Chương 112: —— Như gấm vóc
Thay đồ xong đi ra, nửa đường, Hề Mặc nhìn thấy Thôi Gia Ngư ngồi trong một góc nói chuyện điện thoại.
Ở đoàn phim, kẻ đến người đi, Thôi Gia Ngư mặc thường phục, cô cúi đầu, không thể nhìn rõ mặt, phần lớn người đi qua đều nghĩ cô cũng là nhân viên trong đoàn phim.
Hề Mặc có ấn tượng rất sâu với Thôi Gia Ngư, sự sắc bén và mạnh mẽ trêи người cô hoàn toàn khác xa những người trong đoàn phim, chỉ cần liếc mắc là đã nhận ra cô.
Nhưng Hề Mặc biết Thôi Gia Ngư là một người tâm tư khó dò, Hề Mặc không muốn để Thôi Gia Ngư phát hiện ra mình đang nhìn cô ấy. Vì vậy nàng tự nhiên lấy điện thoại ra, bật chế độ yên lặng, đeo tai nghe vào, tuy nhiên nàng không nhét chặt tai nghe vào tai mình, cúi đầu vừa nhìn điện thoại để che giấu vừa đi về phía trước.
Ánh mắt nàng thỉnh thoảng đưa về hướng của Thôi Gia Ngư, đồng thời cẩn thận lắng nghe, cố gắng nghe xem Thôi Gia Ngư đang nói gì.
Hề Mặc vẫn chầm chậm bước đi.
Khoảng cách ngày càng gần Thôi Gia Ngư.
Lưng Hề Mặc đã toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, mình đúng là điên thật rồi, lại dám nghe trộm Thôi Gia Ngư gọi điện thoại.
Nhưng nàng thật sự không còn cách nào khác, nàng rất muốn biết mối liên quan và tiến triển của những vụ án trêи tay Thôi Gia Ngư, thế nhưng không thể nào đi hỏi trực tiếp, nếu không sẽ bị nghi ngờ.
Dựa theo tính cách và tác phong làm việc của Thôi Gia Ngư, chắc chắn sẽ không ở nơi công cộng như đoàn phim gọi điện để bàn bạc về vụ án, điểm này Hề Mặc đã suy nghĩ kĩ. Nhưng nàng vẫn muốn thử vận may của mình, dù sao những cơ hội thế này rất hiếm có, thấy một lần thì phải nắm bắt một lần.
Cho dù không nghe được một ít việc về vụ án, tìm hiểu về cá nhân Thôi Gia Ngư một chút cũng được.
Thôi Gia Ngư đang đặt điện thoại bên tai, có chút mất kiên nhẫn, nhưng trong sự không kiên nhẫn đó cũng có vài phần thân thiết: “Biết biết, biết rồi, anh lại nói chuyện này, lỗ tai em sắp mọc kén rồi này.”
“Không phải là anh nói, là ý của ba.”
Giọng nói từ bên kia rất rõ ràng, có hơi lạnh lùng, là một nam nhân còn trẻ.
Thôi Gia Ngư nói: “Được rồi, năm nay em vẫn chưa muốn về lại Thượng Hải, ở bên này cảm thấy khá hứng thú. Biết là anh và ba mẹ muốn em trở về làm việc cạnh mọi người, nhưng em cũng đã lớn rồi, có gì mà không yên lòng chứ. Hơn nữa, anh muốn điều em về lại bên kia, tuy là chỉ bằng một câu nói của anh nhưng tóm lại vẫn sẽ có ảnh hưởng không tốt, có bao nhiêu người muốn được điều đến Thượng Hải, lúc người khác không phục, người ta nói em là dựa vào gì mà được, đến lúc đó sẽ lời ra lời vào tới anh.”
“Lý lịch em rất ổn, lập công cũng không ít.”
Bên kia ngắn gọn trả lời, không có bất kì cảm xúc, “Nếu như em không đủ điều kiện, anh cũng sẽ không điều em, anh không nhận người vô dụng.”
Thôi Gia Ngư bị chọc cho tức cười: “Anh, em có phải là em gái ruột của anh không vậy? Vậy mà cũng nói được.”
Anh của cô im lặng, nói: “Anh nghe nói hiện giờ em đang điều tra trong đoàn phim ở Hoành Điếm.”
“Xa vậy mà anh cũng biết được, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, có phải anh cài nằm vùng ở cạnh em không?”
Lúc Thôi Gia Ngư nói chuyện điện thoại với anh cô, so với những lúc điều tra vụ án hoàn toàn khác xa, có chút gì đó dựa dẫn vào đối phương, ngay cả lúc chất vấn cũng là lời nói đùa.
Anh cô không trả lời thẳng vấn đề, chỉ căn dặn: “Trong đoàn có một diễn viên, Nguyễn tiểu thư, em chiếu cố giúp anh.”
Thôi Gia Ngư nhíu mày suy nghĩ, có chút kinh ngạc: “Anh nói là vị Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn tiểu thư?”
Hề Mặc nghe thấy tên này, trong lòng bỗng run run.
Nàng không dám đến quá gần, thật ra người trong điện thoại vừa nói đến gì, nàng căn bản không thể nghe được.
Mà Thôi Gia Ngư nói chuyện cũng rất nhỏ, chỉ có thể nghe được đại khái khi Thôi Gia Ngư nói xong rồi mới suy đoán. Nàng đoán người bên kia nói chuyện với Thôi Gia Ngư là anh trai của cô, hình như ở thành phố Thượng Hải bên kia có quyền lực nhất định, nếu không cũng sẽ không nói điều là điều.
Hiện tại Thôi Gia Ngư nhắc đến tên Nguyễn Dạ Sênh, còn là câu nghi vấn, cho nên chỉ có thể là do anh của cô ấy nhắc tới Nguyễn Dạ Sênh.
Không biết anh của cô ấy là ai, nhưng tại sao lại đột nhiên nhắc đến Nguyễn Dạ Sênh?
Hề Mặc vô vùng cảnh giác, tim đập nhanh đến không cách nào khống chế.
“Tại sao phải chiếu cố vị Nguyễn tiểu thư ấy?” Thôi Gia Ngư truy hỏi tới cùng; “Ngày thường anh có đâu nhờ em chiếu cố riêng bất kỳ ai.”
“Là một người bạn của anh, người đó nhờ anh.”
Thôi Gia Ngư không nói thêm gì, lơ đãng quay mặt đi, kết quả nhìn thấy Hề Mặc đang đi về hướng này.
“Anh, em có việc cúp trước đây, bye.”
Thôi Gia Ngư nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Hề Mặc cúi đầu, mặt không đổi sắc tiếp tục đi, một bộ dáng chuyên chú dán mắt vào điện thoại.
“Nguyễn tiểu thư?” Thôi Gia Ngư gọi nàng.
Hề Mặc giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi. Nhìn thấy nàng đang đeo tai nghe, nếu như giả vờ không nghe, cho dù Thôi Gia Ngư có là người tinh ranh đến đâu cũng rất khó hoài nghi nàng vừa nghe lén.
Thôi Gia Ngư đi đến cạnh Hề Mặc, nói tiếp: “Nguyễn tiểu thư?”
Lúc này mới Hề Mặc giật mình phản ứng lại, lấy tai nghe ra khỏi tai, nhìn Thôi Gia Ngư, ‘áy náy’ nói: “Thật ngại quá, Thôi cảnh quan, vừa rồi tôi lo xem điện thoại.”
“Không sao, là do tôi đột ngột gọi cô.” Thôi Gia Ngư cũng cảm thấy mình có hơi đường đột.
Hề Mặc cất điện thoại, hỏi: “Thôi cảnh quan có chuyện gì muốn hỏi tôi sao? Hay là chuyện phòng kế bên lúc trước?”
Thật ra thì lần này Thôi Gia Ngư chỉ là thấy Hề Mặc, cho nên muốn lên tiếng gọi nàng mà thôi, nhưng cô là cảnh sát, vô duyên vô cớ, không quen không biết lại đi chào hỏi, thật cũng kỳ lạ, sẽ làm cho người ta thấy áp lực. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là thức thời hỏi một câu: “Đúng vậy, Nguyễn tiểu thư gần đây có phát hiện người kỳ lạ nào vào ở phòng kế bên hay không?”
Đại khái là vì do anh cô ủy thác, tuy Thôi Gia Ngư thấy nghi ngờ nhưng lúc này thái độ của cô đối với Hề Mặc thay đổi không ít, tương đối hòa đồng.
Nếu đổi là lúc trước, cô cũng chỉ xem vị “Nguyễn tiểu thư” này là một diễn viên không quen thuộc.
Hiện tại, có lẽ cô nên đổi góc độ khác để xem.
Hề Mặc lắc đầu, nói: “Thật sự xin lỗi, tôi không phát hiện được gì. Phần lớn thời gian tôi đều ở trường quay, cơ hội để chú ý đến phòng kế bên là rất ít, không thể giúp được công việc của Thôi cảnh quan.”
Thôi Gia Ngư nhìn kỹ vào mắt của nàng, phát hiện hai mắt nàng sáng lên, lại vô cùng chân thành: “Không sao, là tôi nhờ cô giúp đỡ, nếu giúp được thì tôi sẽ rất cảm kϊƈɦ, nếu không phát hiện được gì, Nguyễn tiểu thư cũng đừng thấy áp lực.”
“Cảm ơn, Thôi cảnh quan khách sáo rồi.” Hề Mặc cười cười.
Nàng cười đến rạng rỡ, giống như nụ cười lúc trước của Nguyễn Dạ Sênh, vô cùng nhập vai, nhưng trong lòng lại như đang tham gia vào một vở kịch gián điệp.
“Không làm phiền Nguyễn tiểu thư thêm nữa.” Thôi Gia Ngư nói đến đó thì ngừng, nói tiếp: “Cô có số điện thoại của tôi chứ, nếu như phát hiện, Nguyễn tiểu thư có thể tùy lúc liên hệ tôi.”
“Tôi có.” Hề Mặc biết cô phải đi, chậm rãi thở ra, mặt vẫn bình tĩnh: “Thôi cảnh quan yên tâm.”
Thôi Gia Ngư gật đầu, nói tiếng tạm biệt với nàng rồi rời đi.
Hề Mặc sợ Thôi Gia Ngư phát hiện, cũng không chần chừ, thậm chí ngay cả bóng lưng Thôi Gia Ngư cũng không nhìn, lập tức bỏ đi.
Đến bảy giờ, Nguyễn Dạ Sênh mới kết thúc công việc. Mùa đông trời rất nhanh tối, bên ngoài đã sớm tối đen, mưa phùn ʍôиɠ lung lát đát rơi bên ngọn đèn đường.
Lâm Khải Đường đặt một bàn rượu và đồ ăn ở khách sạn, chỉ có những người quen thuộc ở đoàn phim tham gia, tựa như một buổi tiệc của bạn hữu, cũng không người người khách sáo như buổi tiệc khai máy, bầu không khí vô cùng dễ chịu.
Lâm Khải Đường trong buổi tiệc nâng ly, hôm nay ông đã uống không ít rượu, nói lời ấm áp xuất phát từ nội tâm: “Tôi đã quay không ít bộ phim, tham gia không ít đoàn, nhưng những người trong đoàn này là những người tôi thích nhất, nói thế nào nhỉ, là rất hợp nhau, cảm ơn cố gắng trong mấy tháng qua của mọi người. Hôm nay là ngày đóng máy của Nguyễn Dạ Sênh, chúng tôi cũng mong cô về sau tiền đồ tự cẩm*, nếu có duyên, chúng ta lần nữa hợp tác.”
*Tiền đồ tự cẩm: Ý nói con đường về sau sẽ rạng rỡ tươi đẹp như gấm vóc.
Mọi người sôi nổi nâng ly, chúc mừng Lâm Khải Đường, cũng nâng ly chúc mừng với Hề Mặc.
Trong phòng ăn mở điều hòa, hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên, như khói lửa ấm áp giữa mùa đông.
Hiếm khi Hề Mặc thấy cảm động, cũng cảm thấy may mắn khi lúc đó Lâm Khải Đường chọn Nguyễn Dạ Sênh vào vai Định Ách. Đây là tác phẩm đầu tiên sau khi Nguyễn Dạ Sênh quay trở lại, có thể vào được một đoàn phim tốt thế này, chính là một khởi đầu hoàn hảo.
Nàng lắc lư ly rượu champagne trong tay, nghiêng mặt sang nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh cảm nhận được ánh mắt của nàng, chuyển mắt đến đối diện nhìn nàng, trêи mặt hàm chứa ý cười, đưa tay qua, ly rượu trong tay nhẹ nhàng chạm vào ly rượu của Hề Mặc.
“Tiền đồ tự cẩm.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói.
Tiền đồ tự cẩm.
Trong lòng Hề Mặc trả lời.
Tiệc tối kết thúc, ai nấy đều trở về khách sạn nghỉ ngơi. Nguyễn Dạ Sênh đi theo Hề Mặc về phòng, điều phối viên có tặng một túi quýt mật, Nguyễn Dạ Sênh sau khi vào phòng, rửa sạch tay, gì cũng không làm, chỉ ngồi đó lột quýt mà ăn.
Lột xong một trái, ung dung thưởng thức một miếng.
Ừm, rất ngọt.
Hề Mặc vốn đã làm xong chuẩn bị để đón nhận câu hỏi, kết quả Nguyễn Dạ Sênh chẳng nói gì, ăn hết một trái quýt, ăn đến vô cùng hăng hái, thậm chí còn mời nàng ăn.
“Không ăn.” Hề Mặc liếc mắt nói: “Đừng ăn nhiều như vậy, sẽ nóng đấy.”
“Tôi ăn có bao nhiêu đâu.” Nguyễn Dạ Sênh nheo mắt cười, đến gần, đưa một miếng quýt đến miệng Hề Mặc.
Hề Mặc bất ngờ không kịp phản ứng, miếng quýt vào miệng, mắt mở to, nhìn chằm chằm Nguyễn Dạ Sênh.
“Ngọt chứ?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng.
“… Cũng được.” Hề Mặc ăn xong miếng quýt, toàn bộ nước ngọt tràn ngập trong khoang miệng của nàng.
Đợi đã lâu, Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh vẫn không lên tiếng hỏi nàng, bắt đầu có chút áp bức trong lòng.
Nàng rót một ly nước để uống, yên lặng quan sát Nguyễn Dạ Sênh một lát, thấy cô vẫn thản nhiên, nàng lấy hành lý của mình ra, mở vali, ở trước mắt Nguyễn Dạ Sênh sắp xếp hành lý của mình.
Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn, trong lòng vui vẻ nhưng ngoài miệng lại giả vờ kinh ngạc hỏi: “Tối thế này sửa soạn hành lý làm gì?”
Hề Mặc lạnh lùng trả lời: “Đóng máy rồi, ở lại đây làm gì? Đương nhiên là soạn đồ về Thượng Hải.”
“Ngày mai đi à?” Nguyễn Dạ Sênh cầm trong tay trái quýt vừa lột được phân nửa, ngồi xổm xuống bên cạnh vali, chớp mắt hỏi.
“Không thì sao?” Trong mắt Hề Mặc có chút giận dỗi, trả lời: “Lịch trình tôi rất kín.”
Nguyễn Dạ Sênh phì cười: “Cậu có lịch trình gì? Không phải đã nói nghỉ ngơi rồi sao?”
Hề Mặc đứng dậy, lấy máy tính bảng đến, mở ra cho Nguyễn Dạ Sênh xem: “Đây là các thương nghiệp gọi điện đến muốn tôi nhận quảng cáo, còn có tạp chí, tống nghệ, điện ảnh và truyền hình tạm thời không nhận, sau này chúng ta sẽ vào đoàn phim của Cố Như cho nên không có thời gian. Nhưng còn một thời gian nữa mới nhập đoàn, có thể quay vài quảng cáo, hoặc là làm khách mời một hai kỳ tống nghệ vẫn được.”
Bởi vì nhiệt độ trêи mạng đang dần tăng trở lại, cho nên có không ít đối tác tìm đến Nguyễn Dạ Sênh. Với độ bình luận hiện nay của cô, lại có gương mặt xinh đẹp, hình tượng trong sạch, tiền cát xê cũng không phải trả cao nên rất được các bên tính toán tỉ mỉ ưu ái hợp tác.
Hề Mặc thay cô nhận điện thoại, sàng lọc lại tất cả, sau đó ghi lại, chuẩn bị đầy đủ đưa cho Nguyễn Dạ Sênh xem để cùng nhau thương lượng. Nếu như Nguyễn Dạ Sênh đồng ý nhận, nàng sẽ giúp cô tiếp nhận.
Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận nhìn xem, nói: “Quảng cáo sữa rửa mặt này có thể nhận, chỉ cần bay qua quay một ngày một đêm, tiền cũng không ít.”
Đó là một nhãn hiệu quốc dân, tuy rằng không có tin đồn tiêu cực, được đại chúng ưa thích nhưng lại không có gì ấn tượng. So với những đại ngôn cao cấp của Hề Mặc, phải nói là xem cũng lười xem.
Nhưng Nguyễn Dạ Sênh chỉ vừa quay trở lại, có đại ngôn tìm đến là đã rất tốt rồi. Tuy hiện tại cô đang quay Tuy Đình, thế nhưng để phát sóng cũng phải đợi đến năm sau, cho nên trước đó, cô nhất định phải nhận một vài công tác.
Hề Mặc biết Nguyễn Dạ Sênh có chỗ khó, nói: “Được, nếu cậu muốn nhận, tôi sẽ giúp cậu nhận.”
Nguyễn Dạ Sênh tiếp tục nhìn xuống, kết quả cô lại nhìn thấy một thứ, lập tức hỏi Hề Mặc: “Sao lại có quảng cáo nội y tìm đến tôi?”
Hề Mặc nheo mắt, nhìn lên tên nhãn hiệu quảng cáo ở trong bảng ghi máy tính bảng: “…”
Trước đó đã xóa bỏ rồi mà!
Sao còn giữ lại!
Nàng vội vàng đem dòng ghi chép đó xóa bỏ, mặt không cảm xúc nói: “Là đối phương tìm tới hợp tác, tôi cảm thấy không được nên đã xóa nó cho cậu, có lẽ lúc trong lúc sơ ý mới lưu lại trong bảng.”
Nguyễn Dạ Sênh tỉ mỉ quan sát sắc mặt Hề Mặc, thấy nàng đang khó xử, không thể không trêu chọc: “Tuy rằng tôi chưa từng quay, thế nhưng tại sao quảng cáo nội y lại không được, Triệu Hành Vân là một tiểu hoa nổi tiếng, lần trước không phải cũng quay quảng cáo nội y hay sao, còn rất hot, vì dáng người đẹp mà được lên hot search.”
“Không phải tôi có thành kiến với quảng cáo nội y, nhưng Triệu Hành Vân là Triệu Hành Vân, cô ấy đi theo còn đường gợi cảm, quay quảng cáo này cũng không có vấn đề gì.” Hề Mặc đối hình tượng mỗi người cũng hiểu rất rõ ràng, nàng nói: “Cậu là cậu, cậu không thích hợp.”
Nguyễn Dạ Sênh rất tủi thân, ánh mắt như chứa nước, thẳng thừng nhìn Hề Mặc: “Tôi không gợi cảm sao?”
Hề Mặc: “…”
“Cậu không thấy tôi gợi cảm hả?”
Hề Mặc: “…”
Trả lời không được, nàng không biết phải trả lời thế nào.
Không trả lời cũng không được.
Nguyễn Dạ Sênh tiếp tục hỏi: “Lúc cậu tắm, không cảm thấy dáng người tôi đẹp?”
Hề Mặc: “…”
Cậu có bị bệnh không!
Cậu xem cậu hỏi toàn mấy thứ quỷ gì!
Im cả buổi, Hề Mặc cắn răng, phun ra một câu, ngụy biện nói: “Hiện giờ tôi là cậu, nếu tôi giúp cậu quay, tôi không quay được loại quảng cáo này, là không được.”
Nguyễn Dạ Sênh nín cười nói: “Tôi xem qua, thấy quảng cáo này còn một thời gian nữa mới quay. Nói không chừng đến lúc đó chúng ta đã đổi lại, tôi đi quay, không cần cậu phải đi.”
Hề Mặc vừa nghe, lập tức khẩn trương: “Cậu đi quay, vậy thì càng không được.”
Nguyễn Dạ Sênh bỏ vào miệng mình một miếng quýt, nheo mắt lại cười, xem chuyện vui: “Tại sao tôi đi, lại càng không được?”
o0o
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quân đạo: Tại sao không được? Là chế thấy vợ chế quá hấp dẫn, chế không thể để cho người khác thấy? Hay là chế cảm thấy vợ chế quá hấp dẫn, chỉ có mình chế mới được xem? Chế nói coi, hai lý do này, chế chọn cái nào?
Hề Mặc: …
( Cưng có bị bệnh không! )
===================
Ed: Chương 110 trước Mặc Mặc có nói muốn về Thượng Hải liền sau khi đóng máy, lúc đó Mặc Mặc có liếc nhìn sang Nguyễn Nguyễn 3 lần. 3 lần Nguyễn Nguyễn đều hông nói gì.
Mặc Mặc chưa có muốn về, Mặc Mặc muốn người ta giữ lại, người ta hông giữ Mặc Mặc lại nên Mặc Mặc dỗi soạn đồ đi về có được hông ( ̄^ ̄)ゞ