Trời ạ! Tình Nhi nhu nhu trán, nàng cảm thấy nhân sinh của nàng chính là một cái bàn trà, mặt trên đầy đủ các loại chén, mà trong nhân sinh ấy nữ nhân này lại là cái chén lớn nhất. Ngươi nói ta không làm gì nàng, cũng không chuẩn bị làm hại nàng, sao nàng lại khóc như toàn bộ thế giới khi dễ nàng vậy?
Được rồi, đợi nửa ngày, Tân Nguyệt rốt cục khóc mệt mỏi, Tình Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng có thể yên tĩnh trong chốc lát. Cũng không nghĩ rằng người nọ đều đã tức giận đến nỗi thở cũng khó khăn được, vội lôi kéo Tình Nhi khóc thút thít kể lể thiên thần của nàng uy vũ thế nào, nàng và thiên thiên thần yêu nhau cỡ nào, nếu chia rẽ bọn họ giống như thiên lôi đánh xuống, Tình Nhi hướng lên trời xem thường, cái gì không cần danh phận, cái gì không nghĩ sẽ cướp vị trí của người ta, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn đã rất thoả mãn, hừ, lão nam nhân kia đáng tuổi cha ngươi rồi, tuy nói nàng không kỳ thị lão ít thê —— đương nhiên nếu là phụ tử cũng rất manh —— nhưng thân phận ngươi đâu đến nỗi thấp kém hay xấu xí bị người người chê bai, có đáng để cho người ta kêu gào gọi là tiểu tam không? Ngươi là cách cách a, ngươi đã thấy qua cách cách nào phải đi làm tiểu thiếp nhà người chưa? Tình Nhi cảm thấy nữ nhân này không thể cứu chữa được, hơn nữa là các người tự do yêu nhau đi, ăn no rửng mỡ đi, đâu có liên quan gì tới ta? Ngươi ở đây coi ta là cái người gỡ rối tơ lòng làm cái gì?
Tiểu bánh bao ngồi cạnh Càn Long, nghe Tiểu Thanh báo lại tình huống của Tình Nhi và Tân Nguyệt, nhịn không được cười ngã vào lòng Càn Long, Càn Long sủng nịch xoa xoa khóe mắt cười ra nước mắt của y. Sau đó bàn tay to âu yếm khuôn mặt trơn mềm nhỏ nhắn của bánh bao, nhớ kĩ rằng đậu hủ là phải tùy thời ăn thôi.
“Tình Nhi tỷ tỷ thật sự hảo đáng thương.” Tiểu bánh bao bắt lấy tay đang ăn đậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực Càn Long, nói còn không nên lời, áo, đám người Tân Nguyệt cùng Bạch Ngâm Sương, Tiểu Yến Tử đều là cực phẩm, làm khó Tình Nhi tỷ tỷ sẽ phải ở chung với nữ nhân như thế. Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Tình Nhi kỳ thật Càn Long chỉ làm bộ cho Tân Nguyệt ở lại trong cung vài ngày thôi, sau sẽ tìm nhà nào đó trong hoàng thất rước cái đại phiền toái này đi.
Càn Long từ chối cho ý kiến, hừ một tiếng, hắn cảm thấy việc “trừng phạt” còn nhẹ a, ai bảo nữ nhân kia ngày ngày luôn dạy hư tiểu bánh bao của hắn, phiền phức, hiện tại cũng không để hắn tận tình sỗ sàng —— hắn kiên quyết không thừa nhận đây là giận chó đánh mèo, tuyệt đối không phải, hắn không có cầu YU(YU = Dục) bất mãn, tuyệt đối không có!
“Chủ nhân chủ nhân, Tiểu Thanh cố gắng như vậy, liều mạng như vậy,...... ( mụ mụ: dưới tỉnh lược một ngàn tự mỗ xà khoe khoang), người xem bữa tối hôm nay......”
“Thật sự là một con xà tham ăn!” Tiểu bánh bao buồn cười trạc trạc đầu xà Tiểu Thanh đang làm nũng, đem tầm mắt hướng về phía ngoài cửa, lộ ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu, mà răng nanh lại lóe “hàn quang”.
Ngoài cửa Cao Không Cần cảm giác cả người phát lạnh, ô, hắn đã biết, Cao Không Cần cử động thân hình mập mạp cất bước ly khai Dưỡng Tâm điện, đáng thương hắn đường đường đại nội tổng quản, phải đào điểu đản(trứng chim), bắt chuột, để làm bữa tối cho 1 một con xà, ai, tuy rằng hắn không cần phải tự mình động thủ, tuy rằng xà kia thoạt nhìn thực đáng yêu, nhưng thế vẫn thực mất mặt a. Bất quá ai kêu người phân phó hắn chính là đại BOSS trong hoàng cung —— thất a ca đâu, thành thành thật thật làm thôi. Cao Không Cần cúi đầu tự bi, là một tổng quản tốt như hắn thực không dễ dàng a.
Tình Nhi vài ngày này luôn bị đau đầu, dạ dày đau, cả người đều đau. Rốt cuộc tuyến nước mắt của Tân Nguyệt có bệnh không, mỗi ngày đều khóc, ban ngày rơi lệ, buổi tối cũng rơi lệ, làm khó bọn ta mất nhiều nước quá, nàng còn suốt ngày thấy người nào là kể lể chuyện nàng và Nỗ Đạt Hải bị phá hư, rất có tư thế vượt tường rừng, bản thân nàng thì phải chịu hoàng mệnh —— nghĩ như vậy, Tình Nhi nghiến răng nghiến lợi —— phải mọi lúc mọi nơi làm bạn với người nào đó chính là số khổ của tiểu oa nhi này đây, ba ngày qua nàng đã nghe trên trăm lần, Nỗ Đạt Hải quản PI tốt thật —— tha thứ nàng là thục nữ thực nhưng cũng không thể nhịn được nữa mà muốn chửi bậy a —— ta không giống ngươi tự nhiên không có mắt đi tìm cái lão nam nhân! “Ta thật khờ, thật sự, Nỗ Đạt Hải là nam nhân tốt như vậy, ta sao có thể nghĩ độc chiếm đâu, BLABLABLA” Tân Nguyệt một bên cầm khăn tay nhỏ lau nước mắt, một bên mang theo tươi cười hạnh phúc (mụ mụ: không biết nàng làm thế nào mà có biểu tình cao độ đến vậy) hướng người nghe của nàng —— Tình cách cách một trăm tám mươi bốn lần nói về chuyện tình luyến ái của nàng và Nỗ Đạt Hải cùng mưu trí của chàng.
Lại phải nhìn thấy người trước mắt dài dòng, Tình Nhi cố gắng áp chế gân xanh đang nổi trên thái dương, bảo trì bộ dáng mỉm cười lắng nghe, cuối cùng nàng cũng biết cảm thụ sức mạnh của cái miệng mà Tôn Ngộ Không trong Tây du kí phải chịu, trời biết nàng bây giờ có bao nhiêu ý muốn lấy đồ vật gì đó chặn cái miệng khép mở không ngừng kia (mụ mụ: hẳn là không có người hiểu sai đi?), TMD thực là khổ hình, nhắm mắt lại, nàng cảm thấy có hàng vạn con ruồi đang vo ve bên tai nàng kêu “ong ong”.
Nàng từng nghĩ muốn đi tìm chiến hữu, nhưng đối mặt với hình phạt nên không đi được —— sẽ làm người ta nghĩ rằng hoàng gia ngược đãi “trung thần”, mắng cũng không mắng được —— Tân Nguyệt căn bản là cái vòi nước di động, nói hơi nặng chút vòi nước liền mở ra, khóc nức nở tựa như hoàng gia khắt khe, cực kì khe khắt với nàng, Lan Hinh gặp phải tình trạng này kiên trì đến nửa ngày rồi quá sức chịu đựng mà hôn mê bất tỉnh, còn Tình Nhi, ước chừng chống đỡ ba ngày, đây là giỏi cỡ nào a, tuy rằng hiện tại nàng cũng hiểu được từng đợt mê muội, ta nhẫn. Không được, nàng thật sự không thể nhịn được nữa!
Thời điểm Tình Nhi tìm được Càn Long, Càn Long đang ôm bánh bao ngươi uy ta ta uy ngươi, rất ngọt ngào, mang theo kích thích cực độ, Tình Nhi thiếu chút nữa cắn đứt một ngụm lưỡi nha.
“Ngươi tới làm gì?” Càn Long uy tiểu bánh bao một ngụm lô duẩn (lô duẩn = cá vược hầm măng tre), nhìn hắn nuốt vào, sau mới rất bấn mãn chuyển hướng tầm mắt một chút về phía Tình Nhi đang quỳ trên mặt đất, “Khách nhân chiêu đãi thế nào?”
Nghe hắn hỏi, Tình Nhi quả thực nghĩ muốn đi lên ôm đùi hắn, lớn tiếng khóc bày hết bào nỗi chua xót của nàng, rằng nàng bất lực, Tân Nguyệt chính là điển hình cho vũ khí sinh hóa cá nhân a, nàng ta huyết ít, phòng thủ thấp như một con điểu ăn quá nhiều nên tiêu không dậy nổi, BOSS ngài nhanh chóng thu thập đi, đừng để nàng ta ra ngoài làm hại nhân gian!
Xem Tình Nhi đáng thương hề hề, biểu tình nhanh nhỏ lệ, tiểu bánh bao đáy lòng cười thầm, Tân Nguyệt quả nhiên uy lực mạnh mẽ, ngay cả Tình Nhi tỷ tỷ còn chịu không nổi.
Càn Long vốn nghĩ muốn đuổi Tình Nhi, khiến nàng tái chịu một đoạn thời gian khổ nữa, nhưng nề hà vợ bánh bao nên mềm lòng, bàn tay nhỏ bé còn đặt ở bên hông, nắm chắc miếng thịt của hắn, tư thế sẵn sàng nếu ngươi không buông lời liền nhéo một cái, Càn Long bất đắc dĩ, “Nhịn thêm một ngày đi, ngày mai đem nàng phóng tới trong nhà của hoàng thân quốc thích.”
Tình Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, như được đại xá, chỉ cần kiên trì một ngày sẽ được giải thoát rồi. Thông minh như nàng đã sớm phát giác tâm tư Càn Long chuyển biến, còn nguyên nhân thúc đẩy hắn chuyển biến, ánh mắt nàng hướng tiểu bánh bao, ngài chính là thiên sứ của ta, ân nhân của ta a!
Càn Long thấy thế, kéo tiểu bánh bao vào trong lòng, ngăn cách tầm mắt “đói khát” của Tình Nhi, sau đó rất có khí thế bừng bừng trừng mắt Tình Nhi, ngươi lại nhìn, lại nhìn, lại nhìn ta khiến ngươi tiếp tục “bồi khách”.
Nhận thấy ánh mắt uy hiếp từ Càn Long, Tình Nhi bất đắc dĩ cúi đầu, đúng là tình thế ỷ mạnh bắt nạt người a!