Chương 129: —— thanh mai
Thông thường, chỉ có fans mới gọi nàng như thế, hoặc giống như Nhan Thính Hoan, rõ ràng không phải hâm mộ nàng nhưng lại thích trêu chọc nàng như vậy, Hề Mặc nhìn Thôi Gia Ngư một hồi, không nói gì, những vẫn phối hợp với Thôi Gia Ngư, đóng cửa phòng bệnh lại, tránh cho người bên ngoài hành lang vây xem.
Nàng cũng không cùng Nguyễn Dạ Sênh đi ra ngoài, chỉ đứng yên tại chỗ.
Nhìn thấy được Hề Mặc hỗ trợ, Thôi Gia Ngư trong lòng rất cảm động, thế nhưng bả vai và cánh tay lại bị Lâm Đinh Vũ khóa chặt khiến cho cô nhanh chóng cảm thấy bức bối, cô miễn cưỡng vùng vẫy, nhưng lại không thoát được, chỉ cảm thấy thể diện đời này của mình tất cả đều mất sạch.
Không chỉ bị cấp dưới Thành Dự của mình nhìn thấy, mà quan trọng hơn là, còn bị Hề Mặc chứng kiến hết toàn bộ.
"Tôi cảnh cáo chị lần cuối, nhanh thả tôi ra!" Thôi Gia Ngư thở hổn hển, những vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi ít ỏi, nếu để Thành Dự hỗ trợ, sau này cô làm sao bước chân vào cục.
Hơn nữa lúc này Thành Dự đang ngây ngẩn đứng nhìn, cũng không trông cậy nổi vào cậu ta.
Lâm Đinh Sương đẩy xe đến, từ từ di chuyển đến trước Lâm Đinh Vũ, ngẩng đầu nhìn cô nói: "A Đinh, chị đừng làm khó Gia Gia nữa, chị ấy cũng không thật sự nghi ngờ chị, chỉ là muốn trêu chọc chị thôi, cũng nhiều năm rồi, chị cũng biết tính tình của chị ấy, đừng tính toán với chị ấy mà."
Lâm Đinh Sương vừa nói xong, Thôi Gia Ngư như sắp bùng nổ: "Cái… cái gì mà không thật sự nghi ngờ! Chính xác là, bây giờ tôi đang nghi ngờ chị em là nghi phạm của vụ án này!"
Lâm Đinh Vũ nhìn Lâm Đinh Sương, cười cười, thả Thôi Gia Ngư ra, nói: "Gia Gia, em nên cảm ơn em gái tôi, sau này nói chuyện với con bé nhớ phải khách khí một chút."
Thôi Gia Ngư vất vả lắm mới thoát thân, vội lui về sau vài bước, vừa xoa lấy cánh tay mình, vừa hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Đinh Vũ, pháo ở trong lòng như chất thành núi, chỉ còn thiếu bật lửa châm ngòi.
Mắng Lâm Đinh Vũ nhiều câu như vậy, Lâm Đinh Vũ lại không hề phản ứng, tệ hơn nữa, còn phải nhờ Lâm Đinh Sương nói một câu Lâm Đinh Vũ mới chịu thả ra, Thôi Gia Ngư càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ấm ức.
"Thành Dự!" Thôi Gia Ngư quay sang hướng khác, âm thanh trong trẻo có lực, đem bao nhiêu tức giận rút ra bên ngoài.
"Có, thưa sếp!" Thành Dự vô thức ngay ngắn đứng nghiêm.
"Cậu đi ra ngoài trước, chờ ngoài cửa." Thôi Gia Ngư khôi phục thần thái lãnh đạm tra án thường ngày.
"Dạ, sếp!" Thành Dự nhanh đáp. Hù chết cậu ta rồi, vừa nãy, cậu ta cứ tưởng mình sẽ bị sếp diệt khẩu.
Cậu ta bước ra cửa, Thôi Gia Ngư nhanh bước theo ra ngoài, khép hờ của lại, ngoắc tay gọi Thành Dữ. Thành Dự nom nóp lo sợ tiến lại gần, Thôi Gia Ngư thấp giọng căn dặn: "Ngày hôm nay cái gì cậu cũng không thấy, có nghe không?"
"Nghe, nghe." Thành dự gật đầu như giã tỏi, chút thức thời ấy cậu ta vẫn có.
"Nếu như để tôi biết cậu nói ra ngoài, tôi sẽ chặt đầu cậu xuống." Thôi Gia Ngư nhìn cậu ta chằm chằm.
"Không đâu, không đâu." Thành Dự run rẫy.
Thôi Gia Ngư để Thành Dự đi xuống lầu đi tìm các bác sĩ hỏi chuyện, còn mình lần nữa đi vào phòng bệnh của Lâm Đinh Sương, đóng kín cửa.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, không ai nói chuyện, bầu không khí bên trong, phút chốc trở nên khó xử cực kỳ.
May mắn Lâm Đinh Sương là người lên tiếng trước, hơn nữa lại còn nói với Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc: "Xin lỗi, đã để cho hai chị chê cười. Hai chị em bọn em với Gia Gia và anh trai chị ấy đều chơi cùng từ nhỏ, khi đó hai nhà ở cùng một con phố, nhưng mà Gia Gia và chị của em lúc nào cũng đánh nhau. Hai chị đừng lo lắng, thật ra không phải là chuyện gì to tát, hai người đánh đánh đấm đấm suốt ngày em quen rồi."
Thôi Gia Ngư hừ lạnh, lần này không hề phản bác, xem ra đã xác nhận cô và hai chị em nhà họ Lâm đều là bạn lúc nhỏ, chính là thanh mai của nhau.
Nguyễn Dạ Sênh bật cười: "Cảm ơn Lâm tiểu thư đã giải thích, chúng tôi hiểu rồi."
Thấy Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện với nàng, thoạt nhìn Lâm Đinh Sương rất vui vẻ, chăm chú nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Thôi Gia Ngư trừng mắt với Lâm Đinh Sương: "Tất cả không được gọi tôi là Gia Gia, gọi là Thôi cảnh quan!"
Lâm Đinh Sương nghi hoặc: "Nhưng chị là Gia Gia mà!"
Thôi Gia Ngư: "…"
Lâm Đinh Sương hỏi cô: "Em và chị hai lúc nhỏ đều gọi chị như vậy, rõ ràng chị rất vui, tại sao khi lớn lên rồi lại không được gọi nữa?"
Thôi Gia Ngư giận điên người: "Đó là do còn bé tôi không hiểu chuyện, bây giờ tôi lớn rồi, còn đang là một cảnh sát, em lại gọi cái nhũ danh chết người kia, có định để cho tôi làm cảnh sát nữa không?"
"Nhưng Gia Gia đáng yêu mà!" Lâm Đinh Sương lại nói.
Thôi Gia Ngư: "…"
Lâm Đinh Sương chăm chú hỏi: "Có phải chị lo lắng khi nghi phạm nghe tên chị là Gia Gia, nghĩ chị thiếu uy phong, chị sợ không trấn áp được đối phương đúng không? Chị yên tâm, sau này em không gọi chị là Gia Gia khi ở trước mặt người ngoài, chỉ lén gọi có được không?"
"Em thích gọi chị là Gia Gia, A Đinh cũng thích." Nói đến đây, Lâm Đinh Sương dừng lại, quay sang nhìn Lâm Đinh Vũ: "Có đúng không hả, A Đinh?"
Lâm Đinh Vũ nhìn Thôi Gia Ngư chăm chú, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lại lành lạnh: "Đúng, chị thích."
Thôi Gia Ngư bị Lâm Đinh Vũ nhìn đến sợ hãi, bĩu môi, nói với Lâm Đinh Sương: "…Phiền chết được, vậy thì lén gọi, nhưng chỉ có mình em được gọi, hạng như Lâm Đinh Vũ thì không."
"Tại sao?" Lâm Đinh Sương nghi hoặc: "A Đinh cũng thích mà."
Thôi Gia Ngư trắng mắt xem thường, lười giải thích.
Quên đi, cô không nên tính toán với người ốm yếu còn ngồi xe lăn, nhịn là được..
Từ nhỏ cô đã không hiểu được lối suy nghĩ của Lâm Đinh Sương, mỗi lần nói đều bị Lâm Đinh Sương làm á khẩu, hết lần này đến lần khác, sau khi Lâm Đinh Sương nói xong, lại còn dùng một đôi mắt trong sáng vô hại nhìn cô, bị nhìn như vậy, mọi tức giận của Thôi Gia Ngư đều nghẹn lại ở cổ họng.
Hơn nữa chỉ cần cô nói nặng lời với Lâm Đinh Sương, Lâm Đinh Sương yếu mềm sẽ khóc lên. Mà Lâm Đinh Sương khóc, đây chính là chuyện lớn, đầu tiên Lâm Đinh Vũ sẽ cho rằng cô ức hϊế͙p͙ Lâm Đinh Sương, khi tính tình Thôi Gia Ngư bộc phát, đương nhiên muốn dùng chân tay giải quyết, sau đó là cô và Lâm Đinh Vũ đánh nhau.
Cô và Lâm Đinh Vũ đánh từ nhỏ đánh đến lớn, lại chưa từng thắng Lâm Đinh Vũ lấy một lần.
Tuy Lâm Đinh Vũ không đánh đau cô nhưng mỗi lần bắt cô đều như bắt gà, kiềm chế cô một cách dễ dàng, lấy việc không được cử động để kết thúc, Thôi Gia Ngư khi đối diện Lâm Đinh Vũ không hề có một chút sức mạnh, mỗi lần đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau này cô làm cảnh sát, điểm tổng hợp đều đứng đầu, học được bản lĩnh truy bắt, nghi phạm thấy cô đều phải quỳ rạp, kết quả cô vẫn đánh không lại Lâm Đinh Vũ, tức giận như sắp nhồi máu cơ tim. Đến tìm anh cô để hỗ trợ lý luận, nhưng anh cô chính là cái cù chỏ đánh ra ngoài, vậy mà đứng về phía Lâm Đinh Vũ, bảo cô đừng có việc gì cũng phải tìm Lâm Đinh Vũ gây phiền.
Lâm Đinh Vũ thực sự là ác ma, lúc nào cũng tươi cười tít mắt, tiếu lí tàng đao, mặt người dạ thú, còn làm cho anh trai anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái của cô bị mỡ heo che tâm, một tội ác vô cùng ghê tợn khiến người khác phải giận sôi máu, đời này người cô ghét nhất chính là Lâm Đinh Vũ.
Lâm Đinh Sương thấy Thôi Gia Ngư không nói gì, cũng không hỏi lại, đem sự chú ý chuyển đến Nguyễn Dạ Sênh.
Đại khái là nàng lo Nguyễn Dạ Sênh không rõ mối quan hệ giữa chị em nàng và Thôi Gia Ngư, gây ra phản cảm của người ngoài cuộc, để giúp Nguyễn Dạ Sênh loại đi cảm giác này, nàng lại nói thêm vài câu: "Nguyễn tiểu thư, Gia Gia chỉ như vậy khi thấy chị của em thôi, bình thường chị ấy không chửi ai bao giờ, hai chị đừng sợ, chị ấy chính là một cảnh sát tốt văn minh gương mẫu."
Nụ cười của Nguyễn Dạ Sênh thật sự làm cho người khác dễ chịu như đón gió xuân, cô không nói ra cái nhìn cụ thể của mình, chỉ mỉm cười nói: "Chúng tôi hiểu."
Thôi Gia Ngư: "…"
Lâm ĐInh Sương dường như không nhận ra mình đang bóc trần ngọn nguồn của Lâm Đinh Vũ và Thôi Gia Ngư, ngược lại rất vui vẻ khi chia sẻ những điều này với Nguyễn Dạ Sênh: "Đừng thấy chị em và Gia Gia như vậy mà hiểu lầm, thật ra tình cảm giữa hai người rất tốt, có một câu người xưa nói rất đúng, đánh là yêu mắng là thương, chị của em với Gia Gia dễ thân dễ yêu."
"Em nói có đúng không, A Đinh?" Lâm Đinh Sương còn lắc lư cánh tay Lâm Đinh Vũ, hai mắt tha thiết chân thành.
"Đúng, chính là như vậy." Lâm Đinh Vũ khom người, nhìn Lâm Đinh Sương, dìu dàng cười nói.
Thôi Gia Ngư: "…"
Cô mắng thầm một câu 'em gái chị' ở trong lòng, không dám để Lâm Đinh Vũ nghe thấy, nếu không sẽ lại choảng nhau, ở trước mặt nữ thần của cô sẽ lại mất mặt.
Cho dù Lâm Đinh Sương có làm gì, Lâm Đinh Vũ dường như đều không phát cáu, cho dù bị em gái mình nói như vậy, nụ cười trêи mặt cô cũng vẫn rất hòa khí. Chỉ có Thôi Gia Ngư càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, tức xanh cả người nhưng vẫn không thể làm gì Lâm Đinh Sương.
Hề Mặc không thể nói chuyện, nàng không am hiểu việc ứng xử trong những tình huống thế này, chỉ có thể lặng lẽ đứng phía sau Nguyễn Dạ Sênh, nghe Nguyễn Dạ Sênh cùng các cô trao đổi.
Nguyễn Dạ Sênh cười tỏa nắng, thiệt xán liên hoa, đối mặt với một Nguyễn Dạ Sênh như thế, mỗi người đều cảm thấy thoải mái và thích ý, gió xuân thổi đến phơi phới.
Lâm Đinh Sương rất thích nói chuyện với Nguyễn Dạ Sênh, càng nói Lâm Đinh Sương chỉ muốn nói mãi, chỉ hận không thể nói hết những gì mình biết cho Nguyễn Dạ Sênh.
Mà Lâm Đinh Vũ thấy Lâm Đinh Sương như thế, có ấn tượng rất tốt với Nguyễn Dạ Sênh, cũng tự nhiên nói chuyện với Nguyễn Dạ Sênh.
Yên lặng lắng nghe một hồi, Hề Mặc đưa tay khoát lên vai Nguyễn Dạ Sênh, thán phục.
Lâm Đinh Vũ thì còn may, lăn lộn đã lâu trong giới giải trí, tâm tư rất sâu, có nhiều chuyện nên dừng sẽ dừng, không hỏi ra được gì. Nhưng Lâm Đinh Sương lại không giống, nàng không hề đề phòng Nguyễn Dạ Sênh, mà Lâm Đinh Vũ lại chiều chuộng em gái mình, sẽ không ngăn lại cô bé, nếu để cho Nguyễn Dạ Sênh trò chuyện tiếp với Lâm Đinh Sương, chỉ sợ mười tám đời tổ tông chị em nhà họ Lâm đều bị Nguyễn Dạ Sênh hỏi ra.
Lâm Đinh Sương nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Nguyễn Nguyễn, em thấy chị rất để ý đến chuyện của bác sĩ Triệu Ngân Sở, có phải chị muốn biết thêm nhiều chuyện đúng không?"
Hề Mặc: "…"
Được lắm, ngay cả Nguyễn Nguyễn cũng gọi luôn rồi.
Nguyễn Dạ Sênh thật sự là yêu tinh giảo hoạt, nhân duyên của cô tốt không phải là không có lý của nó.
Hề Mặc nghĩ, sau này nếu như có gặp phải tình huống khó xử, mang Nguyễn Dạ Sênh ra, chắc chắn sẽ xử lý những người này một cách gọn gàng, người nào cũng sẽ muốn làm bạn với Nguyễn Dạ Sênh.
Nhìn tới nhìn lui, Lâm Đinh Sương chính là người thích hợp nhất để trao đổi xã giao, với vấn đề Lâm Đinh Sương đặt ra, nét mặt Nguyễn Dạ Sênh hiện lên nét ưu sầu: "Ừm, dù sao bác sĩ Triệu cũng là người cứu tôi và Hề Mặc, nếu như khi đó không phải bác sĩ Triệu ở trêи xe cấp cứu đưa chúng tôi đến bệnh viện, kết quả tôi thật không dám nghĩ. Chúng tôi đều rất biết ơn cô ấy, lúc này nhận được tin dữ, thật sự không biết phải làm gì, chỉ là muốn biết một ít sự thật, rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như thế với bác sĩ Triệu."
"Em hiểu mà, đây là chuyện nhân chi thường tình, thật ra em và A Đinh cũng rất muốn biết." Khóe mắt Lâm Đinh Sương đỏ lên: "Bác sĩ Triệu ngày thường rất hòa nhã với em, tận tâm chữa trị giúp em, em cũng không ngờ bác sĩ lại… lại gặp phải chuyện thế này. Gia Gia, chị là cảnh sát, chị biết rất nhiều phải không, có thể nói cho bọn em biết một ít chứ?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Để Nguyễn ảnh hậu ra tay, chính là quyết định đúng đắn =W=
o0o
Ed: Hôm qua định thả cá to đùng cho mọi người nhưng edit không hết haha, dạo này hơi bận nha, chương ra không đều được, mà thật ra bth cũng có đều đâu :V