Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 9




“Nô tài tham kiến Thập Nhị a ca.” Nghe tiếng tiểu thái giám phía sau thỉnh an, đánh vỡ hình tượng đáng thất vọng Phúc Khang An vừa thấy rõ ràng trong đầu mình.

Đứng trước mặt hắn không phải là một thiếu niên ủ rũ tinh thần sa sút, mà rõ ràng là một đứa nhỏ môi hồng răng trắng, mắt to tròn trong veo. Nếu như hắn không lầm thì Thập Nhị a ca năm nay đã hơn 13 rồi, thậm chị so với hắn còn muốn lớn hơn mấy tháng đi? Phúc Khang An cứng ngắc cúi đầu yên lặng tính toán độ chêng lệch chiều cao của hai người, lại yên lặng nhìn chăm chú gương mặt trắng nõn non nớt trước mắt. Lời đồn đại thật là hại chết người, thật là đáng sợ, trách không được a mã vẫn dạy mình rằng nếu không phải là những điều mình tai nghe mắt thấy thì không thể tin được, mình còn nhỏ, còn cần phải học tập, học tập, hắn trong lòng an ủi bản thân.

Lại phải nói tiếpt, thân phận thư đồng này của Phúc Khang An rất đặc biệt. Đối với Càn Long, đây bất quá là cái cớ để cho Phúc Khang An có thể danh chính ngôn thuận ở tại trong cung. Đối vối Phúc Khang An mà nói, đó là chức vụ đầu tiên của hắn, là trách nhiệm hắn phải gánh vác về sau. Nhưng ở góc nhìn của Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ, được rồi, này trong cung chỉ có duy nhất mình nó đơn thuần lý giải ý nghĩ của hai chữ “thư đồng” này, thư đồng là thư đồng thôi, Vĩnh Cơ bên trong đầu nhỏ không nghĩ ra được nó có thâm ý gì khác, nó nhận định Phúc Khang An là người Hoàng a mã phát tới bồi nó đọc sách và làm bạn với nó.

Theo Phúc công công từ nơi nào nó biết được thư đồng so với mình nhỏ hơn mấy tháng. Vĩnh Cơ vạn phầnkích động, vậy mình sẽ có một đệ đệ để chiếu cố. Cho đến khi gặp mặt, Vĩnh Cơ thiếu niên có chút buồn bực và hơi thương tâm, cái đệ đệ này…lại cao lớn hơn mình!

Vĩnh Cơ đem Phúc Khang An thành đệ đệ, Phúc Khang đối nó hành lễ, nó nhanh đi đỡ lấy y, “Phúc Khang An, không cần đa lễ.”

Phúc Khang An trong lòng nghi ngờ, nhìn như vậy người con trai trưởng này cũng không phải là dạng vô năng, vì sao không được Hoàng Thượng yêu mến? Tuy có chút thái độ hơi nặng tính trẻ con, nhưng cũng là thỏa đáng thích hợp. Hắn vừa nghĩ đến đây, bỗng cảm thấy trên tay có caíi gì đó ấm áp mềm mại, là Thập Nhị a ca đã lôi kéo tay hắn đi vào phía trong.

“Phúc Khang An, Vĩnh Cơ nhìn rồi, ở trong a ca sở phòng tốt nhất là phòng của Vĩnh Cơ.” Nói đến đây, tiểu hài tử thanh âm hạ xuống, có chút áy náy và bất an.

Phúc Khang An mắt trợn trắng. Ở đây a ca chỉ có duy nhất mình ngài, gian phòng tốt nhất không cho ngài ở thì cho ai ở, tốt xấu gì trên danh nghĩa ngài vẫn là con trai trưởng a.

“Vậy ngươi có muốn hay không ở chung với Vĩnh Cơ?” Tiểu hài tử mong mỏi mở to hai mắt, Phúc Khang An chưa từng thấy qua đối mắt nào sáng trong như vậy, hắn nhíu mày, a ca sở nhiều gian phòng như vậy, ở chung với Thập Nhị a ca là như thế nào? Quan trọng là ánh mắt nóng bỏng của Thập Nhị a ca là ra sao vậy?

Phúc Khang An nói quanh co không trả lời, Vĩnh Cơ chỉ nghĩ Phúc Khang An ngại ngùng không tiện, hào phóng vỗ vỗ vai Phúc Khang An, “Phúc Khang An, không có ngại, giường bản a ca rất lớn, không sợ ngã xuống!”

“Nói bậy, hắn là thư đồng, làm sao có thể cùng tiểu chủ tử nằm chung một giường? Hoang đường!” Phúc công công đứng một bên dùng sức gõ quả trượng, tiếng gỗ nện vào sàn đá, đánh vào tâm lý của Phúc Khang An. Vốn không có ý định cùng Thập Nhị a ca ở cùng một chỗ, Phúc Khang An bị những lời này chọc tức nổi giận, “Hanh, ta hôm nay liền ở chỗ này. Thập Nhị a ca mời, ta đáp ứng!”

“Vô lễ đến cực điểm! Ngươi là thư đồng chỉ xứng ở tây sương phòng!” Phúc công công nổi giận, ngay cả râu giả ngày thường cũng vểnh lên, chỉ vào Phúc Khang An liền mắng, “Tiểu chủ tử không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu quy củ, chủ tử chưa bao giờ cùng nô tài ở chung một phòng!”

Phúc Khang An khinh thường, híp mắt cười nhẹ, “Ngươi bất quá cũng là một nô tài, nếu Thập Nhị a ca mới là chủ tử, chủ tử nói mời ta vào ở cùng, ngươi thế nào không nghe?”

Phúc công công hầu hạ Na Lạp thị hơn ba mươi năm, tão từ một thái giám nhỏ bé lớn lên ở trong cung thành một lão thái giám, khi Na Lạp thị trở thành Hoàng quý phi rồi Hoàng Hậu, vị trí của lão vì thế mà được nâng lên, ai gặp cũng không phải đều một tiếng cung kính Phúc công công? Lão so ra chỉ kém Càn Long bên người Ngô Thư Lai, nhưng người đó là thái giám tổng quản, lão so không được, nhưng cũng tuyệt không có kẻ nào coi thường lão. Ngày hôm nay bị Phúc Khang An một đưa trẻ ranh miệng còn hôi sưa mỉa mai một hồi, hết lần này tới lần khác đứa trẻ ranh này còn nói hợp tình hợp lý, lão vểnh râu lên, tay cầm quải trượng, lầm bầm trừng mắt, cũng không nói lên lời phản bác.

Vĩnh Cơ vò đầu, lôi kéo tay Phúc Khang An lắc lắc, hạ giọng nói, “Phúc Khang An, Phúc công công là trưởng bối a. Mạnh lão phu tử nói qua, lão ngô lão cùng với nhân chi lão, ngươi phải tôn kính Phúc công công, bằng không Vĩnh Cơ cũng sẽ không tôn kính Phúc Khang An công công”

Ta không có công công! Tiểu hài tử tỏ ra vẻ “ta là anh cả nên ngươi phải nghe ta” thuyết giáo, Phúc Khang An cảm thấy 囧. Hắn với Phúc công công chỉ là một lừoi qua một lời lại, thế nhưng cái này phải làm sao?

Hắn trầm mặc hồi lâu khiến Vĩnh Cơ có chút bất an thấp thỏm, là không phải bởi mình nói quá nặng nề đó chứ?

“Cùng lắm thì Vĩnh Cơ cũng tôn kính công công của ngươi là được rồi.”

Phúc công công hộc máu, trước ngươi đều không phải đang vìnô tài nói sao? Phúc Khang An càng muốn hộc máu, đều nói ta không có công công này nọ là được rồi!

Mặt kệ Phúc Khang An thế nào không muốn, thế nhưng bởi vì hắn bị chọc tức nổi giận đấu võ mồm một hồi nên việc hắn và Thập Nhị a ca ở chung một gian phòng đã thành việc ván đã đóng thuyền. Khi Phúc công công sửa thu xếp lại gian phòng, vẫn còn một bụng hờn dỗi, Phúc Khang An lúc này là không biết phân cao thấp, hắn thế nhưng muốn cùng Thập Nhị a ca ngủ chung một giường, thật là rất không hợp quy củ!

Vĩnh Cơ ở căn phòng thật là tốt nhất toàn a ca sở, thế nhưng nguyên nhân cũng không phải như Phúc Khang An nghĩ, bởi vì toàn bộ a ca sở còn mỗi mình nó nên nó được ở căn phòng này. Căn phòng này là năm ấy nó sáu tuổi dọn vào, là nó ngạch nương tự mình chọn cho nó. Na Lạp thị chỉ còn mình nó là con trai ruột, nếu nói không thiên vị thì không thể nào, chỉ là Vĩnh Cơ hoàn toàn không biết chuyện này. Na Lạp thị luôn luôn cho nó thứ tốt nhất, chỉ là Na Lạp thị không phải là người sẽ nói những điều này, nàng sẽ không chiều chuộng Vĩnh Cơ, gọi nó là tâm can bảo bối. Vĩnh Cơ là đứa ngốc nghếch, Na Lạp thị đưa cho cái gì thì dùng cái đấy, đến bây giờ đổi thành Phúc công công đưa cho cái gì thì dùng cái đấy. Trên thực tế, tuy rằng Vĩnh Cơ không được sủng ái, nhưng đồ dùng của nó cũng không kém ai.

Căn phòng này lấy ánh sáng tốt, diện tích cũng lớn, không gian rất rộng rãi. Phúc Khang An thấy phòng ngủ bên ngoài còn có một phòng ngoài nhỏ, mắt sáng rực lên, “Thập Nhị a ca, nô tài ở chỗ này là được rồi.”

Đang chuyên tâm giới thiệu căn phòng của mình cùng các loại bài trí, Vĩnh Cơ nghiêng người sang, mắt chớp chớp, “Nơi đó là giường của Phúc công công a.”

“…”

Ngươi là một a ca, vì sao phòng phía ngoài phòng ngủ lại là một lão thái giám!

Lúc này Phúc công công không có cùng Phúc Khang An tức giận, cười híp mắt nói ngay lập tức, “Tiểu chủ tử, nếu công tử muốn chỗ đó, lão nô không có ngại.”

“Phải không? Phúc công công không phải nói, muốn nhìn Vĩnh Cơ sao?

“Đó là khi chủ tử còn bé, hiện tại chủ tử trưởng thành, không nên nhìn không nên nhìn, nô tài dọn ra ngoài dọn ra ngoài.” Phúc công công cười, đem chăn gối trên giường cuốn lại, ôm đi ra ngoài, cười nhạo, tuy rằng buổi tối không thể nhìn tiểu chủ tử ngủ, bất quá, để tiểu tử thối Phúc Khang An kia không nằm cùng một giường với tiểu chủ tử, đáng giá!

Lúc đi ngang qua Phúc Khang An, lão đầu rất là đắc ý, hừ lạnh một tiếng, Phúc Khang An quay người trừng mắt, trong miệng lẩm bẩm, “Điêu nô, thật sự là điêu nô.”

Chỗ ở được Phúc công công phía sau phi thường vui lòng “hỗ trợ,” Phúc Khang cuối cùng là thuận lợi thực hiện được phương án ngủ ở phòng ngoài của Vĩnh Cơ, tuy rằng Vĩnh Cơ rất tiếc hận mất đi cơ hội ở chung cùng huynh đệ tốt, có thời gian tâm sự hòa hảo.

Vĩnh Cơ lại tự mình dẫn Phúc Khang An đi dạo quanh a ca sở một vòng, sau cùng lại vô cùng thần bí nói với Phúc Khang An, “Phúc Khang An, có muốn hay không xem căn cứ bảo bối của Vĩnh Cơ?”

“..” Phúc Khang An còn nghĩ tới vấn đề chỗ ngủ của bản thân vì không giải thích được nên thua một trận, cuối cùng chỉ có thể ngủ ở gian ngoài của Thập Nhị a ca, hiện tại hắn không dám tùy tiện mở miệng, tiểu hài tử lôi kéo hắn đi, hắn không cự tuyệt, chỉ là cái Thập Nhị a ca gọi là trụ sở bí mật thật ra chỉ là một vườn hoa giờ trở thành vường rau là thế nào?

Vĩnh Cơ ham thích rất ít, việc học cưỡi ngựa bắn cung đã đủ đẻ tốn gần hết thời gian rảnh rỗi của nó. Tính tình của nó và Na Lạp thị rất giống nhau, đều cứng đầu bảo thủ. Tiểu hài nhi vẫn không rõ Càn Long không thích nó, thế nên cho dù nó làm được nhiều việc hơn nữa cũng uổng công. Càn Long nếu là thích nó, kia nó việc gì cũng không cần làm cùng là đúng, là xuất chúng.

Thiếu niên nhỏ bé luôn luôn cho rằng Hoàng a mã không thích mình là bởi vì mình làm việc còn chưa được tốt. Nó nỗ lực học bài các sư phó ở thượng thư phòng giao cho, cố gắng thuộc lòng. Nó tuy rằng không tài trí nhanh nhẹn như người khác, nhưng thật thà chăm chỉ, cho dù có bị bắt phải chép ba trăm lần cũng chỉ lẳng lặng làm. Vườn rau nhỏ bé trong a ca sở này là nơi duy nhất nó có thể buông lỏng. Nó thích nhìn những luống rau xanh biếc xanh biếc lớn lên, thích mùi thơm thuần phác. Nó tốn tâm tư đi tưới nước rồi đi quan sát, đây là thú tiêu khiển duy nhất trong lúc rảnh rỗi của nó. Phúc Khang An từ nhỏ được bao bọc, lớn lên giữa tiếng tâng bốc ủng hộ của mọi người, được sủng ái yêu thương từ nhỏ nên không thể hiểu rõ những việc này. Hắn nhìn thấy vườn rau, phản ứng duy nhất bất quá là nghĩ Thập Nhị a ca này thật sự là như lời mọi người nói, không có tiền đồ, đảm đương không nổi thân phận con trai trưởng.

Phúc Khang An mắt lạnh nhìn Vĩnh Cơ ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng lên lá rau, tựa như nâng lên vật quý báu cho Phúc Khang An xem, mắt sáng rực, “Xem, cái này là Vĩnh Cơ tự mình trồng!”

Rõ ràng khinh bỉ một hoàng tử a ca lại làm chuyện không hợp với thân phận, rõ ràng ở trong lòng khinh thường người chủ tử này, thế như ánh mắt của tiểu hài tử rất nóng, nóng đến mức khiến Phúc Khang An không thể nói nên lời nào khác. Trên gương mặt đó nụ cười xán lạn mà tranh công được giấu ở khóe mắt đuôi lông mày thản nhiên chờ đợi trở thành điều đẹp nhất Phúc Khang An trong ngày, hắn chỉ có thể gật đầu, “Ân, chủ tử rất lợi hại.”

Tiểu hài tử lập tức mặt mày cong cong, mắt híp lại thành một đường, Phúc Khang An cũng cười theo. Có lẽ đôi khi thỉnh thoảng nói dối một lần là đáng giá cũng nên?