Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 12




Phúc Khang An là được xe ngựa của nhà Phú Sát đưa về, thân phận của hắn và Vĩnh Cơ bất đồng, hắn là được mọi người ưa thích, cả gia tộc tất cả đều chờ hắn về, ngay cả đại ca Phúc Linh An và nhị ca Phúc Long An ở trong quân cũng đặc biệt xin nghỉ để gặp đệ đệ nửa tháng không thấy.

Mã xa đến cửa nhà Phú Sát còn chưa dừng hẳn đã bị người nhà Phú Sát nam nữ già trẻ đứng chờ vây quanh, Phúc Khang An ló đầu ra nhìn, hảo, tất cả mọi người tụ tập đông đủ, ngoại trừ a mã phải đi vào triều sớm còn chưa trở về tất cả mọi người đều ở đây.

Phú Sát phúc tấn ôm con trai lau nước mắt, kêu la hắn sao gầy. Phúc Khang An bị ngạch nương ôm, ánh mắt nhìn về phía mọi người đứng đón hắn, trong đầu xuất hiện lúc rời cung sáng nay, tiểu hài tử nở nụ cười rực rỡ.

Hắn còn nhớ rõ tiểu hài tử cầm một đống đồ vật này nọ, nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, “Những thứ này là Vĩnh Cơ muốn tặng cho người nhà Phúc Khang An.”

Vài thứ kia cho thấy rõ ràng đều là tiểu hài tử tự mình chuẩn bị, đều là một ít lặt vặt, không có như Phúc công công chuẩn bị khéo léo thỏa đáng, hắn nhận lấy nhìn kỹ, quả nhiên đều là đồ trẻ con bình thường hay thưởng thức.

Phú Sát phúc tấn nói liên miên cằn nhằn một hồi, lôi kéo tay hắn không tha, thẳng đến khi Phúc Khang An kêu mệt mới thôi. Hắn đẩy cửa phòng của mình, phòng của hắn là tốt nhất trong phủ Phú Sát, so với căn phòng chật chội trong a ca sở khá hơn rất nhiều. Hắn quăng mình lên giường, thở dài một hơi, nơi này là phủ Phú Sát, sẽ không có một hài tử đưa đầu ra ngoài, nhuyễn nhuyễn nhu nhu kêu tên hắn, hắn cũng sẽ không phải nhìn thấy tiểu hài tử nửa đêm mê man đi ra, cứ ngã sấp rồi lại đứng lên.

“Vĩnh Cơ…” Hắn thấp giọng thì thào, nếu như Hoàng Thượng thật sự đồng ý thỉnh cầu của hắn, lần này trở lại đại khái sẽ không trở lại địa phương kia nữa, mà tiểu hài tử cuối cùng sẽ không còn có quan hệ gì với hắn, hắn không còn là Thập Nhị a ca thư đồng, tương lai của hắn không cần phải gánh vác tên tuổi của Thập Nhị a ca.

“Cộc cộc.” Tiếng đập cửa trầm ổn cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Hắn đứng dậy mở cửa, ở ngoài cửa là hắn vừa mới được tấn phong Tứ công chúa ngạch phụ nhị ca Phúc Long An. Hắn kinh ngạc, “Nhị ca, sao ngươi lại tới đây?”

Phúc Long An quanh năm sống ở quân danh, trên người mang đậm hơi thở kiêu binh, nhếch miệng cười, đặt tay lên vai hắn, “Được rồi, đừng có giấu ca ca, ngươi trở về lần này mang theo không ít thứ a.”

“Đó là phải.” Phúc Khang An nằm lại lên giường.

“Còn mang theo một bụng tâm tư.” Phúc Long An hướng đầu giường ngồi xuống, hai chân để lên chiếc ghế cách đó không xa, mắt liếc nhìn đệ đệ đang nằm.

“…Ngươi đã nhìn ra?”

Phúc Long An cốc đầu hắn, “Nhị ca của ngươi từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, ngươi có giấu diếm thế nào ta cũng biết ngươi nghĩ gì.”

“…”

Hắn còn cho là mình đã che giấu rất kỹ, dù sao so với đứa nhỏ kia cái gì cũng viết trên mặt là tốt hơn rất nhiều rồi, Phúc Khang An che mắt, “Nhị ca, ta trước khi rời cung hướng Hoàng Thượng thỉnh thu hồi chức thư đồng.”

“Vì sao? Có người khi dễ ngươi?! Kẻ không muốn sống này là ai? Nói cho ca ca.” Phúc Long An vừa nói vừa xắn tay áo, muốn thay đệ đệ đòi lại công bằng.

Phúc Khang An vội vàng kéo tay, “Nhị ca, ngươi đừng nóng, không có ai khi dễ ta, nếu nói khi dễ, chỉ có đệ đệ khi dễ người ta.”

“Hắc? Ta đã nói, ngươi cái con tiểu hồ ly làm sao có khả năng cho người khác khi dễ chứ?” Phúc Long An lập tức thu tay về, lòng tràn ngập kinh ngạc nhìn Phúc Khang An, xem Phúc Khang An tỏ vẻ phiền muộn, hắn mới cười khoa trương, “Ngươi khi dễ, là khi dễ người nào?”

Khi dễ người nào, hắn ở trong cung người duy nhất có thể khi dễ là chủ tử của mình, lớn hơn mình mất tháng mà vẫn còn như một đứa nhỏ Thập Nhị a ca. Phúc Khang An đáp, “Nhị ca, ta đại khái là khi dễ tiểu chủ tử của ta.”

“Thập Nhị a ca?” Phúc Long An ngoáy tai, bộ dáng thất bại khó thấy được của đệ đệ khiến hắn vui sướng khi người gặp họa, “Ngươi khi dễ nó làm gì, không nghe nói Thập Nhị a ca có thói xấu quái lạ gì, a mã còn nói là một a ca rất ngoan ngoãn, biết cố gắng.”

Đúng vậy, ngoan ngoãn vô cùng, Phúc Khang An cười khổ, “Có lẽ là bởi vì rất ngoan đi.”

“Vậy mà còn muốn bị ngươi khi dễ?!” Phúc Long An khoa trưởng nhảy dựng lên, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc nhìn về phía đệ đệ nhà mình, “Tại sao muốn từ bỏ chức thư đồng?”

Sắc mặt nghiêm túc chăm chú của Phúc Long An khiến Phúc Khang An miễn cưỡng nói không ra, “Nhị ca, ngươi cũng biết tình cảnh trong cung của Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ đi.”

“Con trai trưởng không được sủng ái sao?”

“Ha hả, vậy ngươi nghĩ đệ đệ cùng một cái a ca như vậy thân cận không thành vấn đề sao?”

Phúc Long An yên lặng xoay người, trầm giọng hỏi, “Vậy chính ngươi thì sao? Chỉ riêng đối với Thập Nhị a ca, thái độ của ngươi là sao?”

“Thập Nhị a ca không có sắc sảo, không rành thế sự, thế nhưng…” Nhớ tới thần sắc của đứa nhỏ ngốc nghếch, không tự chủ được nở nụ cười, “Rất chọc người thích.”

“Ngươi kỳ thật rất thích nó đi?” Biểu tình này rơi vào mắt Phúc Long An khiến hắn liền hiểu rõ tất cả.

“Đại khái là vậy.” Bằng không làm sao sẽ muốn chạy trốn đây?

Phúc Long An thở dài, xoa xoa đầu đệ đệ, “Dao Lâm, kỳ thật ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy, mọi việc nên tùy theo ý mình, ngươi lẽ nào không tin vào năng lực của chính mình, nam nhi nhà Phú Sát ta cho tới bây giờ đều không phải là dựa vào chủ tử tốt mà lên vị.”

“Ta biết, thế nhưng…”

“Ngươi không biết.” Phúc Long An cắt đứt lời hắn. “Dao Lâm, tất cả những điều ngươi nói bất quá đều là quan điểm của người khác, còn chính ngươi đâu? Người khác cho rằng Thập Nhị a ca vô dụng, cho rằng theo Thập Nhị a ca là không có tiền đồ, vậy chính ngươi thì sao? Ngươi biết rất rõ suy nghĩ của chính mình, vì sao vẫn chọn rời đi?”

“Nhị ca, ta…”

“Đồ ngốc, ngươi là con trai út nhà Phú Sát, a mã và ngạch nương đều mong muốn ngươi sống vui vẻ. Dao Lâm, trước khi làm việc gì hãy hỏi tâm của ngươi, Thập Nhị a ca là vô tội, khi ngươi muốn làm như thế, ngươi có hay không nghĩ đến Thập Nhị a ca.”

“Vĩnh Cơ?” Trong lòng chợt lóe lên ánh mắt mong đợi của đứa nhỏ, trong tâm Phúc Khang An đánh bộp một tiếng, một chưởng đẩy Phúc Long An ra, chạy ra ngoài.

“Dao Lâm, ngươi đi đâu?”

“Nói cho ngạch nương ta hồi cung. Nhị ca, cảm tạ.” Thanh âm từ xa truyền đến, Phúc Long An tựa người lên cửa thản nhiên cười, bản thân mình đã phải gánh vác trách nhiệm của nhà Phú Sát trên vai, thế nên hắn chỉ mong muốn đệ đệ có thể vui vẻ làm chuyện theo ý của mình.

Phúc Khang An vừa chạy vừa mắng bản thân ngu ngốc, thế nào lại tùy tiện bị ý kiến của người khác ảnh hưởng. Kỳ thật nhị ca nói rất đúng, Thập Nhị a ca chính là không có bất cứ một thế lực nào, là một con trai trưởng không được sủng ái thì thế nào? Hắn dựa vào hai tay của mình cũng có thể đạt được đỉnh cao trọng vọng, Thập Nhị a ca không trợ lực được giúp mình, chính mình liền trở thành trợ lực cho Thập Nhị a ca, hắn vốn nên che chở cho nó, mà không phải giống như người khác khinh thường nó. Thập Nhị a ca vẫn luôn giống như một đứa nhỏ, tiểu hài tử nếu biết mình từ chức thư đồng không biết sẽ thương tâm thành cái dạng gì, chỉ mong Hoàng Thượng còn chưa kịp quyết định, tiểu hài tử vẫn còn chưa biết gì.

Lúc hắn chạy ào vào vừa đúng đụng phải An Nhạc đang đi ra, An Nhạc thấy hắn theo bản năng nhíu mày, “Ngươi tại sao trở lại?”

Y cho là hắn nhất định đã đi rồi, đi mới tốt, Thập Nhị a ca cũng không mỗi ngày đều phải thận trọng tiếp cận hắn, mỗi ngày vì hắn khổ sở.

Phúc Khang An hướng y đắc y cười, “Ngươi muốn đuổi ta đi, ta cứ không đi, Thập Nhị a ca không thể cho ta thứ ta muốn, nhưng ta lại cho Thập Nhị a ca được thứ nó muốn.”

“Không biết điều.” An Nhạc lạnh lùng trừng mắt.

“Hanh, chờ xem.” Không tỏ vẻ yếu thế chút nào mà trừng mắt đáp trả lại

Nghe tiếng người Phúc công công từ trong phòng đi tới, thấy Phúc Khang An ngay lập tức gõ quải trượng, “Ai yêu, ngươi tiểu tử ngu ngốc kia tại sao lại đã trở về, đi đi, đi xa một chút.”

Phúc Khang An sờ sờ mũi, xem phản ứng này Hoàng Thượng đã đem chuyện này nói ra, trong lòng hắn lo lắng, “Thập Nhị a ca đâu? Sự tình thật sự không phải như các ngươi nghĩ a.”

“Tên ranh con, ngươi con dám nói, nếu không phải vì ngươi Hoàng Thượng mới phạt tiểu chủ tử sao?” Phúc công công nhớ tới liền nổi giận, giơ lên quải trượng hướng hắn đánh tới, liền ngay cả luôn luôn luôn nhát gán sợ phiền phức hiền lành Đa Đa cũng hướng hắn kêu to, nhe răng trợn mắt.

“Hoàng Thượng phạt Vĩnh Cơ?” Phúc Khang An trúng mấy trượng của Phúc công công, “Vĩnh Cơ ở chỗ nào? Có phải hay không ở thư phòng?”

Hắn cũng không chờ Phúc công công trả lời, làm vài động tác chân, tránh thoát quải trượng của Phúc công công, hướng thư phòng chạy đi. Hắn đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên thấy tiểu hài tử ngoan ngoãn ghé vào trên mặt bàn sách chép gì đó.

Bàn học là được bài biện từ trước, vừa lớn vừa cao, tiểu hài tử nằm úp sấp ở phía trên thành một khối nho nhỏ, viết rất chuyên chú, ngay cả cửa phòng bị người đẩy ra cũng không biết.

Phúc Khang An cước bộ nhẹ nhàng đi vào, đi tới phía sau tiểu hài tử cúi người nhìn, đứa nhỏ là đang chép Đệ Tử Quy, hai bên trái phải còn để mấy tờ đã chép tốt. Tiểu hài tử viết chắm chú, từng chữ từng chữ tô đậm, không cẩn thận tay run một cái, một điểm mực loang ra trên giấy, tiểu hài tử bất động, ngây ngô một hồi.

“Vĩnh Cơ.” Phúc Khang An vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, “Cái này không dùng được nữa.”

“Phúc Khang An?” Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Vĩnh Cơ kinh ngạc quay đầu lại.

Phúc Khang An sửng sốt, tiểu hài tử quay đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là đôi mắt đã sưng mọng hồng hồng của tiểu hài tử, hiển nhiên là đã khóc rất lợi hại, tiểu hài tử trên mặt đỏ ửng vẫn chưa hết, còn chưa nói đôi mắt kia, vừa hồng vừa sưng, hầu như híp thành một đường.

“Ngươi đã khóc?” Hắn vươn tay muốn sờ mắt của tiểu hài tử, bị đứa nhỏ né tránh.

“Không có.” Vĩnh Cơ lắc đầu, Phúc Khang An không thích nó, không muốn làm thư đồng của nó. Nó nhìn trước mắt người nó nghĩ là đệ đệ, không biết phải nói gì. Nó muốn hỏi ngươi không phải là đã rời đi rồi sao? Còn muốn hỏi vì sao không thích ta, nhưng không mở miệng được.

Phúc Khang An dừng tay ở giữa không trung, tiểu hài tử lần đầu tiên né tránh không cho hắn đụng vào, thế nhưng đây không phải đều là hắn tự tìm lấy sao? Hắn cười khổ, “Hoàng Thượng phạt ngươi?”

“Ân, Hoàng a mã khiến ta chép sách.” Hắn hỏi một câu, Vĩnh Cơ đáp một câu.

“Vĩnh Cơ, kỳ thực… Đều không phải như ngươi nghĩ, ta đều không phải muốn từ chức thư đồng, cũng không phải, ta không biết nói thế nào, nói chung, ta còn muốn làm thư đồng của ngươi.”