Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 48




Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ cung kính thỉnh đoàn người Càn Long vào Hãn Vương vương phủ. Chỗ này đã ngay chân thành Khoa Nhĩ Tẩm, đường đến vương phủ cũng không xa. Nhìn Vĩnh Cơ xoay tới xoay lui tò mò ngắm nghía khắp nơi, Càn Long quyết định bỏ xe ngựa, “Trẫm lâu không đến, hôm nay đi nhìn xem, ngắm lại cảnh đẹp đất Khoa Nhĩ Thấm!”

Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ nào dám phản đối, phất tay bảo người phía sau đem xe ngựa đến cất xe, rồi đi trước dẫn đường. Hắn dọc đường giới thiệu phong thổ nơi đây cho mọi người, ai khác cũng đã từng tới, chỉ có Vĩnh Cơ chưa đi bao giờ, lắng nghe rất chăm chú. Ngẫu nhiên có người chăn dê cừu đi ngang qua ở đằng xa, Vĩnh Cơ mở to mắt nhìn, vẻ tò mò đáng yêu chết được.

Càn Long cười nói, “Thập Nhị, trẫm tặng ngươi Thất Bảo mã nhé?

Ngoài dự liệu của Càn Long, nhi tử lần này không chút do dự lắc đầu cự tuyệt, cầu nhung bên tai đong đa đong đưa, “Không cần đâu Hoàng a mã, Phúc Long An đã hứa cho Vĩnh Cơ rồi, cho Vĩnh Cơ ngựa tốt để cưỡi.”

Phúc Long An đang đi phía sau nói cười cùng đệ đệ bỗng dưng toàn thân lạnh run, vội lấy áo choàng bọc mình lại.

Càn Long lấy lòng nhi tử không thành, trong lòng oán giận Phúc Long An nhiều chuyện, lại vui sướng khi người gặp họa. Cân nhắc một hồi, Phúc Long An ngươi được lắm, để trẫm xem ngươi kiếm đâu ra ngựa tốt!

Thế là hắn sửa miệng hỏi, “Vậy Thập Nhị có muốn gì khác không, Hoàng a mã tặng ngươi.”

Vĩnh Cơ nắn nắn mấy ngón tay suy nghĩ một lúc, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Càn Long, “Nhi thần muốn cún con.”

“…” Càn Long đưa mắt nhìn ra xa, nơi này là Khoa Nhĩ Thấm, có dê có ngựa có cừu, cũng chỉ có chó to không có cún nhỏ, hơn nữa tự nhiên ngươi muốn nuôi cún con làm gì? Rốt cuộc Càn Long không đành lòng cự tuyệt Vĩnh Cơ, cố duy trì vẻ ôn hòa cười hỏi, “Vĩnh Cơ muốn cún con làm gì?

“Để làm phúc tấn cho Đa Đa, sinh thêm chó con nữa!” Vĩnh Cơ cười toe.

Càn Long nhớ tới con chó từng cắn rách long bào của hắn, khóe môi co giật không ngừng, “Đa Đa mới lớn có bằng đó…” Có thể làm con chó khác sinh con sao?-

Vĩnh Cơ hứng trí bừng bừng, cười híp mắt gật đầu, “Đa Đa có phúc tấn tốt mà, phúc tấn gọi Ngân Bảo, cún con sẽ gọi là Đồng Bảo và Thiết Bảo, là người một nhà!

Rõ ràng là một nhà chó! Hơn nữa…Càn Long tò mò hỏi, “Sao lại muốn đặt là Ngân Bảo, Đồng Bảo, Thiết Bảo?”

“Bởi vì Đa Đa là Kim Bảo!” Nói tới đây, Vĩnh Cơ ủ rũ, không vui gãi cằm, “Đa Đa vốn tên Kim Bảo, nhưng Phúc công công bảo mỗi lần con cho nó ăn đều nói ‘nhiều hơn, nhiều hơn nữa’, Kim Bảo đành phải gọi là Đa Đa.”

Bởi vì lúc ngươi gọi Kim Bảo nó không thèm để ý ngươi chứ gì? Càn Long sờ đầu Vĩnh Cơ, tỏ vẻ an ủi, “Con chó không biết phân biệt đó, không cần tìm phúc tấn cho nó nữa!

Ngô Thư Lai ở phía sau đưa tay che mặt, Hoàng thượng, ngài đây là tranh giành tình nhân với chó sao, ngài đang bỏ đá xuống giếng sao, đúng không đúng không!

Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ nghe cuộc đối thoại hoàn toàn không có trọng điểm của đôi phụ tử này, thầm nghi hoặc, tuy hắn không biết con chó trong lời bọn họ bị làm sao, nhưng hắn có biết Hoàng thượng từng phong hai dân gian cách cách, một là con riêng, một nhận con nuôi, sủng ái các cách cách đến tận trời. Hai vị cách cách trong cung hô phong hoán vũ, địa vị cực cao. Hắn cũng nghe nói lần này Hoàng thượng rời kinh, cũng có dẫn theo một vị cách cách.

Nhưng nhìn tình huống này, Hoàng thượng sủng ái xem ra cũng chẳng phải cái gì dân gian cách cách, mà phải là Thập Nhị a ca. Hắn cũng biết đứa nhỏ này, là bảo bối còn sống duy nhất của Hoàng hậu nương nương, không thông minh, có chút ngu dốt. Trong cung cũng không có nhân duyên, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương không ai thích con trai trưởng này cả. Hòa Kính cũng không thích Hoàng hậu, nên rất ít nhắc đến đứa em này.

Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ xem xét tình huống, vội chen vào, “Cún con trái lại có, hôm trước An Ba do công chúa nuôi mới sinh chó con, Thập Nhị a ca nếu thích, ôm một con về cũng được.”

Vĩnh Cơ liền đối với Hồ đại hán này sinh rất nhiều hảo cảm, “Cảm ơn Sắc…Châu Nhĩ.”

Vương công quý tộc Mông Cổ hai bên đều không nhịn cười được, Vĩnh Cơ bộ dạng đáng yêu, nói chuyện nghe mềm mềm ngọt ngọt, so với bé gái Mông Cổ còn dễ nhìn hơn. Người Mông Cổ đều là tráng sĩ, con cái trong nhà cũng là thả rông trên thảo nguyên mà lớn lên. Vĩnh Cơ ngoan ngoan thuần dịu, trong mắt các đại hán đứng đây là dị thường hiếm lạ, tâm sớm mềm như xuân thủy, sôi nổi nói nhà mình có cún con, không có cũng nói thành có, đi đâu ôm một con cũng được. Càn Long giận, vài năm không đến, Khoa Nhĩ Thấm này toàn bộ đổi sang nuôi chó?!!?

Bọn họ vừa mới đến đường lát đá trước vương phủ, đã thấy một đám người đứng đó. Trước nhất là một nữ nhân búi tóc, mặc trang phục Mãn Thanh, nàng nắm tay một đứa nhỏ đứng cạnh sư tử đá. Càn Long liếc mắt liền nhận ra nàng, là trưởng công chúa đã lâu không gặp. Trưởng công chúa thấy Càn Long cũng nước mắt rưng rưng, thân thiết lại đón, “Nữ nhi thỉnh an Hoàng a mã, Hoàng a mã cát tường.”

Nàng kéo đứa nhỏ bên cạnh qua, nó không sợ Càn Long chút nào, làm lễ kiểu Khoa Nhĩ Thấm với hắn, “Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái tham kiến Hoàng thượng.”

Càn Long thấy nữ nhi lẫn ngoại tôn thì vui vẻ, “Đều đứng lên, đứng lên đi, ha ha, Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái đã lớn vậy rồi sao. Hòa Kính, hôm nay là ngày vui, không nên khóc mới phải!”

Hòa Kính lau nước mắt, cũng cười nói, “Hoàng a mã, Hòa Kính là kích động quá, cao hứng quá mới khóc.”

“Vĩnh Cơ thỉnh an đại tỷ tỷ.” Hòa Kính là Cố Luân công chúa, đứa nhỏ hoàn toàn quên mình được phong làm quận vương, vẫn cung kính thỉnh an Hòa Kính, “Đại tỷ tỷ an hảo.”

Hòa Kính sắc mặt khẽ biến, “Đây là… Thập Nhị a ca?”

Càn Long tươi cười rạng rỡ, xoa đầu Thập Nhị, đắc ý nói, “Đúng vậy, đây là tiểu Thập Nhị của trẫm, Vĩnh Cơ chưa bao giờ xuất cung, lần này trẫn dẫn nó đến xem. Hòa Kính chưa gặp Thập Nhị bao giờ đi, lúc Hòa Kính được gả, Thập Nhị còn chưa sinh ra, mới đó đã nhiều năm vậy rồi.”“Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái còn không mau thỉnh an Thập Nhị cữu cữu của ngươi?” Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ biết thê tử không thích đương kim Hoàng hậu cũng không ưa con trai trưởng này, vội ra hòa giải, sợ Càn Long phát hiện thì giận mất. Lộ trình ngắn ngủi cũng đủ để hắn thấy vị trí Vĩnh Cơ trong lòng Càn Long, chỉ sợ Hòa Kính cũng không so được.

Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái thông minh thỉnh an Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ thấy chất tử này so với mình còn cao hơn nhiều, vội vàng kiễng chân, vỗ vỗ vai chất tử, “Ngạch Lặc Triết…Đặc Mục…Bái…”

Lại không nhớ được, Vĩnh Cơ ngẩng đầu nhìn Càn Long xin giúp đỡ, Càn Long đổ mồ hôi rào rào, nghĩ hắn có nên sửa tên cho ngoại tôn không. Ánh mắt Vĩnh Cơ lấp loáng nước nhìn hắn, như mèo nhỏ cầu yêu sủng, Càn Long nhịn không được nựng nựng mặt nó, “Là Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái.”0

Hòa Kính chưa bao giờ thấy Càn Long như vậy, càng thêm chướng mắt Vĩnh Cơ. Ngạch nương của nó đoạt vị trí của ngạch nương nàng, nó tư chất nô độn lại chiếm vị trí con trai trưởng của thân đệ. Ánh mắt có tia lạnh lùng lóe qua, Hòa Kính bước lên giữ tay Càn Long, ân cần nói, “Hoàng a mã, nữ nhi nghe nói Ngũ đệ cũng tùy giá, sao lại không thấy Ngũ đệ đâu? Còn vị Minh Châu cách cách kia nữa?”

“Vĩnh Kỳ ở đây, gặp qua đại tỷ tỷ.” Vĩnh Kỳ từ sau đoàn người bước ra, cười nói thỉnh an Hòa Kính, Hòa Kính cười đáp, “Vĩnh Kỳ đã trưởng thành thế này rồi, quả thực là nhân tài xuất chúng!”

“Đại tỷ tỷ quá khen.” Vĩnh Kỳ thân thiết tiến lên, hai tỷ đệ như nói không hết lời. Hòa Kính đối với Minh Châu cách cách chỉ tùy tiện nhắc tới thôi, nàng thực ra cũng không thích Càn Long sủng ái nữ nhi bên ngoài này của hắn.

Thấy Vĩnh Kỳ cũng Hòa Kính thân thiết, Càn Long liền buông tay Hòa Kính, dắt Vĩnh Cơ vào trong. Hắn cảm giác được nàng không thích Thập Nhị, tâm kết trong lòng nàng hắn cũng biết, thầm thở dài, vẫn là nhanh đến Thừa Đức đi, nơi này chung quy cũng không ở lâu được.

Hắn liếc thấy Vĩnh Cơ bên cạnh vẫn như trước ngốc hồ hồ niệm tên Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái, một chút cũng không nhận ra Hòa Kính không thích mình, Càn Long vẫn gợi lên khóe môi, bé con ngốc!

Đến buổi tối, Khoa Nhĩ Thấm chuẩn bị nghênh yến cực kỳ long trọng, ăn uống linh đình, mỹ thực ca múa, náo nhiệt đến hơn nửa đêm. Vĩnh Cơ đến nửa chừng liền chịu không nổi nữa, híp mắt gục lên bàn. Càn Long sai người đưa nó về ngủ, lúc tiệc tan, đã gần tới giờ tý.

Hòa Kính đi trước dẫn đường cho Càn Long, lôi kéo hắn kể lại mấy chuyện lúc nhỏ, “Hoàng a mã lúc đó sắc mặt thực khó coi, làm hại con và Hoàng ngạch nương sợ đến mức không dám nói nửa chữ.”

Càn Long ngáp một cái, “Hòa Kính, tiểu Thập Nhị ngủ ở đâu?”

Hòa Kính sắc mặt cứng đờ, sau đó rũ mi đáp, “Thập Nhị đệ ngủ ở gian trong phòng Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái, hai đứa nhỏ cũng dễ làm quen.”

Càn Long định đem Vĩnh Cơ về phòng mình, nhưng nghĩ lại, Vĩnh Cơ không chừng đã ngủ rồi, hơn nữa ở đây cũng không tiện, đành phất tay với Hòa Kính, “Hòa Kính, hôm nay trẫm cũng mệt, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, sáng mai trẫm lại gặp ngươi.” Hòa Kính ngoan ngoãn cáo lui.

Càn Long nằm trên giường, nghĩ một đường luôn để Vĩnh Cơ bên cạnh, nay đột nhiên không có đứa nhỏ ở cùng, đúng là có chút không quen. Hắn cứ tưởng sẽ khó ngủ, nhưng rất nhanh cảm thấy mi mắt nặng trịch, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Đêm khuya, trăng tròn vành vạnh treo trên trời cao, thảo nguyên ban đêm ngoại trừ tiếng gió lồng lộng, còn lại tất cả chìm trong im ắng. Không biết đứa nhỏ nhà ai khóc, có ánh nến thắp sáng dần lên, tiếp theo là tiếng kèn rung trời.

“Cháy, cháy rồi, mau cứu hỏa!”

Vĩnh Cơ mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, ồn ào quá, ai đang kêu cái gì vậy? Nó mang giày vào, dụi mắt nhìn ra cửa sổ, còn chưa nhìn kỹ, cửa chính đã bị tông ra, “Tiểu cữu cữu, mau dậy đi, vương phủ cháy rồi!”

“A?” Vĩnh Cơ còn chưa kịp tỉnh táo đã bị Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái lôi đi. Vị khét mùi khói, tiếng kêu vang trời đập vào mặt nó, Vĩnh Cơ ngẩng đầu, cách tường cao có thể thấy ngọn lửa cháy đỏ rực sáng lòa phừng phực bốc lên, khói đen cuồn cuộn bay lên trời.!

“Mau cứu hỏa, cứu hỏa đi!” Hạ nhân vội vã đưa nước tới, Vĩnh Cơ ngây ngốc thất thểu đi theo Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái tới tiền viện, chợt nghe có người hét toáng lên, “Hoàng thượng, Hoàng thượng đâu? Hoàng thượng còn chưa ra ngoài, mau cứu giá!

“Hoàng a mã?” Vĩnh Cơ bừng tỉnh.