Chương 117: —— dựa vào
Phim vẫn chưa phát sóng, các fans đang xem live đối với nội dung phim còn nửa hiểu nửa không, người qua đường thì chẳng biết gì nhưng vừa nghe thấy hình dung của Hề Mặc về tình cảm của Định Ách dành cho Đặng Tuy như thế, có vài người lại bình luận emoji đột nhiên bị bắn trúng tim.
Còn người qua đường thì đều nói: "Lúc Nguyễn Dạ Sênh nói câu này, sao lại ôn nhu như vậy chứ."
Ban đầu, sự chú ý của mọi người đều đặt lên nam nữ chính, hiện tại có không ít người bắt đầu cảm thấy tò mò đối với nhân vật Định Ách này.
Hề Mặc nói tiếp: "Từ nhỏ Định Ách đã tựa như ánh sáng chiếu rọi cho Đặng Tuy, nhưng cũng giống một cái bóng mãi đi theo nàng, tựa bóng và hình. Cái bóng tối tăm bí mật lừa gạt Đặng Tuy, đồng thời cũng soi sáng cho nàng, cuối cùng là vì nàng mà tắt. Khi ánh sáng bị dập tắt, cả ánh sáng và chiếc bóng cũng không còn tồn tại."
MC vẫn chưa hiểu ra, kinh ngạc nói: "Hình như tôi nghe được một bí mật không nên, Nguyễn Nguyễn, bạn nói là dập tắt, lẽ nào đã vô tình tiết lộ kết cục của Định Ách?"
Hề Mặc mỉm cười: "Không phải là vô tình, là cố ý."
Trước khi tiệc đóng máy bắt đầu, Lâm Khải Đường và vài vị chủ sang ngồi cùng một bàn, trò chuyện việc lát nữa lên sân khấu phải phát biểu thế nào.
Suy xét về mức độ chú ý của nhân vật Định Ách có thể sẽ không đủ vào giai đoạn trước khi phát sóng, hơn nữa nhân khí của Nguyễn Dạ Sênh vẫn chưa khôi phục lại như trước, nhưng nhân vật này lại là nhân vật quan trọng của bộ phim. Vì để hấp dẫn sự chú ý của người xem, Lâm Khải Đường căn dặn riêng Hề Mặc, bảo nàng ám chỉ về kết cục của Định Ách, thậm chí còn khuyến khích nàng báo cho khán giả biết kết cục của Định Ách ra sao.
"Cố ý?" MC cười hỏi nàng: "Thế đạo diễn Lâm của chúng ta có tức giận không đây?"
Hề Mặc nói: "Hiện tại Định Ách rất thiếu nhân khí, tôi nói lời mánh khóe thế này để hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mà những lời của tôi thật ra đã được đoàn phim cho phép."
Người xem livestream ban đầu bị một loạt câu trả lời thế này làm cho bối rối, sau đó kịp hiểu ra đều sôi nổi buồn cười.
"Ha ha ha ha ha ha Nguyễn Dạ Sênh sao lại thẳng thắng như vậy chứ? Tới cái này mà cũng nói ra sao?"
"Ha ha ha ha ha ha đúng là đáng yêu, yêu rồi yêu rồi!"
"Được được được, sẽ cho chị nhân khí!"
Tâm tư Hề Mặc rất sâu, ở trong giới giải trí đã thấy nhiều kịch bản, nàng biết người xem đối với bộ dáng kệch cỡm làm màu, việc cố tình nói theo kịch bản định sẵn đã không còn tác dụng. Chỉ có một ít mục đích cũng đều bị nhìn thấu, vậy thì cần gì phải che dấu, so với giả vờ không cẩn thận lỡ lời còn không bằng thẳng thắn nói rõ, hiệu quả trái lại còn tốt hơn.
MC chuyển lời, đồng thời đi đến trước mặt Lâm Khải Đường: "Đạo diễn Lâm, Nguyễn Nguyễn nói là đã được anh cho phép? Chúng tôi phải đi chứng thực ngay đây."
Lâm Khải Đường cũng là người tinh ranh, biết đây là cơ hội tốt, cười haha nói: "Đúng thật là được tôi cho phép. Nhân khí sau này của Định Ách đều phải dựa vào mọi người nhiều rồi."
MC hỏi thêm Lâm Khải Đường vài vấn đề, lát sau lần nữa đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh hỏi: "Vừa rồi chúng ta biết ý nghĩa của Định Ách đối với Đặng Tuy, hiện giờ tôi đến hỏi thử Đặng Tuy một chút, cái nhìn của Đặng Tuy đối với Định Ách là thế nào?"
Nguyễn Dạ Sênh không chút do dự, thong thả trả lời: "Tuy Định Ách là cái bóng, là tôi tớ của Đặng Tuy, thế nhưng trong lòng Đặng Tuy chưa từng xem Định Ách như cái bóng của mình. Đối với Đặng Tuy, Định Ách chính là ánh sáng của cô, tuy cuối cùng cô chứng kiến nó tắt đi, thế nhưng ánh sáng ấy thật ra vẫn còn. Nó sáng ở trong lòng Đặng Tuy, sau này Đặng Tuy cả đời cô độc, ánh sáng ấy đã tỏa sáng một góc nho nhỏ trong tim cô."
Rõ ràng đang cách nhau vài diễn viên, cô đứng ở giữa, Hề Mặc lại đứng ở đằng xa, trong lúc nói chuyện, cô nghiêng người về trước nhìn sang
Ánh mắt liếc sang, chăm chú nhìn Hề Mặc.
Tựa như đang đặc biệt nói riêng với Hề Mặc.
Ánh mắt nhu tình như nước.
Bởi đang phát trực tiếp, ánh mắt này được máy quay bắt cận, đánh thẳng vào màn hình, không ít fans của Hề Mặc há hốc miệng ngẩn người.
Chuyện gì đang xảy ra?
Nữ thần của các cô tham dự biết bao nhiêu hoạt động, trước nay chưa từng ở trêи sân khấu lay động mắt, hơn nữa con dùng ánh mắt thế này để nhìn người khác.
Có người bí mật ăn đường, trả lời: "Nguyễn Dạ Sênh trước đó trả lời rất thẳng thắn, bây giờ đến Hề Mặc dùng ánh mắt cong cong thế này để nhìn, tôi dập đầu kính ngưỡng trước!"
Nhưng bởi vì số người xem livestream rất nhiều, fandom tụ hội, cho nên một cái bình luận nho nhỏ như thế rất nhanh đã bị sóng triều gào thét của fan hâm mộ vùi lấp, không tạo nên gợn sóng gì.
MC nói: "Rõ ràng thấy được, Đặng Tuy của chúng ta đối với Định Ách thật sự rất tốt, chúng tôi thật sự mong chờ màn chủ tớ tình thâm này giữa hai người sau khi Tuy Đình lên sóng!"
Vừa nghe đến bốn từ chủ tớ tình thâm, Hề Mặc cảm thấy rất hoài nghi, Lâm Khải Đường có lẽ đã đi nhồi nhét qua với MC, cách dùng từ này thật sự không khác gì Lâm Khải Đường.
Cứ như thế tiếp tục, MC hoặc ít hoặc nhiều lên tiếng khuyến khích nàng và Nguyễn Dạ Sênh tương tác, khi trêи sân khấu tương tác, ánh mắt của mọi người dần dần chuyển đến hai người.
Trầm Khinh Biệt xem livestream một cách hứng khởi, tặng quà không hề ngừng tay.
Nhìn thấy điểm thú vị, cô vô thức đưa tay, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: "A Úc, chị mau xem cái này đi."
Kết quả lại vỗ vào không khí.
Trầm Khinh Biệt sửng sốt cầm máy tính bảng, liếc nhìn sang vị trí bên cạnh, không người.
A Úc không ở đây, đã nhiều ngày không được thấy chị ấy.
Trong thoáng chốc, trong lòng Trầm Khinh Biệt đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Nhưng cô không biết loại khó chịu này rốt cuộc từ đâu mà ra, chỉ là cô cảm thấy không quen, xấu hổ thu hồi ánh mắt, chú tâm nhìn xem livestream.
"Xem cái gì?" Phía sau đột nhiên có người trả lời cô.
Trầm Khinh Biệt hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy Úc An đứng ở sau ghế đang khom lưng nhìn cô.
Úc An choàng trêи cổ chiếc khăn hai màu xám hồng, có chút lạnh nhạt xen lẫn chút dịu dàng.
Úc An xinh đẹp, có rất nhiều minh tinh kém xa nàng, nhưng cô chỉ đứng sau màn ảnh, biết cách thu liễm sắc nhọn, loại nét đẹp không phô bày như các minh tinh mà lại như một loại hoa tường vi lách mình lan tràn ở đằng sau bức tường cao.
Trầm Khinh Biệt: "…"
"Nhìn chị như vậy làm gì?" Úc An hỏi cô.
Trầm Khinh Biệt ngây ngẩn nhìn cô hồi lâu, lát sau vành mắt dần hiện lên chút hồng hồng, miệng cũng dẩu lên, tựa như đang kìm nén bất mãn ở trong lòng. Kìm nén, kìm nén, khuôn mặt ấm ức sắp phồng lên thành cái bánh bao.
Úc An chưa từng thấy cô như vậy, có chút hoảng sợ, tiến lại gần cô hơn. Đang định hỏi nhưng đột nhiên ý thức được mình đang quá khẩn trương, lúc này mới bình tĩnh lùi lại sau một chút, nói: "Sao vậy, tức giận?"
Trầm Khinh Biệt kìn nén một hồi, từng chút từng chút nhả chữ ra: "Tại sao chị không tới thăm em?"
Úc An: "…"
Nàng không trả lời được.
Bởi vì thật sự nàng cũng không biết tại sao mình lại không đến gặp cô. Chỉ là gần đây khi thấy Trầm Khinh Biệt, không biết tại sao tim nàng luôn đập loạn, có chút bối rối, điều này làm cho Úc An cảm thấy không yên, nàng cần phải bình tĩnh.
"Chị bận công việc." Úc An từ phía sau đi vòng ra, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trầm Khinh Biệt, trước đây nàng đã quen như thế, sau đó đưa tay cầm lấy máy tính bảng của Trầm Khinh Biệt, nhìn thấy Trầm Khinh Biệt đang xem livestream tiệc đóng máy của đoàn phim Tuy Đình.
"Vậy tại sao bây giờ chị nhớ tới mà đến gặp em?" Nhìn qua Trầm Khinh Biệt còn đang hì hục thở. Tuy vào lúc cô nhìn thấy Úc An, bao nhiêu tức giận đã bay mất hết phân nửa.
"Chị sợ không có chị ở cạnh em, ở đoàn phim em sẽ lỡ lời nói sai." Úc An nhìn cô: "Em có nói lung tung gì hay không?"
Bực tức của Trầm Khinh Biệt lại bị khơi dậy: "Chị cứ không thấy yên tâm về em vậy sao?"
Úc An thở dài: "Chị chỉ đang lo lắng cho em."
Trầm Khinh Biệt không nghe ra được ý nghĩa trong câu nói của nàng, cho là nàng đang nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của mình, hậm hực bưng nước ấm trợ lý mang đến uống một hớp lớn: "Dù sao thì em cũng không nói gì sai, ở đoàn phim mọi người và em rất hòa thuận, cũng không có phóng viên giải trí đưa tin bậy bạ. Cho dù chị không ở đây, em cũng trôi qua rất tốt, chị cứ đi tìm mấy cái đồ yêu diễm đê tiện của chị đi. Người đại diện Úc An vang danh, nghệ sĩ dưới trướng đều là người rất lợi hại, rảnh rỗi đâu mà quản em đây."
Úc An thấy cô như thế, nhẹ cười, cúi đầu nhìn xuống giao diện livestream, nhìn thấy Trầm Kinh Biệt dùng tài khoản "Bạn có biết tăng tăng tăng tằng là gì không" tặng quà đếm không hết, còn đứng đầu bảng xếp hạng quà tặng của livestream.
"Tiêu nhiều tiền vậy sao?" Úc An nhìn xem, rảnh rỗi trò chuyện với cô.
"Em tiêu tiền của em, cũng đâu có tốn chút tiền nào của chị." Trầm Khinh Biệt nói: "Em xem livestream thấy vui thì tặng quà, không cần chị xen vào."
"Em có thể tiêu tiền của chị, dù sao em cũng biết mật mã." Úc An lại hỏi: "Em thích xem ai trong này?"
Trầm Khinh Biệt không chịu được những lời khách sáo của nàng, buộc miệng nói ra: "Đường nhiên là Hề Mặc với Nguyễn Nguyễn rồi."
"Em gọi Nguyễn Dạ Sênh là Nguyễn Nguyễn?" Úc An tỉ mỉ nhìn cô.
"Không… Không được à?" Trầm Khinh Biệt có chút sợ sệt, cô biết A Úc rất khôn khéo, sợ bị nhìn ra: "Mấy người trêи mạng cũng gọi cô ấy là Nguyễn Nguyễn, em gọi là Nguyễn Nguyễn cũng không được sao?"
"Đương nhiên là được."
Úc An gật đầu, trở về trang chủ cũng đăng kí một tài khoản, tên là: "Tôi đương nhiên biết tăng tăng tăng tằng là gì."
Sau đó đợi đến lúc Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh tương tác trêи sân khấu, nàng dùng tài khoản này của mình bắt đầu ấn tặng quà, hơn nữa đều là loại quà đắc nhất, bởi vì giá tiền của món quà lớn nhất thật sự rất cao, thoáng chốc con số tích lũy tăng vụt như nước lớn thuyền lên.
Người xem live cũng bị dọa tới ngây người, đều cảm thán lão đại song gánh trong nhà có mỏ vàng lại lên nữa rồi.
Thế nhưng lát sau mọi người cẩn thận phát hiện cái tên này khác với tên của lão đại: "Không đúng, một người là bạn có biết không, một người là tôi đương nhiên biết, đây là hai tài khoản khác nhau! Hai cái đều nằm trêи bảng xếp hạng quà tặng!"
"Hả? Gì? Lão đại kia lại đăng kí thêm một tài khoản khác để tặng quà? Người có tiền đúng là quá sành chơi rồi! Người nghèo rớt nước mắt!"
Úc An tặng quà ngày càng nhiều, bảng xếp hạng liên tục thay đổi, nhanh chóng bay lên vị trí thứ nhất của bảng xếp hạng.
Hiện tại trêи bảng xếp hạng quà tặng, đứng nhất là Úc An "Tôi đương nhiên biết tăng tăng tăng tằng là gì."
Thứ hai chính là Trầm Khinh Biệt "Bạn có biết tăng tăng tăng tằng là gì không."
"Tại sao chị lại tặng quà?" Trầm Khinh Biệt ở bên cạnh nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc.
"Không phải em thích hai người họ sao?" Úc An nói: "Chị cũng tặng một ít."
Trầm Khinh Biệt chỉ thấy hết sức cảm động, gương mặt hiện lên ý cười. Mặc cho trước đó còn đang giận, thế nhưng nghĩ kỹ lại, A Úc thật sự rất tốt với cô, cô nói mình thích xem Nguyễn Nguyễn và Hề Mặc, A Úc không tiếc tiền cỗ vũ cho cô.
A Úc luôn mong cô vui vẻ.
"Vui chứ?" Úc An nhìn thấy nét mặt Trầm Khinh Biệt chuyển biến, tâm tình cũng tốt hơn
Trầm Khinh Biệt gật đầu, chỉ là vui vẻ không lâu, đột nhiên cô lại nổi cáu lên: "Tại sao chị lại đứng nhất bảng xếp hạng, sao lại đè em ở dưới, không được, em muốn đứng nhất! Em không muốn chị ở trêи đâu!"
Úc An: "…"
… Hồ ngôn loạn ngữ gì vậy.
Nàng nhìn Trầm Khinh Biệt, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Trầm Khinh Biệt căn bản một chút cũng không ý thức được, chỉ tay vào màn hình máy tính bảng, tay kia còn lắc lắc nàng: "Chị xem, chị vượt mặt em rồi kìa, chị phải nằm dưới, không được nằm ở trêи em, chị biết chưa hả?"
Nhất thời Úc An cười đến cong cả mắt, nói: "Biết rồi, em nói ở trêи, vậy thì ở trêи."
Trầm Khinh Biệt sốt ruột giật lấy máy tính bảng, dùng tài khoản kia của mình tặng một đống quà, nhìn thấy "Bạn có biết tăng tăng tăng tằng là gì không" của mình lần nữa leo lên top 1, đè "Tôi đương nhiên biết tăng tăng tăng tằng là gì" của Úc An xuống vị trí thứ hai lúc này cô mới thỏa mãn.
Livestream tiệc đóng máy kết thúc tốt đẹp, cũng không có gì bất ngờ khi được lên hot search, duy trì trong top cao. Nhờ sức ảnh hưởng này, Hề Mặc và Nghiêm Mộ cũng lần lượt lên hot search, nhưng với danh khí hiện tại của họ lên hot search cũng không có gì lạ.
Lâm Khải Đường thấy hiệu quả livestream lần này, biết mục đích đã đạt được, cười toe toét không khép miệng.
Buổi trưa khai tiệc, bầu không khí rất thân thiện, chén chú chén anh, liên tục mời rượu. Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc ngồi cùng một bàn, cũng có không ít người đến mời rượu các nàng, nhất là Nguyễn Dạ Sênh, người đến mời hết ly này đến ly khác, chỉ là mỗi lần cô đều tượng trưng uống một ít.
Trước kia, khi Hề Mặc vừa ngồi xuống, người khác cung kính với nàng, gặp nhau mời rượu là điều không thể tránh nhưng nàng có thể tự chủ được lượng rượu trong tay, chỉ mỉm cười nhấp môi một ít, đối phương sẽ không thấy bị mất mặt, rốt cuộc có ai dám bắt ép.
Cho nên nhờ phúc của nàng, Nguyễn Dạ Sênh không phải chịu tội.
Nhưng với một diễn viên danh khí chưa đủ, sẽ không có được vận may như thế, rượu này vẫn phải uống
Nhà sản xuất bên kia có có một vị ở tầng cao, đầu tiên mời Nguyễn Dạ Sênh một ly, Nguyễn Dạ Sênh không thể nào không uống, vị ở tầng cao này trước sao cứ khách sáo, không bắt bẻ được gì.
Hắn không dám chọc đến Hề Mặc, càng không dám chọc vào Hề Quý, ba của Hề Mặc, các minh tinh khác có thể không biết bối cảnh của Hề Quý, nhưng hắn ở thương giới, với thủ đoạn của Hề Quý càng phải kiêng dè.
Hề Quý là tên ăn thịt người không nhả xương.
Hắn thấy Nguyễn Dạ Sênh ở bên cạnh Hề Mặc, đi rót rượu đưa qua: "Nguyễn tiểu thư, tôi mời cô một ly."
Hề Mặc đứng lên, giơ ly rượu trong tay: "Cảm ơn Trương tổng."
Nàng hiện tại lấy dáng vẻ của Nguyễn Dạ Sênh, cũng chỉ có thể cẩn thận ứng xử, kiêu căng và cao ngạo trước kia phải gói lại kỹ càng, tránh để lại họa ngầm cho con đường phát triển sau này của Nguyễn Dạ Sênh.
Hôm nay Hề Mặc uống nhiều hơn Nguyễn Dạ Sênh, gương mặt đã đỏ ửng như hoa đào đang nở. Gương mặt này của Nguyễn Dạ Sênh vốn đã quyến rũ mà dáng người cô còn rất đẹp, động tác uống rượu lại càng động lòng người.
Vị Trương tổng này nhìn nàng chầm chập: "Nguyễn tiểu thư, lần này cô quay lại, tiếp theo có tính toán gì chưa? Tôi nghe nói hình như cô vẫn chưa tìm công ty ký hợp đồng phải không?"
"Vẫn chưa đâu, còn đang tìm." Trong lòng Hề Mặc thấy rất phiền, tuy vậy vẫn giả vờ kiên nhẫn trả lời.
"Nguyễn tiểu thư, cô…"
Trương tổng còn đang định lên tiếng, Nguyễn Dạ Sênh đứng lên lấy ly rượu trong tay Hề Mặc ra, nói với Trương tổng: "Thật ngại quá, buổi chiều tôi với cô ấy phải bay về với nhau, buổi tối còn phải đi gặp ba tôi. Ba tôi không thích người khác gặp ông khi đã uống rượu, cho nên cô ấy không thể uống thêm nữa, xin thứ lỗi."
Trương tổng nghe thấy cô nhắc đến Hề Quý, chợt rùng mình, bối rối cười cười: "Không có gì đâu, tôi cạn ly, Nguyễn tiểu thư cứ thư thả. Hề tiểu thư, cô cũng thư thả."
Uống xong một ly đó, hắn ta xám xịt bỏ đi.
Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh ngồi xuống lại, Hề Mặc thở phào, lại nghĩ đến điều gì, cau mày nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh không hiểu tại sao nàng đột nhiên lại nhìn cô như vậy, múc canh cho cả hai, nói: "Uống chút canh nóng cho ấm người đi, canh này vừa rồi tôi đã nếm qua, rất ngon, không biết nấu bằng nguyên liệu gì nhưng dù sao uống cũng rất được."
Hề Mặc dùng muỗng múc canh, uống thử một ít, vẫn nhìn Nguyễn Dạ Sênh chăm chăm.
Nguyễn Dạ Sênh vừa uống canh, vừa nhẹ giọng cười nói: "Cậu sao thế? Lại không vui?"
Hề Mặc nhìn diễn viên đang ngồi cùng bàn, thu hồi ánh mắt, biết ở đây không phải nơi tiện nói chuyện, chỉ nói: "Không có gì, ở đây có hơi ngột ngạt, tôi thấy ở sau khách sạn có một sân vườn, ăn xong đi ra đó một chút đi."
Hai người uống canh xong, ngồi ở bàn thêm một lát rồi đứng dậy rời đi.
Cố Tê Tùng đứng ở cách đó không xa quan sát, thấy hai người các nàng đi, anh ta lặng lẽ đi theo các nàng,
Nguyễn Dạ Sênh đi đến, căn dặn một tiếng với Cố Tê Tùng: "Anh đừng đi theo, tôi và cô ấy chỉ đi ra vườn sau của khách sạn tản bộ một lát, không có gì. Anh có phải chưa ăn gì đúng không, đi ăn trước đi."
Cố Tê Tùng do dự một chút, gật đầu.
Nguyễn Dạ Sênh đoán được Hề Mặc có điều muốn nói riêng với cô, nếu không lúc ngồi trong bàn sẽ không nhẫn nhịn không nói. Ở đây có nhiều người, đúng là cần phải đổi một nơi khác thanh tịnh hơn, còn về phần Cố Tê Tùng, có mặt anh ta cũng không được tiện.
Hai người một đường đi đến trong vườn. Khu vườn này ở sau khách sạn, là một nơi không lớn, khách sạn đang sửa chữa, trồng vài loại hoa và thảm cỏ, ở giữa có con đường trải đá cắt ngang, cuối đường là một dãy phòng riêng, bên cạnh có một cái đình.
Không gian xung quanh các gian phòng riêng ở đây rất thanh tịnh, giá cả đương nhiên cũng khá xa xỉ.
Chậm rãi bước dọc theo con đường nhỏ, gò má đỏ lên vì rượu bị gió lạnh thổi qua cũng dần hạ nhiệt.
"Có lạnh không?" Hề Mặc hỏi Nguyễn Dạ Sênh.
"Không lạnh. Bên trong quá ngột ngạt, đi ra ngoài thế này trái lại nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều." Nguyễn Dạ Sênh rất hưởng thụ thời khắc được ở cạnh Hề Mặc, nơi này không có ai khác, cô phải thật quý trọng cơ hội như thế, đợi đến lúc buổi tiệc kết thúc, đoán chừng sẽ có rất nhiều người đi tản bộ.
"Cho cậu." Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh không mang bao tay, lấy bao tay của mình đưa cho.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng, không nhận lấy.
"Chẳng lẽ còn đợi tôi giúp cậu mang?" Hề Mặc liếc cô, nói.
Nguyễn Dạ Sênh theo lời của nàng, thấy thang liền trèo: "Nếu như cậu tình nguyện giúp tôi mang, vậy tôi đây chắc chắn sẽ cam tâm."
Hề Mặc nhìn nàng một hồi, dừng lại, bắt lấy cổ tay của cô kéo qua, bắt đầu mang bao tay cho cô, giọng nói dịu xuống hơn rất nhiều: "Tại sao ra ngoài mà không mang theo bao tay, trời đã lạnh như vậy rồi. Trước đây tôi đều mang bao tay, tốt xấu gì thì đây cũng là tay của tôi, cậu cũng không chịu học theo, nếu không thì kem dưỡng tay thoa rồi cũng uổng phí hết."
"Tôi quên." Nguyễn Dạ Sênh trong người có chút nóng lên, không biết là do tác dụng của rượu hay bị Hề Mặc nắm tay như thế: "Sau này tôi nhất định sẽ nhớ kỹ, sẽ bảo vệ tay cậu thật tốt."
Hề Mặc lập tức nói: "Cũng không phải chủ yếu vì bảo vệ tay tôi mới bảo cậu mang bao tay."
Dừng một lát, nàng nhỏ giọng nói: "… Trời lạnh."
Nguyễn Dạ Sênh càng muốn bật cười. Thật ra cô đã sớm biết ý của Hề Mặc, bảo vệ tay mình chỉ là lấy cớ, lo lắng cô bị lạnh mới là thật.
Giúp Nguyễn Dạ Sênh mang bao tay xong, Hề Mặc bỏ tay mình vào túi áo măng tô, cúi đầu bước đi.
"Cậu có gì muốn nói với tôi phải không?" Nguyễn Dạ Sênh nhỏ giọng hỏi nàng.
Đi được một đoạn, Hề Mặc nói: "Tôi không vui."
Nguyễn Dạ Sênh cười nàng: "Không phải bình thường cậu cũng không vui sao? Lần này có gì mới mẻ mà phải đi ra ngoài nói riêng."
"Trương tổng kia." Hề Mặc không vui nghiêng mặt sang bên khác, cau mày: "Người như thế rất nhiều. Cậu có biết tài nguyên đôi khi rất khó giành được và cũng có những người ở trêи vì có ưu thế về tài nguyên nên gây khó dễ cho diễn viên, uống rượu chỉ là chuyện nhỏ. Mà cậu, không có công ty quản lý, không có người đại diện đáng tin, sau này nếu như muốn lấy được tài nguyên thì chính cậu sẽ tự phải đi ứng phó, cậu…"
"Đương nhiên tôi biết." Nguyễn Dạ Sênh rủ mắt nói: "Hôm nay khi Trương tổng kia nói chuyện với tôi, nhờ tôi gửi lời hỏi thăm đến ba cậu, nhìn qua đã biết hắn kiêng dè ba cậu, cũng may tôi có thể mượn ba cậu để ngăn rượu."
"Ngày hôm nay cậu có thể dùng ba tôi ra ngăn rượu, vậy sau này thì sao?" Hề Mặc hỏi cô: "Sau này nếu như đổi lại, một mình cậu, cậu phải làm thế nào?"
"Cậu lo lắng cho tôi mới thấy không vui sao?" Nguyễn Dạ Sênh bật cười.
Hề Mặc không nói gì.
Nguyễn Dạ Sênh đưa tay sờ lên cổ đang nóng lên, nhìn nàng, khó xử nói: "Trước đây tôi từng có công ty quản lý. Nhưng mà cậu cũng biết, lúc tôi quyết định giải nghệ, khi đó công ty liên tiếp cho tôi tài nguyên thế nhưng tôi không thể nhận, cảm thấy rất xấu hổ, hợp đồng không làm tốt thì phải đền bù cho công ty. May mắn công ty rất rộng lượng, không gây khó dễ, cũng xem như là êm đẹp. Hiện tại tôi quay trở lại, biết công ty quản lý rất quan trọng nhưng sau khi ký hợp đồng sẽ có rất nhiều trói buộc, tôi phải cẩn thận lựa chọn công ty, hiện tại những công ty muốn ký hợp đồng, dù ít dù nhiều tôi vẫn thấy không thích hợp, phim vẫn chưa lên sóng, lại không có bất kỳ lợi thế nào để thương lượng, công ty tốt vẫn chưa đến lượt tôi chọn."
"Cậu đến công ty của tôi đi?" Hề Mặc nhịn không được, nói ra: "Tôi để Lộ Thanh Minh nhận cậu, điều kiện tùy theo cậu đưa ra, sẽ không ai dám coi thường cậu."
Nguyễn Dạ Sênh kinh ngạc nhìn nàng: "…"
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh lòng có nghi ngờ, muốn xác nhận từ nàng: "Trước đây tôi xem trêи mạng, có người nói, công ty mà cậu đang hợp đồng, phần đầu tư lớn nhất là từ ba cậu. Khi đó cậu vừa mới ra mắt, có rất nhiều người anti, nói cậu nhờ ba mình nên mới không có ai dám coi thường cậu, vừa ra mắt đã có tác phẩm lớn cầm trêи tay. Cậu bây giờ đơn giản thay công ty quyết định ký hợp đồng, cho nên đằng sau công ty đó là ba cậu thật sao?"
"Là thật." Hề Mặc thẳng thắn nói: "Mặc kệ bọn họ bôi đen. Tôi có ba để dựa vào, bọn họ có không? Không có ba tốt, mới nói là không được dựa dẫm vào ba."
Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên, nhưng nụ cười có chút cô đơn: "Ba cậu thật tốt. Có một người ba để dựa vào là điều vô cùng tốt, tôi… rất ngưỡng mộ cậu."
Hề Mặc nhìn nụ cười ấy của cô, không khỏi nhớ đến khung hình ở nhà cô mà trước đó nàng nhìn thấy.
Thời điểm Nguyễn Dạ Sênh còn ngây ngô cùng ba mẹ của cô chụp hình.
Thế nhưng ngày hôm nay, ba mẹ của Nguyễn Dạ Sênh đâu?
Tại sao cho đến bây giờ vẫn không thấy xuất hiện.
Nàng sống trong thân phận của Nguyễn Dạ Sênh đã nhiều tháng qua, ba mẹ của Nguyễn Dạ Sênh tựa như không hề tồn tại, không điện thoại, không thư từ, ngay cả một tin nhắn cũng không.
"Cậu cảm thấy cô đơn sao?" Hề Mặc chăm chú nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Trái tim Nguyễn Dạ Sênh đập loạn, cả người càng nóng hơn, suy nghĩ trong đầu bởi vì câu hỏi của Hề Mặc mà trôi nổi, cả người vừa nóng lại vừa nhẹ hẫng.
"Tôi biết cậu là người tự lập, thế nhưng cậu… có từng muốn dựa vào một ai đó?"
Trước mặt Nguyễn Dạ Sênh tựa như hiện lên một lớp mù sương, Hề Mặc đang đứng trước mặt cô nhưng lại có ảo ảnh.
"Ý tôi là, nếu có người tình nguyện cho cậu dựa vào, cậu sẽ dựa vào chứ?" Hề Mặc tựa như có chút mất tự nhiên.
Nguyễn Dạ Sênh bên tai nghe thấy câu hỏi của nàng, đầu ong ong vang lên, trêи cổ chỉ toàn mồ hôi, giống như đang bị thiêu đốt. Cô nỗ lực mở mắt, hai tay vươn ra ôm lấy Hề Mặc, cả người như mềm nhũn, gần như bám vào người Hề Mặc.
Gò má cô ửng hồng, trong miệng thì thào: "Hề Mặc… ừm…"
Khi ở bên ngoài, cô rất ít khi gọi tên Hề Mặc như thế, sợ bị người khác nghe thấy được. Hiện giờ cô gọi ra, tựa như một con người nhu nhược đáng thương đang tìm kiếm điểm tựa.
Hề Mặc cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh hình như có gì đó kỳ lạ, vội vàng ôm lấy cô, Nguyễn Dạ Sênh ngã vào lòng Hề Mặc, mặt dán vào người nàng, giọng nói run rẩy: "Hề Mặc, mình… mình khó chịu… không ổn…"
Hề Mặc một tay ôm lấy cô, một tay sờ lên cổ cô, đương nhiên tất cả đều là mồ hôi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khanh Khanh này, dưới ngòi bút của ta, người đều không chú ý đến cái này, trêи và dưới không cần phải phân biệt, chỉ cần ngươi tới ta đi, ngươi đừng buồn rầu【.
Đầu gỗ hỏi Nguyễn Nguyễn có dựa vào không, vừa quay lại Nguyễn Nguyễn liền một phát nằm trong lòng nàng 【.
Không phải lo, một bước chuyển bình thường, gần đây viết văn rất nhiều, đương nhiên đều là tổ chức những người đáng yêu nhất vũ trụ, chấm điểm, bình luận tưới cấp ái nhiều nhiều, vậy thì sẽ càng tốt hơn~
o0o
Ed: Mấy chương này dài kinh khủng… bây giờ trong đầu toàn là lời nguyền tăng tăng tăng tằng của bà Khanh không thôi ;-;