Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 61




Càn Long khép hờ mắt, híp lại thành hai đường thẳng. Từ đó chỉ nhìn thấy khuôn mặt lo lắng quan tâm của đứa bé kia. Hắn nhếch môi, hỏi, “Vĩnh Cơ cảm thấy Hoàng a mã buồn ư?”

“Buồn chứ,” Vĩnh Cơ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, “Hoàng a mã coi trọng Ngũ ca, không mong Ngũ ca vì Tiểu Yến Tử mà chống lại người, người giận Ngũ ca sao?”

Giận dữ? Thất vọng? Cả hai đều có, Càn Long tự giễu, thực ra hối hận là nhiều nhất. Vĩnh Kỳ vì Tiểu Yến Tử mà khiến mình mê loạn, cố nhiên nguyên nhân là ở chính hắn, nhưng trong đó chẳng phải là do Hoàng a mã này dung túng ư? Từ lúc Tiểu Yến Tử tiến cung đến giờ, Càn Long xem nàng ta như nữ nhi bảo bối, ngay cả đứa con riêng chân chính là Tử Vi còn kém hơn nàng ta. Đem Tiểu Yến Tử tứ hôn cho Vĩnh Kỳ, hoặc ngay từ lúc phong nàng làm Hoàn Châu cách cách, là đã sai lầm rồi.

Tiểu Yến Tử chỉ là kẻ đầu đường xó chợ, nàng ta không đảm đương nổi danh phận Hoàn Châu cách cách, hai nàng cách cách đến từ dân gian ở trong cung, nháo ra bao nhiêu chuyện, bôi tro trét trấu cho hoàng gia bao nhiêu lần? Hắn thật sự là hồ đồ.

“Thập Nhị, trước kia trẫm sủng Tiểu Yến Tử, ngươi có từng oán Hoàng a mã hay không?” Hắn ôm Vĩnh Cơ vào lòng, thiếu niên đã quen nên không chút do dự tựa đầu vào ngực hắn. Nó lắc đầu, cọ qua y phục của Càn Long, hắn nhịn không được cười ra tiếng.

“Không oán. Hoàng a mã rất bận, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ ở ngoài cung nên không hiểu quy củ, chưa từng gặp Hoàng a mã, nên cần được chiếu cố nhiều hơn. Nhi thần từ nhỏ lớn lên bên cạnh Hoàng a mã, được người ban tên, những thứ đó Tiểu Yến Tử tỷ tỷ và Tử Vi tỷ tỷ không có. Hơn nữa Vĩnh Cơ ngu dốt, học thuộc không giỏi, nói chuyện cũng không mạch lạc rõ ràng. Kỷ sư phụ cho đề đối cũng thường xuyên không đối được, Hoàng a mã không thích nhi tử không thông minh.” Nó nói, giọng càng lúc càng nhỉ. Những điều này phần lớn là Hoàng hậu và thái giám nữ quan bên người an ủi nó, nó điều ghi nhớ trong lòng.

Nó rất ít khi nói những lời như vậy, vì khẩn trương luống cuống mà vô thức nắm lấy góc áo, “Nhi thần biết phải cố gắng, rất cố gắng mới được Hoàng a mã thưởng thức.”

Nên ngươi cứ một mình nỗ lực, chờ Hoàng a mã phát hiện ra sự nỗ lực của ngươi? Càn Long thầm chấn động, tay ôm thiếu niên lại càng chặt, “Vĩnh Cơ, kỳ thật…” Kỳ thật không phải thế, là Hoàng a mã bị che mờ mắt, là Hoàng a mã thực sự sai.

Cuối cùng hắn vẫn không nói những lời này. Cằm nhẹ tì lên đỉnh đầu Vĩnh Cơ, Càn Long cười khẽ, “Ai nói Thập Nhị a ca của trẫm ngu dốt? Ngươi không hề, ngươi so với Ngũ ca ngươi thì biết lý lẽ hơn nhiều.”

“Thật vậy chăng?” Hai mắt Vĩnh Cơ sáng rỡ, kinh hỉ ngẩng đầu lên, “Gần đây nhi thần cũng hiểu rõ hơn vài chuyện, trước kia nhi thần chỉ biết mơ mơ màng màng.”

“Ha ha, Vĩnh Cơ hiểu được chuyện gì?”

“Trước đây nhi thần thực hâm mộ Ngũ ca và Tiểu Yến Tử tỷ tỷ.”  Vĩnh Cơ dịch mông ngồi vào chỗ Càn Long cố ý chừa ra cho nó trên ngự tọa, nó thành thật nói hết những gì mình nghĩ, “Có lúc nhi thần thường nhìn trộm Tử Vi tỷ tỷ và Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, hai người họ ở Thục Phương Trai, nơi ấy có thật nhiều người, luôn ồn ào náo nhiệt, nói cười không ngớt. Nhi thần rất muốn được như họ, nhưng giờ nhi thần đã hiểu, cái lúc nhi thần vẫn còn chưa rõ đó, ý nghĩ như thế là không đúng.”

Càn Long nhìn nó cúi đầu suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh điềm nhiên, dáng vẻ nghiêm túc sám hối thực sự rất đáng yêu. Hắn lặng lẽ hôn lên gáy nó, lại dời ra sau tai, “A? Vĩnh Cơ cứ nói tiếp đi.”

Sau tai là luồng hơi thở nóng rực ẩm ướt, Vĩnh Cơ khó chịu vặn vẹo, Càn Long bị cọ đến nóng hết cả người, đành phải dời đi. Vĩnh Cơ đỏ mặt, “Hoàng a mã về sau đừng gần nhi thần như vậy nữa.”

“…Vĩnh Cơ không thích?”

Vĩnh Cơ lắc đầu, gần đầy Hoàng a mã càng lúc càng kỳ quái, luôn thích ôm nó, lại còn hay hôn lên mặt nó, nói những lời thế kia.

Gò má chợt nổi lên lửa đỏ mây tía, nó do dự nửa ngày cuối cùng vẫn lắc đầu. Mỗi khi Hoàng a mã làm vậy, nó có chút khó chịu, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cũng đâu có sao. Chỉ là trái tim đập mạnh như trống trận, Phúc công công từng nói đó là vì… A!

Vĩnh Cơ vươn tay che mặt, không dám nghĩ tiếp, Càn Long bật cười, sợ nhi tử thẹn quá hóa giận mới bảo, “Nói tiếp đi, Vĩnh Cơ sao lại thấy như thế không đúng.”

“À…ừm…” Vĩnh Cơ buông tay, chậm rãi nói, “Tiểu Yến Tử tỷ tỷ và Tử Vi tỷ tỷ tuy sống rất tốt, ở Thục Phương Trai ai cũng cao hứng, nhưng hai tỷ tỷ chỉ lo cho mình, không quan tâm đến người khác. Tiểu Yến Tử tỷ tỷ mỗi lần không vui lại quậy phá trong cung, lần nào cũng khiến rất nhiều người liên lụy. Tất cả mọi người vì nàng, Hoàng ngạch nương không vui, Hoàng a mã cũng không vui. Nàng tuy chiếu cố cung nữ thị vệ ở Thục Phương Trai, để bọn họ ăn cùng bàn, nhận làm bằng hữu, nhưng những cung nữ thị vệ này đâu có khác gì những cung nữ thị vệ khác trong cung, ngược lại họ vì Tiểu Yến Tử tỷ tỷ và Tử Vi tỷ tỷ mà bị phạt rất nhiều.”

Nó nói một tràng dài, đành phải nghỉ lấy hơi. Càn Long sợ nó nói mệt bèn vội đưa cho nó cốc trà. Vĩnh Cơ hớp một ngụm ngay trên tay Càn Long, lau miệng rồi nói, “Tiểu Yến Tử tỷ tỷ chống đối Hoàng mã ma, đưa Hương mẫu phi xuất cung, lại không biết nghĩ đến cảm nhận của Hoàng a mã. Chỉ bởi vì các nàng không chịu nổi quy tắc của Hoàng mã ma, cảm thương Hương mẫu phi, nhưng Hương mẫu phi đâu phải Hoàng a mã cướp đoạt gì, trong cung thì phải biết phép tắc chứ. Hoàng a mã đối với hai tỷ tỷ tốt như vậy, các nàng lại cãi nhau với Hoàng mã ma, không quan tâm đến Hoàng a mã, đây là vong ân phụ nghĩa.”

Càn Long đổ mồ hôi, mím môi lại. Chuyện Hương phi chẳng khác nào hắn bị tát một cú vào mặt, này là cắm sừng trên đầu Hoàng đế! Lúc ấy hắn não rút thế nào lại muốn thỉnh đám người kia trở về?!

“Vĩnh Cơ, đã không còn Hương phi nữa.”

“Hình như Hoàng a mã rất thích Hương mẫu phi?” Vĩnh Cơ ngưỡng mặt lên nhìn Càn Long. Hắn cười gượng, “Hoàng a mã chỉ tò mò mùi thơm trên người nàng, ngoài ra không có ý gì khác. Nữ nhân dương hoa thủy tính như thế, Hoàng a mã sao mà thích được? Hoàng a mã chỉ thích Vĩnh Cơ…”

“…” Vĩnh Cơ chớp chớp mắt, lại chớp lại nháy, “Hoàng a mã nói gì a?”

Càn Long nhất thời nhanh miệng, nhưng nhìn Vĩnh Cơ như vậy, hắn thế mà bình tĩnh lại. Hắn vuốt ve khuôn mặt Vĩnh Cơ, ôm nó chuyển lại chỗ mình, “Trẫm nói thích Thập Nhị, muốn cùng Thập Nhị bên nhau cả đời, đối với Vĩnh Cơ chính là loại thích mãi mãi bên cạnh đó đó.”

Vĩnh Cơ há hốc, đầu óc nhất thời hỗn độn ngây dại. Càn Long không đợi nó kịp phản ứng, ngưng mắt nhìn nó, tiếp tục nói, “Trẫm cả đời này tự xưng phong lưu, có vô số hồng nhan tri kỷ, lại có hậu cung ba ngàn phi tần, nhưng thế nào cũng không bằng một mình ngươi.”

“…Hoàng a mã, nhi thần là nhi tử của ngài…” Nghe xong lời Càn Long, Vĩnh Cơ chỉ cảm thấy cả người nóng rực như phát sốt, càng không biết phải nghĩ làm sao, máy móc đẩy Càn Long ra.

Càn Long có chút tổn thương, hắn biết Vĩnh Cơ còn nhỏ, vẫn chưa đến lúc, hắn thậm chí có thể lên kế hoạch tỉ mỉ từ từ, nhưng tình cảm không phải thứ mà lý trí có thể khống chế được. Hắn nắm lấy tay Vĩnh Cơ, “Trẫm biết Vĩnh Cơ không ngốc, đã sớm phát hiện rồi. Trẫm so với Vĩnh Cơ càng hiểu rõ mình đang nói gì, trẫm sẽ xử lý tốt mọi thứ.”

Đã phát hiện ra rồi ư? Vĩnh Cơ ngây ra, mọi lời nói hành vi của Càn Long từ mấy tháng nay lần lượt lướt trong đầu, đâu đó có thanh âm già nua của Phúc công công nói, “Tiểu chủ tử, chờ đến lúc ngài trưởng thành, nếu có cô nương nào nói thích ngài, mà khiến trái tim ngài đập mạnh, vậy tìm đúng rồi. Tiểu chủ tử nhất định phải tìm một cô nương tốt làm phúc tấn, hai người cùng nhau qua một đời.”

Nhưng nói như thế…hiện tại là Hoàng a mã, nên làm sao bây giờ? Mình là nhi tử của Hoàng a mã, Hoàng a mã sao lại nói ra những lời như vậy? Đây không đúng, là vi phạm cương thường, tạo thành sóng ngầm gió cuốn trong lòng khiến nó không mở miệng nổi.

Càn Long nắm lấy tay Vĩnh Cơ áp lên ngực hắn, “Vĩnh Cơ ngươi không hề sai, người sai là trẫm. Trẫm từng phạm phải rất nhiều sai lầm, chỉ lúc này đây trẫm không muốn sai thêm nữa.”

Vĩnh Cơ cúi đầu không dám nhìn Càn Long, hắn cũng không nói nữa, không khí bỗng trở nên nặng nề.

“Hoàng thượng.”

Tiếng Ngô Thư Lai chợt vang lên đánh vỡ sự giằng co. Càn Long nhẹ nhàng thở ra, buông tay Vĩnh Cơ, nó bật người lùi ra phía sau hắn. Càn Long cười một điệu chua chát, hỏi Ngô Thư Lai đi từ ngoài cửa vào, “Ngươi còn chưa cùng lão Ngũ đến Thuận Thiên Phủ sao?”

“Dạ, nô tài nửa đường gặp các vị a ca, các vị đều đang ở ngoài cửa chờ cầu kiến Hoàng thượng.”

“Bọn lão Tam?” Càn Long nghi hoặc, ngoại trừ Vĩnh Kỳ và Vĩnh Cơ được hắn mạnh tay giữ lại bên người, hoặc lúc thỉnh an và làm việc bên ngoài, mấy đứa con trai này ít khi đến gặp hắn. Nhưng xem tình huống bây giờ, bọn họ ngược lại coi như đến đúng lúc, “Tuyên vào đi.”

Ngô Thư Lai ra ngoài trong chốc lát, lúc trở vào đã dẫn thêm vài người đi cùng. Càn Long nhìn kỹ, cũng thật đầy đủ. Từ Tam a ca Vĩnh Chương đứng đầu, ba người theo tuổi tác đứng thành một hàng, vừa vào cửa liền quỳ xuống, “Nhi thần thỉnh an Hoàng a mã, Hoàng a mã cát tường.”

“Các ngươi sao lại đến đây?”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tam a ca lên tiếng. Vĩnh Chương từ sau khi thu được thánh chỉ tấn phong kia, trở thành vị a ca đầu tiên được phong tước, tâm tình phấn chấn không ít, bắt đầu theo Hoằng Trú làm việc ở Nội Vụ Phủ, không còn bộ dạng ốm yếu như xưa. Y trù trừ nói, “Hoàng a mã, nhi thần nghe nói Ngũ đệ xuất cung kiến phủ?”

Càn Long đen mặt…Mấy đứa con này ngày thường không mấy khi đến thỉnh an hắn, ngược lại giờ tất cả đều đến, trong đầu Càn Long chưa gì đã lướt qua vô số âm mưu dương mưu. Hắn có lòng nghi ngờ rất nặng, hơn nữa mỗi khi Thánh tổ nhắc đến chuyện tranh vị năm xưa, ánh mắt luôn buồn bã… Mấy đứa con này quả nhiên đều mơ tưởng vị trí của hắn, Càn Long còn chưa có già đâu, đúng là to gan lớn mật, rặt một lũ nghịch tử!

“Các ca ca cũng lo lắng cho Hoàng a mã ư?”

Lời của Vĩnh Cơ như một quả đấm nện vào lòng Càn Long, những suy nghĩ trong đầu cũng tan đi. Ngồi trên vị trí tối thượng quá lâu, hắn muốn được những thân tình bình thường nhất, nên hắn mới sủng ái Tiểu Yến Tử và Tử Vi, lại không nhớ mình có những hoàng tử, hoàng nữ khác. Hưởng thụ hạnh phúc gia đình, mà lại tìm trên thân người ngoài, quả nhiên buồn cười!

Càn Long chợt thả lỏng, nhìn những đứa con bên dưới, trên mặt có sự lo lắng thân thiết không rõ ràng.

“Thập Nhị đệ…” Bị nói toạc ra nội tâm, Vĩnh Chương và các vị hoàng tử còn lại có chút lúng túng, ai cũng buông đầu xuống, lẳng lặng quỳ trên đất. Bọn họ trên đường tình cờ gặp phải Vĩnh Kỳ đang vội vã, lại từ Ngô Thư Lai mới biết việc này. Nghĩ Vĩnh Kỳ trước kia là hoàng tử được Càn Long sủng ái nhất, muốn hắn xuất cung thì chắc Vĩnh Kỳ đã đụng phải vảy ngược của Càn Long.

Bọn họ cũng không cho rằng không có Vĩnh Kỳ thì ngôi vị hoàng đế sẽ đến lượt họ. Vĩnh Chương thì không cần nói, Càn Long chính miệng hắn bảo sẽ không truyền ngôi, Bát a ca và Thập Nhất a ca có mẫu phi là người Hán, Càn Long không chú ý nhiều lắm tới hai người, vị trí kia cách bọn họ thực rất xa. Nên cả đám chạy tới đây, đơn thuần chỉ muốn an ủi Hoàng a mã.

Quỳ dưới đó đều là con hắn, ánh mắt Càn Long phức tạp đảo qua từng người, cũng giống Vĩnh Cơ…Những đứa con hắn không chú ý lắm, Tứ a ca và Lục a ca đều được cho đi làm con thừa tự, giờ đã là con của người khác. Hiện tại nhi tử dưới danh nghĩa hắn chỉ còn mấy người này.

“Các ngươi đều đứng lên đi! Lão Ngũ lớn rồi, nên xuất cung đi thôi. Chuyện hắn xây phủ, Vĩnh Chương ngươi xem rồi làm.”

Vĩnh Chương kích động ôm quyền, “Nhi thần lĩnh mệnh!”

Ánh mắt khát vọng lẫn hâm mộ của những người khác Càn Long cũng không bỏ qua, hắn cười ha ha, nhi tử nhà mình không phải đứa nào cũng giống Vĩnh Kỳ vậy. Hắn vuốt ban chỉ bằng ngọc trên tay, Càn Long đổi giọng, không còn là Hoàng đế cao quý, mà như một phụ thân bình thường, “Lão Tam, Ngũ thúc ngươi ham chơi, ngươi ở Nội Vụ Phủ phải biết làm chủ cho tốt. Lão Bát tuổi cũng không nhỏ nữa, ngày mai đến Hộ bộ theo học Trương đại nhân đi. Thập Nhất còn học Thượng thư phòng, đừng để bài tập trễ nải.”

Càn Long khó được có lúc nói chuyện với bọn họ như thế, ba người đều mừng rỡ không thôi, ở lại Càn Thanh Cung trò chuyện với hắn thêm một hồi. Vĩnh Cơ chỉ nói một câu kia liền im lặng, Càn Long lo lắng trong lòng, nhưng cũng hiểu được thời gian này mình và Vĩnh Cơ hai người ở chung một mình mới là muốn chết.

Vĩnh Cơ vốn nhát, vẫn nên cho nó chút thời gian đi. Chờ ba vị ca ca kia đi rồi, đứa nhỏ quả nhiên bật người tìm cớ trốn khỏi đại điện. Ban đêm, Càn Long nằm trên long sàng, sờ nửa giường trống rỗng bên cạnh. Chuyện này nghe thực sự rợn người, đứa nhỏ đại khái bị dọa sợ rồi.

“Ngươi muốn trốn được bao lâu đây?”