Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 1




Tử Cấm thành ban đêm và ban ngày đều như nhau, ngày hôm này là rằm tháng giêng, theo thường lệ ở Từ Ninh cung làm yến hội long trọng. Càn Long phô trương hiếu trì thiên hạ, một đoàn nữ nhân vây quanh bên hắn, trêu đùa khiến hắn vui tươi hớn hở, Càn Long tối sủng ái nhi tử Ngũ a ca cùng trắc phúc tấn Hoàn Châu Cách Cách lại luôn nói vài câu khiến Càn Long ôm bụng cười lớn, ngay cả Lão Phật Gia cho dù không thích Tiểu Yến Tử cũng lộ vẻ tươi cười, không ai phát hiện tại một thân ảnh nhỏ bé ngồi ở góc phòng kia.

Vĩnh Cơ chậm chạp ăn đồ ăn trước mặt, nó đã lâu không có ăn đồ ăn tốt đến như vậy, người trong cung không biết vì sao luôn quên phần của nó, Hoàng a mã cũng không quản. Hoàn hảo nó còn có một vườn rau, nghe Phúc công công nói, rau sẽ mau trưởng thành, thật tốt quá.

Từ khi Hoàng ngạch nương bị đóng tiến lãnh cung, sau ở a ca sở cũng không có người đến xem chính mình, Vĩnh Cơ len lén đưa mắt lên nhìn Càn Long đang ngồi bên cạnh Thái Hậu. Hoàng a mã thật lâu chưa xem qua mình, mình công khóa không biết Hoàng a mã có hài lòng hay không.

“Hoàng a mã, ăn thử món này, món này rất ngon!” Tiểu Yến Tử săn sóc gắp cho Càn Long một miếng thịt, “Hoàng a mã, gần đây ngài không có lại Cảnh Dương cung, Tiểu Yến Tử rất nhớ ngài!”

Vĩnh Cơ nghe Tiểu Yến Tử nói, có chút nghi hoặc, rõ ràng ngày hôm trước nó vừa mới thấy Hoàng a mã đi Cảnh Dương cung a. Đúng rồi, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ toán học không giỏi, tính sai cũng là bình thường. Cũng là, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ với Tử Vi tỷ tỷ cũng không có tìm mình chơi, quả nhiên Phúc công công vẫn nói đúng, người khi kết hôn rồi sẽ trở nên bận rộn hơn, Tử Vi tỷ tỷ còn có đứa nhỏ, tiểu hài tử nếu lớn lên giống Tử Vi tỷ tỷ khẳng định sẽ rất khả ái.

Một chầu cơm xong, Thái Hậu còn cao hứng, để lại Càn Long cùng Lệnh phi mấy người nói chuyện, Ngũ a ca với Tiểu Yến Tử Tử Vi đám người tự nhiên cũng giữ lại, Vĩnh Cơ yên lặng cùng mấy a ca khác cáo lui, song song đi ra, không đợi Vĩnh Cơ nói, nhóm mấy a ca trụ ngoài cung đã cùng nhau trò chuyện bước đi trước.Thập Nhị há mồm, phát hiện người nó muốn cáo biệt đã đi xa hết rồi, không thể làm gì khác hơn là tự mình cầm đèn lồng trở về, a ca sở bên trong chỉ còn có mình nó, nên hiện tại không có ai với nó cùng đường.

Thập Nhị tưởng, Thập Nhất ca vốn là phải cùng hắn ở a ca sở, nhưng Thái Hậu nói tưởng nhớ tôn tử, nên dời đến Từ Ninh cung ở, tại yến hội cũng chưa từng cùng Thập Nhất ca nói chuyện, Thập Nhất ca chắc sẽ không trách mình không để ý đến hắn.

Từ Ninh cung đến a ca sở nói gần không gần, nói xa không xa, nhưng Vĩnh Cơ đi rất chậm, nó đã thật lâu không có đi qua con đường này, Hoàng mã ma miễn nó thỉnh an, nó cũng không có cơ hội tới bên này, như thế nào cảm giác con đường phong cảnh đều thay đổi, lần sau nhìn Hoàng ngạch nương sẽ phải nhớ rõ nói cho nàng nghe.

“Ai yêu, tiểu tổ tông của ta, ngươi thế nào mà một mình trở về? Như thế nào lại không có người đưa ngươi về?”

Một thái giám lớn tuổi cầm một cây quải trượng đứng ở cửa viện a ca sở, xa xa thấy Vĩnh Cơ liền lập tức tiến lên nghênh đón, một tay tiếp nhận đèn lồng trong tay Vĩnh Cơ, hướng nhìn đằng sau xung quanh Vĩnh Cơ một trận, xác định thực sự không có ai nhớ kỹ muốn đưa Vĩnh Cơ trở về, hung hăng đọa qiải trượng, “Đây là cả một lũ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”

“Phúc công công, Vĩnh Cơ thấy được, không cần người đưa!” Vĩnh Cơ mỉm cười khoát tay, rốt cuộc nói được câu đầu tiên trong cả buổi tối hôm nay, “Công công ngươi không cần chờ ta.”

“Chủ tử nói như vậy là sao, nô tài chờ chủ tử là đạo lý hiển nhiên, không thể phá hủy quy củ.” Phúc công công đi theo phía sau Vĩnh Cơ, cằn nhằn liên miên, “Chủ tử gia hay nhẹ dạ mềm lòng, nói cái gì liền cho là đúng, mới có thể bị một nô tài giẫm lên trên đầu.”

“Là là là, ta đã biết, ngày hôm nay mệt mỏi quá, ta muốn ngủ.” Vĩnh Cơ quay đầu lại đối Phúc công công làm mặt quỷ. “Công công cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Nô tài đi chuẩn bị nước nóng cho chủ tử.” Phúc công công định nói gì thêm rồi lại thôi, nhìn Vĩnh Cơ khuôn mặt tươi cười, thở dài một tiếng, tiểu chủ tử, ngươi như thế nào ở trong cung ngây nguời lâu như vậy cũng không trưởng thành một chút, không có Hoàng Hậu nương nương che chở ngươi, ngươi sau này làm sao bây giờ a!

Vĩnh Cơ nhìn Phúc công công vừa lắc đầu vừa đi hậu viện, mới chậm rãi đẩy cửa phòng vào. “Kim Bảo?”

Kêu hơn nửa ngày nhưng không thấy hồi âm, Vĩnh Cơ bĩu môi, tuy không cam lòng nhưng đành đổi cách xưng hô. “Đa Đa!”

Một tiểu cẩu đen trắng không biết từ nơi nào chạy tới, lảo đảo xuất hiện dưới chân Vĩnh Cơ, vui vẻ cắn góc áo Vĩnh Cơ, kêu ô ô, Vĩnh Cơ cười ha hả ôm lấy tiểu cẩu. “Thối Kim Bảo! Ngươi cũng một mình a!”

Kim Bảo vươn đầu lưỡi liếm tay Vĩnh Cơ, không biết có đúng hay không là trả lời Vĩnh Cơ. Vĩnh Cơ ôm tiểu cẩu đi đến bên giường ngồi lên, hài lòng cọ mũi tiểu cẩu. “Kim Bảo, ngày hôm nay Vĩnh Cơ gặp được Hoàng mã ma với Hoàng a mã, còn có các ca ca tỷ tỷ nữa, thế nhưng Vĩnh Cơ lại không có cùng bọn họ nói chuyện được, tất cả mọi người đều thật bận.”

“Uông uông.”

“Ân, lần sau ta nhất định sẽ cùng mọi người nói chuyện.”

Không lâu sau, tiếng nói duy nhất bên trong a ca sở cũng biến mất, gió đêm thổi tắt ngọn đèn cuối cùng, đêm sớm đã tới.

Sáng sớm hôm sau, Vĩnh Cơ như thường ngày thức dậy rất sớm, Phúc công công đã thay hắn lấy nước rửa mặt.

“Tiểu chủ tử, người phải đi thượng thư phòng a, nghe Kỷ sư phó giảng.”

“Ta biết rồi,” Vĩnh Cơ nhanh nhẹn lau mặt, “Ta muốn đi xem vườn rau của ta a.”

“Vườn rau của ngươi, vườn rau của ngươi, ngươi là chủ tử a, thế nào lại có thể ăn thứ này?!” Phúc công công đi theo phía sau, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn lại hiện thêm càng nhiều nếp nữa, “Nô tài là vì ngươi, tiểu chủ tử, ngươi chậm một chút!”

Vườn rau mà Vĩnh Cơ nói đến là khoảng sân nhỏ phía sau hậu viện a ca sở, ở đây vốn là một vườn hoa, bên trong có nhiều giống hoa quý báu, vô cùng khó chiều, lại không có người để ý đến nên cuối cùng đều chết héo. Phúc công công nhìn vườn hoa vắng vẻ nghĩ nên có chút cây cỏ gì đó, ai biết đúng lúc ấy Vĩnh Cơ chẳng biết từ nơi nào lấy tới một ít mầm cải trắng, nhìn Phúc công công bên kia bận việc, Vĩnh Cơ cũng đi góp vui, kết quả mấy loại cây cỏ của Phúc công công không có sống, ngược lại mấy mầm cải Vĩnh Cơ tùy ý trồng kia lại đâm chồi lớn lên.

Từ nay về sau Vĩnh Cơ đối với việc trồng rau trở nên rất say mê hứng thú, Phúc công công không lay chuyển được cậu, đành nhờ người đưa một ít loại rau ở quê tiến cung, nơi này liền hòan toàn biến thành vườn rau. Cũng may hiện tại ở a ca sở không có ai qua lại, cũng không ai phát hiện bí mật nhỏ này của Vĩnh Cơ.

Khi Phúc công công chậm rãi xử quải trượng đến hậu viện, thì thấy nhà mình tiểu chủ tử cầm ấm nước tưới này cải trắng với củ cải, ánh mắt trong suốt chỉ có hiếu kỳ và hài lòng, không có địa vị tiền đồ gì đó, Phúc công công do dự một chút, rồi vẫn lên tiếng, “Tiểu chủ tử, ngươi muốn đã muộn rồi.”

“Nga, ta phải đi đây, công công giúp ta tưới hết nhé!”

Phúc công công gật đầu, đưa qua một cái khăn mặt, “An Nhạc đã ở ngoài cửa chờ rồi, chủ tử đi trên đường cẩn thận, buổi trưa về sớm một chút.”

Lấy khăn mặt lau lau một chút, Vĩnh Cơ gật đầu, nhu nhuận trả lời, “Vĩnh Cơ đã biết, tái kiến công công!”

“Tái kiến tiểu chủ tử.”

Phúc công công nhìn bóng dáng Vĩnh Cơ ly khai bất đắc dĩ lắc đầu, một người a ca ngay cả chính mình bát kinh thị vệ cũng không có, này cái An Nhạc vừa được phái lại đây chỉ sợ cũng không dài lâu, từ khi Hoàng Hậu nương nương thất thế sau đó, tiểu a ca liền bị khổ theo, ăn uống thiếu thốn không nói, ngay cả cung nữ thị vệ các cung cũng không muốn qua lại, cũng may, tiểu a ca còn nhỏ, đối với những việc này cũng không rõ mà cũng không quan tâm.

An Nhạc là thị vệ mấy ngày hôm trước được chuyển đến cho Vĩnh Cơ, tuổi tác không nhỏ, tính cách âm trầm nên Vĩnh Cơ có chút sợ hắn, dọc được đều im lặng đi theo phía sau An Nhạc, An Nhạc bước chân rất lớn, nó chạy theo thật vất vả tốn sức, chỉ chốc lát sau đã thở hồng hộc, gương mặt cũng đỏ bừng.

“An Nhạc,…chậm…chậm một chút.”

Trung niên nam tử dừng lại cước bộ, bộ dáng phục tùng nhìn thiếu niên nho nhỏ đi theo sau mình kia, Thập Nhị a ca chỉ là một cái có cũng được mà có cũng không được hoàng tử, không được Hoàng Thượng thích, ngạch nương lại là một cái phế Hoàng Hậu, không thông minh, có điểm ngây ngốc, nhưng nhìn trước mắt thiếu niên hai má ửng hồng cùng đôi mắt trong sáng hiếm thấy kia, trung niên thị vệ lui lui đồng tử, xoay người đi tiếp, bước chân nhưng chậm lại.

Phúc công công nói là đã muộn, nhưng trên thực tế, tuyệt không muộn. Khi Vĩnh Cơ đến thượng thư phòng cũng chỉ có vài người, đều là công tử nhà Vương gia đại thần nào đó, đối với Vĩnh Cơ cũng không quen biết, nó run rẩy đối bọn họ cười cười, ngồi vào chỗ trong góc phòng, không ai đáp lại nó cười, tựa như không ai nghi vấn, một hoàng tử vì sao lại ngồi ở vị trí phía sau như thế, tất cả theo quán tính đều quên đi nó.

Vĩnh Cơ thở một hơi, giương đầu lên để lộ gương mặt tươi cười, ngồi nghiêm chỉnh, nó không có muộn, nó chính là đệ tử tốt, thế nhưng đêm qua, nó trước khi ngủ không có ôn qua công khóa, Kỷ sư phó không nên hỏi đến nó mới tốt. Toàn bộ thượng thư phòng có lẽ Kỷ Hiểu Lam là người duy nhất chưa từng quên sự tồn tại của Vĩnh Cơ, thế nhưng bất quá cũng chỉ là thi thoảng nhìn đến Vĩnh Cơ, tiện tay điểm nó trả lời vài câu hỏi mà thôi, cái này thì đệ tử thượng thư phòng ai cũng được có đãi ngộ như vậy.

Vĩnh Cơ trở mình vội vàng giở sách nhớ kỹ một ít nội dung của lớp học trước, liền Bát ca, Thập Nhất ca tiến vào, nó muốn chào hỏi, thế nhưng hai ca ca có vẻ vội vàng, không thấy nó đã ngồi xuống rồi. Vĩnh Cơ tiếc nuối cúi đầu, ngày hôm nay lại chưa cùng các ca ca nói chuyện.

Kết quả hôm nay Kỷ sư phó cũng không gọi nó trả lời câu hỏi, Vĩnh Cơ rầu rĩ tiêu sái quay về a ca sở, không vui tiện tay bứt lấy cây cỏ dại trên đường, thiếu niên nho nhỏ đau buồn phiền não, không có chú ý tới một thân ảnh màu vàng phía trước.