lấy.

“Nhanh lên thôi, nếu không lát nữa sẽ quên.” Nguyễn Dạ Sênh hốt hoảng nói.

Lúc này Hề Mặc dường như có chút mất tự nhiên, không còn giống lần trước mà mang giúp cô, chỉ nhìn cô một cách chăm chú.

Nguyễn Dạ Sênh dưới ánh mắt chăm chú của Hề Mặc, ngoan ngoãn mang bao tay vào.

Bao tay mang phong cách Anh quốc, cô mở bàn tay của mình trước mặt Hề Mặc, mười ngón cuộn lại rồi mở ra, có chút nghịch ngợm: “Báo cáo, đã mang xong rồi, xin lãnh đạo yên tâm, lời dạy của lãnh đạo sau này nhất định sẽ nhớ rõ, ra ngoài phải mang bao tay, kiên quyết bảo vệ chiến dịch giữ gìn đôi tay được thắng lợi.”

Hề Mặc liếc cô: “Đi nhanh lên.”

Nguyễn Dạ Sênh cười đi theo cạnh Hề Mặc, sát bên nàng, tựa như đến gần nơi ấm áp duy nhất của mùa đông. Nhưng cô không dám kéo lấy cánh tay Hề Mặc, chỉ duy trì một khoảng cách như gần như xa với nàng.

Đi được một lát, Nguyễn Dạ Sênh nói: “Mình không ngờ là cậu sẽ “tự thân” đi dạo siêu thị.”

Hề Mặc: “…”

Nàng nhìn vào biểu hiện trong mắt Nguyễn Dạ Sênh, biết cô lại cười mình, nói: “Cậu xem cậu lại nói gì. Mấy tháng này, một là không trợ lý, hai là người đại diện cũng không thấy đâu, thứ gì cũng phải tự thân vận động, số lần đến siêu thị của mình đã hơn cậu rất nhiều.”

“Chuyện này sao có thể so sánh?” Nguyễn Dạ Sênh buồn cười: “Cậu là bất đắc dĩ, cậu hoán đổi với mình, là phải dùng bề ngoài của mình để ra ngoài. Nói tóm lại trong thời gian mình đóng vai cậu, không hề đi đến siêu thị, chuyện gì cũng có trợ lý chuẩn bị, có thể tưởng tượng được đây là trạng thái sinh hoạt ngày thường của cậu.”

Hề Mặc hừ lạnh một tiếng: “Trước đây mình cũng đi siêu thị rất nhiều lần.”

“Khi nào?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi.

“Lúc quay phim, có vài cảnh quay cần phải quay ở siêu thị.” Vẻ mặt Hề Mặc nghiêm túc vô cùng: “Mình ở siêu thị trải nghiệm, còn quan sát toàn bộ cảm xúc và động tác của mọi người khi dạo siêu thị, nếu không thì mình làm sao mình đóng phim?”

“Woa woa, thật là lợi hại.” Nguyễn Dạ Sênh khoa trương khen nàng.

Hề Mặc: “…”

Nguyễn Dạ Sênh cười đến sắp gục vào người nàng, nhưng lại không dám gục vào, lúc này đứng đắn hỏi nàng: “Vậy lần gần đây nhất, chỉ vì nhu cầu cá nhân của cậu mới phải đến siêu thị mua đồ, là khi nào?”

Hề Mặc im lặng.

Nguyễn Dạ Sênh cũng ngờ được.

Người thường sẽ mãi mãi không hiểu được, một người có gia thế hiển hách thật sự so với hai từ “phổ thông” nó khác biệt lớn đến thế nào.

Hề Mặc ra ngoài quay phim, có trợ lý và Lộ Thanh Minh, ở nhà có dì Lan, ở trang viên của Hề gia có Chu thẩm lo cho sinh hoạt của ba nàng, còn ở các trang viên khác thì có người ở phụ giúp, thậm chí ngay cả biệt thự nơi mộ phần của mẹ nàng, khi cô đến đó ở một lần thì bên kia cũng có người đặc biệt phụ trách xử lý của biệt thự. Với nàng việc đi siêu thị là không cần thiết bởi vì những người bên cạnh đã giúp nàng làm hết mọi chuyện từ lớn đến nhỏ.

Quả thật để quay phim, Hề Mặc phải đi đến rất nhiều nơi, thậm chí ngay cả bệnh viện tâm thần cũng đã từng đến, nàng không phải loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, đối mặt với công việc, nàng có thể chịu được khổ cực, mà một người diễn viên nếu muốn bản thân trở nên tốt hơn, sự cố gắng bỏ ra đương nhiên người thường sẽ không thể nào so được.

Nàng học tập bách thái nhân sinh trong cuộc sống, lấy chúng dung nhập vào kỹ năng diễn xuất của mình.

Nhưng những nơi nàng đi, chỉ là vì cần thiết cho việc đóng phim mà không phải bởi vì nó cần cho sinh hoạt của nàng.

Qua hồi lâu, Hề Mặc mới nói: “Không xem như gần nhất, là… thời đại học.”

Nguyễn Dạ Sênh càng bất ngờ: “Cũng chính là lần cậu đi với mình?”

“…Ờ.” Hề Mặc không tình nguyện gật đầu.

Nguyễn Dạ Sênh tâm hoa nộ phóng: “Xem ra những lúc cậu đến siêu thị vì nhu cầu bản thân đều là cùng với mình.”

Hề Mặc: “…”

Lúc này nàng không biết phải trả lời thế nào, nhìn thấy trước mặt xếp đầy những chiếc xe đẩy hàng của siêu thị, vội vàng đi đến lấy một chiếc, đẩy đi phía trước.

Hề Mặc thuần thục men theo các bảng hướng dẫn phân khu của siêu thị đi đến khu rau quả, quay lại hỏi Nguyễn Dạ Sênh: “Cậu muốn mua thứ gì?”

“Mua vài loại cần thiết là được rồi, rau không cần mua nhiều trong một lần đâu, chúng rất dễ úa, cần thì có thể đi mua.” Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu chọn vài măng tre mùa đông, nói: “Tiết này dùng măng, rất không tệ.”

Mua xong rau và trái cây, hai người đến khu bán thịt, ở trước tủ đông xem thịt sườn.

Siêu thị này vốn đóng cửa rất trễ, lúc này cũng sắp đến giờ kết thúc, thịt còn dư lại không nhiều, nhân viên bán hàng muốn nhanh chóng bán xong để sớm được tan ca, cầm lấy một khối sườn nói: “Hai chị, lấy phần này đi, nhiều thịt dùng để hầm hoặc xào chua ngọt đều được.”

Hề Mặc nhíu mày: “Đừng lấy phần này.”

Nàng lấy bao tay thực phẩm ở bên cạnh đeo vào, ấn lên chỗ đỏ trắng giao nhau của miếng sườn, phần thịt bên xem như còn độ đàn hồi nhưng cũng không còn nhiều, phần nhiều đều dán vào phần xương, nàng nói: “Lấy hai phần này, còn nữa, phiền cô chặt nó thành miếng nhỏ giúp tôi, cảm ơn.”

Nhân viên bán hàng dựa theo yêu cầu của nàng mà làm, cân xong đưa chúng cho nàng.

Hề Mặc mua thêm hai phần xương lớn , nửa bên gà, nàng để nhân viên chặt phần xương ra nhưng thịt gà thì không, trực tiếp gói lại rồi đặt từng cái lên xe đẩy.

“Nhìn cậu cũng rất chuyên nghiệp.” Lúc này Nguyễn Dạ Sênh là thật tâm khen nàng.

Hề Mặc chọn hai phần sườn chính xác là hai phần tốt nhất trong đó, xương và thịt gà chọn cũng rất tốt, nhìn qua trông rất có kinh nghiệm. Hơn nữa nàng còn biết thịt sườn và xương mang về bản thân sẽ không dễ chặt, để cho nhân viên bán hàng xử lý là tốt nhất, còn thịt gà khi làm cần phải khéo léo, tốt hơn là mang về nhà xử lý.

Hề Mặc đưa mắt liếc cô: “Trước đó mình nói mình từng được trải nghiệm ở siêu thị là không hề lừa cậu.”

“Rồi rồi rồi, cậu là siêu giỏi, vì đóng phim nên khổ nào cũng chịu làm.” Nguyễn Dạ Sênh hạ giọng, ở bên tai nàng nói.

Hề Mặc nghiên mắt nhìn sang, hai gò má hình như có chút ửng hồng, nói: “Cậu xem còn muốn mua gì không?”

Nguyễn Dạ Sênh nhìn sang trái phải một chút: “Chắc được rồi, đã đủ cho ngày mai.”

Hai người đẩy xe đến quầy thu ngân để tính tiền, nhìn thấy biển quảng cáo thúc đẩy tiêu dùng của siêu thị, ngày hôm nay có hoạt động chỉ cần mua đủ 160 NDT sẽ có cơ hội rút thăm trúng thưởng, Nguyễn Dạ Sênh cúi xuống nhìn tấm phiếu nhỏ, hoàn toàn có thể thử xem.

“Hai chị có thể đến quầy phục vụ khách hàng để rút thưởng, xin cảm ơn.” Nhân viên thu ngân mỉm cười nói.

Hề Mặc không nói gì, Nguyễn Dạ Sênh cùng nàng, mỗi người cầm một túi đồ đi về trước.

Nguyễn Dạ Sênh không có ý định sẽ đi rút thưởng, cô cho rằng Hề Mặc đối với việc rút thưởng chắc là cũng không có hứng thú, đa phần giá trị các giải thưởng của chương trình đều như muối bỏ biển so với số tiền mà bạn bỏ ra, nếu không phải một chai nước trái cây trông khá to thì là một lóc giấy ăn, không phải một thùng mì sợi thì là một bộ đũa, hoặc là một mẫu giấy vô dụng với dòng chữ chúc may mắn lần sau, cho nên cô lười tham gia các hoạt động thế này.

Người như Hề Mặc sẽ càng không.

Ai ngờ Hề Mặc đột nhiên dừng lại giữa đường, nói với Nguyễn Dạ Sênh: “Đến rút thăm trúng thưởng chứ?”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

“Mình chưa từng rút thăm.” Hề Mặc lộ ra chút mất tự nhiên: “Muốn thử xem vận may.”

Tuy Nguyễn Dạ Sênh có chút ngoài ý muốn nhưng thấy Hề Mặc muốn thể nghiệm thử việc rút thăm trúng thưởng, cũng thấy vô cùng thú vị, hăng hái lên cao, nói: “Đi thôi.”

Hai người đi đến quầy phục vụ khách hàng, trêи quầy có một cái hộp xếp rất nhiều thẻ đỏ, Nguyễn Dạ Sênh để Hề Mặc rút phiếu: “Tổng cộng có 6 cấp bậc, để xem vận khí cậu thế nào.”

Tay của Hề Mặc đặt trước đống thẻ, nàng đếm trừ trái sang phải, khi đếm đến chiếc thẻ thứ chín nàng mới đưa tay rút lấy nó.

“Nhanh mở xem là gì?” Nguyễn Dạ Sênh cũng không khỏi có chút kϊƈɦ động, tuy rằng phần thưởng nhỏ bé thế nhưng cô chờ mong Hề Mặc có thể trải nghiệm được niềm vui khi trúng thưởng.

Có đôi khi, phần thưởng thực sự cũng không quá quan trọng, quan trọng là bản thân có được vận khí này hay không.

Quan trọng hơn nữa là, bạn được cùng ai trải nghiệm trò rút thăm này.

Hề Mặc cào thẻ, Nguyễn Dạ Sênh dịch đầu lại gần, nhìn thấy phía dưới hiện lên: “Giải thưởng cấp bốn.”

“Cậu trúng thưởng rồi.” Vẻ mặt Nguyễn Dạ Sênh rạng rỡ: “Giải thưởng cấp bốn, vận khí cậu không tệ.”

Nhân viên đưa cho các nàng một cái chén trong suốt, nói: “Đây là phần thưởng cấp bốn, một chén sứ nhỏ, mong hai chị nhận lấy.”

Hề Mặc nhận lấy, nhìn Nguyễn Dạ Sênh, sâu trong mắt có phần kϊƈɦ động, tựa như khi biết được vận khí của mình xong cảm thấy có chút hưng phấn.

Hai người đi ra, Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Vừa nãy mình có thấy cái chén này ở khu vực đồ gia dụng, nhìn rất tiện lợi, còn được đánh dấu riêng. Dù sao cũng là giải thưởng, chắc sẽ không cho cậu món gì tốt nữa đâu, nhưng mà cũng không sao, có là vui rồi.”

“Cậu ở đây chờ mình một chút.” Hề Mặc nhìn cô.

Nguyễn Dạ Sênh khó hiểu nhìn Hề Mặc, nhưng vẫn theo lời nàng ở tại chỗ đợi.

Hề Mặc nhanh chóng quay lại vào trong, biến mất sau nhiều kệ hàng, qua hồi lâu, Hề Mặc trở lại xuất hiện ở cạnh quầy thu ngân, nàng vội vàng thanh toán tiền rồi đi đến chỗ của Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh kinh ngạc chăm chú nhìn cái chén sứ nhỏ nàng cầm trong tay, nó và cái chén trúng thưởng kia là cùng một loại.

“Cậu mua thêm một cái làm gì?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng: “Cậu thích cái chén này sao?”

Hề Mặc đem cái chén đưa cho Nguyễn Dạ Sênh: “Cho cậu, rút thăm chỉ có một cơ hội, cậu không được trải nghiệm, cứ coi như đây cũng là giải thưởng cấp bốn đi, đây là phần thưởng của cậu.”

Nguyễn Dạ Sênh ngây ngẩn hồi lâu, nhận lấy chén nhỏ, cười nói: “Cảm ơn, vậy coi như hai chúng ta đều trúng thưởng rồi.”

“Trở về thôi.” Hề Mặc nói.

Nguyễn Dạ Sênh xếp hai cái chén lại, đặt vào túi, bên môi lặng lẽ vẽ ra nụ cười.

Hai người ra khỏi cổng siêu thị đi đến bãi đỗ xe.

Nguyễn Dạ Sênh một tay xách túi, nhìn sang Hề Mặc, lúc này Hề Mặc không nhìn cô, chỉ chuyên chú nhìn con đường ở phía trước, túi đồ trong tay vang lên tiếng ma sát nho nhỏ, gió lạnh thổi bay sợi tóc bên tai nàng, gương mặt nàng bị khẩu trang che khuất, hai mắt tràn ngập ánh sáng.

Hề Mặc không quan tâm khói lửa nhân gian nhưng nàng nguyện ý cùng cô đi trong nhân gian khói lửa.

Từ sâu trong lòng, Nguyễn Dạ Sênh âm thầm vui vẻ.

o0o