Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 7




Tiểu Yến Tử nghe tiếng gõ cửa tưởng là Vĩnh Kỳ, mừng rỡ đứng lên, đến khi thấy rõ đó là Vĩnh Cơ, biểu tình biến thành thất vọng. Vĩnh Cơ nắm chặt tay, thận trọng bước vào, “Cái kia…Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, ngươi không vui a.”

“Là ngươi? Sao ngươi lại tới đây?”

Tiểu Yến Tử ủ rũ không phấn chấn quay người nằm úp xuống mặt bàn, hỏi thiếu niên đối với nàng xa cách. Nàng trước đây khi vui vẻ, có thời gian nhàn hạ thoải mái nên cũng thỉnh thoải cho đứa nhỏ đi theo chơi đùa. Bây giờ Vĩnh Kỳ bên ngoài đang cưới người khác, nàng thương tâm còn không kịp, làm sao có phản ứng với Vĩnh Cơ. Nàng cũng không phải vú em của đứa nhỏ này, Tiểu Yến Tử trong lòng oán niệm, đối với Vĩnh Cơ không biết từ đâu hiện ra không có nổi một tia vui sướng!

Vĩnh Cơ hồn nhiên chưa phát hiện ra Tiểu Yến Tử chán ghét tâm tình, sau khi suy nghĩ một chút, ngây thơ gật đầu, “Bên ngoài rất náo nhiệt a, Hoàng mã ma cùng Hoàng a mã cũng ở đây, còn có thật là nhiều người.”

“Phải, đương nhiên là náo nhiệt!” Tiểu Yến Tử chừng mắt, ngữ khí đầy châm biếm

Sao có thể không náo nhiệt cơ chứ. Tri Họa là tiểu thư khuê các, còn là người cháu dâu được Thái Hậu vô cùng tán thành. Lại nói tiếp, chuyện này đều là lỗi của Hoàng mã ma với Hoàng a mã của đứa nhỏ này. Nếu không phải tại bọn họ, ca ca của mình cũng sẽ không bị bắt lại, Vĩnh Kỳ cũng sẽ không cưới nữ nhân khác. Tiểu Yến Tử nghĩ tới đây, đối với Vĩnh Cơ liền sinh ra vài phần căm hận. Trước đây bởi Vĩnh Cơ là con của Hoàng Hậu, tuy mấy người bọn họ với Hoàng Hậu không hợp nhau, nhưng mỗi khi Hoàng Hậu khi dễ bọn họ đứa nhỏ này vẫn thường xuyên giúp đỡ bọn họ, nên Tiểu Yến Tử nghĩ để đứa nhỏ đi theo vui đùa cùng một hồi cũng không có vấn đề gì. Hiện tại Hoàng Hậu bị phế đi, còn phải dựa vào sự giúp đỡ của nàng và Tử Vi mới sống sót được, đứa bé này hẳn là phải đối với nàng vạn phần cảm kích mới đúng, không nghĩ tới nó không có nửa điểm cảm kích thì thôi, lúc này lại còn cười nhạo chế giễu nàng, thật là đáng ghê tởm!

Vĩnh Cơ đối với những ý nghĩ này của Tiểu Yến Tử hoàn toàn không biết gì cả, nó nói xong cũng biết rằng mình lỡ lời, nhanh chóng đổi giọng, “Không phải, cũng không phải là rất náo nhiệt.”

Tiểu Yến Tử lạnh lùng liếc nó một cái, quay đầu, “Ngươi đi ra đi.”

“Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, ngươi không nên khổ sở, Ngũ a ca nhất định là rất thích Tiểu Yến Tử tỷ tỷ,” Vĩnh Cơ vội vàng đi sang hướng Tiếu Yến Tử quay đầu, đi tới gần Tiểu Yến Tử, vụng về an ủi nàng, thấy Tiểu Yến Tử vẫn như trước mất hứng. Nó lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp, đưa tới trước mặt Tiểu Yến Tử, “Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, cái này tặng cho ngươi, ngươi…”

“Bảo ngươi biến đi!”

Một chưởng thật mạnh đánh vào tay của Vĩnh Cơ, tiếng đanh vang vọng khắp cả phòng. Tiểu Yến Tử một chướng đánh chiếc hộp khỏi tay Vĩnh Cơ vẫn chưa hả giận, trừng mắt nhìn Vĩnh Cơ, rống to, “Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy người nhà Ái Tân Giác La các ngươi nữa.”

Vĩnh Cơ bị dọa sợ, trên mu bàn tay bị đánh vừa nóng rát vừa đau nhức, nó khiếp đảm lùi về phía sau mấy bước, lại muốn nhặt lên chiếc hộp bị rơi trên mặt đất, trong hộp chính là loại trâm ngọc bích mà Tiểu Yến Tử thích nhất. Việc này phải nói đến thời gian Vĩnh Cơ vẫn cùng các nàng chơi đùa trước kia, Tiểu Yến Tử hay nói giỡn rằng nàng thích nhất là trâm ngọc bích, Vĩnh Cơ ngây ngốc hồ đồ vẫn nhớ rõ tới tận bây giờ. Mấy ngày trước đây, nó nghĩ nếu như Ngũ a ca kết hôn rồi, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ khẳng định sẽ không vui, vậy nên mới nhờ An Nhạc ở ngoài mua về cho nó một cây trâm ngọc bích, chờ lúc Tiếu Yến Tử không vui đưa cho nàng khiến nàng vui vẻ. Chỉ có điều Vĩnh Cơ không biết rằng, mấy năm nay, trên bàn trang điểm của Tiểu Yến Tử sớm đã tràn đầy ngọc trâm. Nó cúi người ngồi xuống, Tiếu Yến Tử vẫn tiếp tục chửi rủa, “Các ngươi Ái Tân Giác La đều là cùng một giuộc, ngươi tới lúc này là để nhục mạ ta sao? Ta không phải đã chịu đủ thảm ư? Vĩnh Kỳ đã cưới Tri Họa, các ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Bàn tay nắm trâm ngọc run run một cái, trâm ngọc lần thứ hai rơi xuống đất, phát lên tiếng vang thanh thúy. Lúc này đây trâm ngọc cuối cùng không chịu được nữa vỡ nát. Nó dừng lại, đưa tay thu hồi mảnh vỡ dưới đất, một hồi lâu sau mới đứng lên. Ánh mắt của Tiểu Yến Tử nhìn nó, nó không hề xa lạ, đó là ánh mắt rất nhiều người trong cung dùng để nhìn nó, chán ghét không thích, khinh bỉ cùng khinh thị.

Tiểu Yến Tử vẫn còn đang gầm thét, Vĩnh Cơ chỉ là yên lặng đứng đó. Nó muốn rời đi, thế nhưng, có phải hay không sau khi nó đi ngoài, liền ngay cả người cuối cùng trong cung nguyện ý đế ý đến nó cũng sẽ không còn nữa?

“Ngươi tới chế giễu sao? Ta đã đem người ta yêu nhất cho các ngươi, Vĩnh Kỳ ta trả lại cho Ái Tân Giác La các ngươi, ta Tiểu Yến Tử từ bỏ!”

“…”

“Tiểu Yến Tử, ngươi làm sao vậy?”

Cửa phòng đóng hờ bị người đẩy mạnh ra, Ngũ a ca một thân hồng y hổn hển xông vào.

Nguyên lai, Vĩnh Kỳ tuy rằng cưới Tri Họa nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm nhớ mong Tiếu Yến Tử, vào lúc động phòng, nói với Tri Họa tình cảm của mình đã dành cho người khác. Sau khi cảm thấy mình đã nói chuyện rõ ràng, sợ Tiếu Yến Tử thương tâm, trực tiếp chạy tới phòng nàng, nhưng hắn vừa đi đến ngoài cửa, chợt nghe Tiếu Yến Tử thương tâm gào khóc, trong lòng khẩn trương, “Ta đã trở về, Tiểu Yến Tử, ta không có đụng đến Tri Họa.”

“Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ, là ngươi thật sao?”

“Thực sự, thực sự, thiên chân vạn xác là ta!”

Ngũ a ca liên tục cam đoan, ôm Tiếu Yến Tử, hôn không ngừng trên mặt Tiểu Yến Tử. Tiếu Yến Tử cũng ôm chặt lấy hắn, hai người xoa mặt lẫn nhau, ánh mắt thâm tình, tưởng chừng cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

Vĩnh Kỳ cùng Tiếu Yến Tử an ủi lẫn nhau một hồi lâu sau mới quay sang nhìn Vĩnh Cơ đang đứng một bên không biểu cảm gì, “Ngươi tới nơi này làm gì? Không thấy Tiểu Yến Tử tâm tình không tốt sao?”

Vĩnh Cơ mở miệng, chưa kịp lên tiếng, Tiểu Yến Tử đã nói tranh, “Quên đi, Vĩnh Kỳ, nó chỉ là một đứa nhỏ, ngươi tha thứ cho nó đi.”

“Tiểu Yến Tử, đứa nhỏ không thể cưng chiều, ta là huynh trưởng, phải giáo dục nó.”

Vĩnh Cơ nắm chặt hộp trong tay, Ngũ ca và Tiểu Yến Tử này thật kỳ quái. Ngũ ca căn bản không có hỏi sự tình nguyên do ra sao, Tiểu Yến Tử còn đã nhượng Ngũ ca tha thứ mình, chính là mình đã làm sai điều gì? Tại sao lại muốn Ngũ ca tha thứ, rõ ràng là Tiếu Yến Tử tỷ tỷ nổi giận, nói chuyện thật là kỳ lạ! Vĩnh Cơ có điểm muốn cười, thế nhưng sống mũi lại cay xè.

“Ai nha, Vĩnh Kỳ, cái tính tình này của người vẫn không sửa được. Vĩnh Cơ ngươi không cần lo lắng, Ngũ ca của ngươi cũng không phải là đang mắng ngươi.” Tiểu Yến Tử liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ, lại ngồi xuống đặt tay lên vai Vĩnh Cơ, tuyệt không giống người vừa gào thét lúc trước. Vĩnh Cơ kinh ngạc nhìn Tiểu Yến Tử sắc mặt điềm đạm ấm áp, đây chính là bộ dáng của Tiểu Yến Tử tỷ tỷ trước kia, đối với nó thân thiết, nguyện ý dẫn nó chơi đùa, nhưng bây giờ nói không muốn nói gì. Đem chiếc hộp rỗng nhét vào trong tay áo, Vĩnh Cơ trầm mặc xoay người.

Sau lưng nó là tiếng hô tức giận của Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, “Vĩnh Cơ, ngươi làm gì, Tiểu Yến Tử là an ủi ngươi, giúp ngươi nói tốt, ngươi không nói một câu cảm tạ. Ngươi chờ một chút, Ngũ ca có lời muốn nói với ngươi.”

“Ta tới là muốn an ủi Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, không cần Ngũ ca tha thứ.”

Đây chỉ sợ là lần đầu tiên thiếu niên nói ra tâm tư trong tim của mình, nói xong cũng không quay đầu lại ly khai, ngực như bị mất đi vật gì trong căn phòng kia, không thể tìm lại được nữa.

Vĩnh Cơ cũng không phải lần đầu thấy được bộ dạng này của Tiểu Yến Tử, nó trước đây bị Hoàng Hậu bảo hộ quá tốt, mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết, nhưng đến khi Hoàng ngạch nương của nó bị biếm lãnh cung, thái độ của người trong cung đối với nó cũng chuyển biến, khiến nó cũng bắt đầu ý thức được vài thứ. Nó không thông minh, như trước ngốc nghếch ngờ ngạc, nhưng cũng không ngu ngốc đến độ không phân biệt được tốt xấu, thật giả. Nó nghĩ đến những chuyện xảy ra sau khi Tiểu Yến Tử và Tử Vi tiến cung, càng nghĩ càng kinh hãi. Trước đây chẳng phải cũng như vậy sao, mỗi lần Hoàng ngạch nương đều là như thế này, rõ ràng chuyện gì cũng có làm, vậy mà phải cầu xin sự tha thứ của Tiểu Yến Tự tỷ tỷ bọn họ.

Nó mơ hồ nghĩ, có lẽ chính mình đã sai rồi, không phải chỉ lúc này đây, mà là từ lúc đầu.

Chậm rãi dựa người vào cây cột gần nhất, Vĩnh Cơ đem mũ bỏ xuống, nghĩ tới những lời nói của Phúc công công, suy nghĩ lại những lời dạy bảo trước kia của Na Lạp thị đối với nó, lòng rối bời. Nó mơ mơ hồ hồ cảm thấy một loại cảm giác, theo bản năng cho nó biết nó chính là không nên thân cận với Tiểu Yến Tử và Tử Vi, về phần nguyên nhân chính nó cũng không rõ ràng lắm, có lẽ chỉ là xuất phát từ bản năng kháng cự.

Không muốn quay trở lại yến hội, Vĩnh Cơ suy nghĩ một chút, quyết định đi tìm An Nhạc cùng nhau quay về a ca sở, sau đó sẽ không tới đây nữa, Phúc công công nói rất đúng. Ý kiến kiên định của Vĩnh Cơ một lát sau đã bị dao động, cách đó không xa truyền tới tiếng khóc của ai đó, khiến nó không chủ động mà đi theo.

Vĩnh Cơ đẩy ra bụi hoa ngăn trở tầm mắt, chỉ thấy một hồng y nữ nhân đứng ở trong viện tử, tóc dài rối tung, đưa lưng về phía Vĩnh Cơ. Người tỷ tỷ này đang khóc?

Vĩnh Cơ rón ra rón rén đánh bạo đi tới trước, nghiêng đầu, dùng ngón tay chọc chọc vào lưng nữ tử, “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”

“…Thập Nhị a ca?”

“Tri Họa tỷ tỷ?” Chờ nữ nhân áo đỏ xoay người, Vĩnh Cơ nhận ra, người khóc thầm chính là người hôm nay được gả cho Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, Tri Họa.

Tri Họa lau nước mắt, cười xoa xoa đầu Vĩnh Cơ, “Là Thập Nhị a ca a, ngươi như thế nào đi dạo tới nơi này?”

“Ta…” Là để an úi Tiểu Yến Tử tỷ tỷ. Nhớ tới chuyện vừa phát sinh, Vĩnh Cơ lại lắc đầu, “Vĩnh Cơ chỉ là tùy tiện đi dạo thôi.”

“Phải?” Tri Họa dẫn nó đến ngồi ở bàn đá trong sân.

Vĩnh Cơ không biết nói dối, Tri Họa hỏi như vậy nó không biết phải trả lời thế nào, gật đầu lắc đầu, sau đó thẳng thắn ngoan ngoan chắp tay sau lưng, “Tri Họa tỷ tỷ, Vĩnh Cơ không muốn nói.”

Tri Họa bất quá cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, vẻ mặt nghiêm trọng của đứa nhỏ khiến nàng buồn cười, trên mặt còn vương nước mắt nhưng hiện ra nét cười, “Ngươi thật đáng yêu.”

Chưa từng bị nữ nhân nào khen như thế khiến Vĩnh Cơ đỏ mắt, cũng may có bóng tối che lấp, nó xoa xoa gương mặt nóng bừng, “Tỷ tỷ, là thương tâm sao?”

“Đúng vậy, tỷ tỷ rất thương tâm.” Tri Họa ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng ánh trăng, đêm nay vừa đúng mười lăm, là đêm trăng tròn. Đêm tân hôn, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, nhưng không có ai biết rằng, bất quá nàng cũng chỉ là khách qua đường, làm nền cho câu chuyện tình yêu của người khác. Vĩnh Kỳ nói những lời này, nàng chỉ biết nghe vậy thôi, còn có thể làm gì khác.

“Vì sao thương tâm? Ngạch nương nói ngày lập gia đình là ngày hạnh phúc nhất!”

“Đúng vậy, bởi vì là ngày hạnh phúc nhất nên cũng là ngày thương tâm nhất.” Đứa nhỏ ngây ngốc biểu tình thật khả ái, Tri Họa sờ sờ đầu nó, “Ngươi còn nhỏ, không hiểu những việc này.”

Vĩnh Cơ lại không cho là vậy, “Là bởi vì Ngũ ca thích Tiểu Yến Tử tỷ tỷ sao?”

“A?” Tri Họa kinh ngạc, lập tức bật cười, “Không phải là nguyên nhân này. Kỳ thực, ta vốn cũng không biết Ngũ a ca.”

“Vậy ngươi tại sao muốn gả cho Ngũ ca?” Vĩnh Cơ không hiểu, nó mới có 13 tuổi, tất cả những kiến thức nó có về tình yêu và hôn nhân đều là từ Tiểu Yến Tử với Tử Vi mà ra, đối với hai người đó tình yêu là sự sống, nên nó cũng cho rằng ái tình là tất cả.

“Gả cho Ngũ ca ngươi không phải việc mà Tri Họa có khả năng quyết định. Tri Họa yêu ai không quan trọng, quan trọng là…Tri Họa được gả cho Ngũ ca, Ngũ ca ngươi sẽ có thêm lợi thế, mà Giang Nam Trần gia cũng sẽ tiếp tục là Giang Nam đại gia tộc.”