Hoài Tổng Anh Tránh Ra!

Chương 77: 77: Rời Đi





Sáng hôm sau, Tịnh Kỳ thức dậy từ rất sớm.

Cô đi ra ngoài mua đồ ăn sáng về cho anh hai, vệ sinh cá nhân cho Lưu Mộng Tuyền rồi mới về nhà.
Vừa vào nhà liền thấy ba mẹ ngồi đó đợi cô, Tịnh Kỳ mỉm cười: “Hôm nay đẹp trời nên được hai vị đại nhân đón sao?” Giọng nói hài hước, khuôn mặt rạng rỡ làm Ninh Nguyệt không biết được cô có buồn hay không?
Ninh Nguyệt dịu dàng xoa đầu cô, ánh mắt hơi đượm buồn: “Nhất định phải đi sao? Mẹ đi cùng con nhé!”
Tuy Tịnh Sơn Thành không nói gì nhưng hiển nhiên là đồng ý với ý kiến của vợ mình.
Tịnh Kỳ thấy vậy liền cười vui vẻ, cảm giác được mọi người quan tâm thật tốt: “Con chỉ đi mấy năm chứ có phải cả đời đâu? Đợi con ổn định bên đó, ba mẹ nhất định phải giúp con sang đấy trông cháu đó.” Cô ôm chầm lấy Ninh Nguyệt, tựa đầu vào ngực bà.
Điều này làm cho Ninh Nguyệt cảm thấy con gái của bà chỉ như mới mười tám tuổi nhưng chớp mắt một cái lại sắp thành mẹ của hai đứa trẻ.

Bà vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, khung cảnh gia đình vô cùng ấm áp.
Tịnh Kỳ ở trong lòng thở dài, nếu không rời đi cô sợ cô không còn cơ hội nữa.

Cuộc tranh đấu của anh và Bạch Doanh Trần đang vào hồi kết, tuy rằng cô không trực tiếp nhúng tay nhưng không trở ngại việc cô thả tiếng gió về việc điều tra thuế và thu nhập cá nhân của anh ta.
“Mấy giờ con xuất phát?” Tịnh Sơn Thành hỏi, luyến tiếc nhưng ông vẫn sẽ làm theo ý kiến của con gái.
“Mười một giờ trưa, bố ạ!”
Ông gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cảm nhận được tâm trạng bố mẹ trùng xuống, Tịnh Kỳ xoa nhẹ bụng, nét mặt lộ ra vẻ dịu dàng: “Ba mẹ không phải lo lắng, con ở bên đó còn có bác Phong mà.”
Thực ra, thời gian trước Phong Bác Thần đã chủ động liên lạc với cô.

Nghe nói anh đã có người yêu, vừa hay muốn cô giúp đỡ nhìn xem.


Tuy chỉ là lời nói đùa nhưng phần nào cũng giảm bớt sự hiềm khích lúc trước của anh và cô.
“Nhưng Củ Cải và Đậu Đậu…”
“Hai bé khỏe mà mẹ!” Cứ một tháng cô đều đi khám thai một lần, may mắn của hai bé phát triển cực kỳ khỏe mạnh, nhịp tim cũng rõ ràng hơn, xen lẫn nhau làm cô mỗi lần nghe đều xúc động đến nỗi đôi mắt đỏ hồng.
“Được rồi! Có chuyện gì nhất định phải gọi mẹ!” Ninh Nguyệt thở dài, dặn dò.
Sau đó hai mẹ con cùng nhau lên phòng sắp xếp quần áo và đồ vật muốn mang đi.

Ninh Nguyệt nhìn con gái lại không nhịn được mà thở dài.

Đáng lí ngay từ đầu bà không nên đồng ý mối hôn ước này, để giờ đây con gái bà vốn dĩ công thành danh toại ở quê hương mà phải đi nơi xứ lạ.
“Manh Manh, hay đừng đi nữa.

Chúng ta cũng không phải sợ nhà họ Hoài, cùng lắm hai nhà không nhìn mặt nhau là được.”
Tịnh Kỳ nắm lấy tay bà, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Đây là đưa cháu mẹ đi thăm thú muôn nơi mà.

Mẹ cứ như vậy con đi cũng không yên lòng.”
Ninh Nguyệt thở dài, thôi, thôi con cháu tự có phúc của con cháu.
Rất nhanh đã đến gần mười một giờ, Tịnh Sơn Thành lái xe đưa hai mẹ con ra sân bay, Tịnh Dương sẽ đến sau.
“Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống thật ngon đừng để cháu mẹ đói.

Đợi một thời gian nữa mẹ sẽ sang bên đấy, nếu gầy xuống đừng trách mẹ.” Ninh Nguyệt đe dọa trong mắt lại có hơi nước.

Không phải là Tịnh Kỳ chưa từng ra nước ngoài nhưng lần này khác, lần này cô có thai mà tận hai đứa, bà sợ cô không chăm sóc tốt bản thân.
“Con biết mà.

Mẹ đừng lo lắng, đến bên đó rồi con sẽ gọi cho mẹ.” Tịnh Kỳ ôm mẹ, rồi tạm biệt anh hai và ba.

Cô nhìn một vòng sân bay, cố gắng lưu giữ ký ức.

Cô sợ bản thân rất lâu mới có thể quay trở lại.

“Chăm sóc bản thân thật tốt!”
“Em biết, anh cũng chăm sóc Mộng Tuyền thật tốt.

Bao giờ cô ấy khỏe lại mang cô ấy đi gặp em.”

Đúng lúc này, sân bay thông báo chuyến bay Nam Kinh đến Pháp sắp khỏi hành, yêu cầu hành khách đến làm thủ tục.

Nghe vậy, Tịnh Kỳ nhận lấy hành lý, vẫy tay tạm biệt.
“Con đi đây.

Mọi người cũng về đi.”
Tịnh Dương nhìn bóng lưng của cô, thở dài.

Cuối cùng anh vẫn tôn trong quyết định của Tịnh Kỳ mà không nói cho Hoài Cẩm Nam biết.
Chuyện của hai người anh không dám nhúng tay, anh sợ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.

Dù sao chuyện với Bạch gia cũng sắp giải quyết xong, cậu ấy cũng sẽ có nhiều thời gian để bên ba mẹ con hơn.
Hoài Cẩm Nam không hiểu sao cả sáng nay luôn cảm thấy bồn chồn lo lắng không yên như sắp mất đi thứ gì đó.

Anh liếc nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, chắc giờ này cô đã ngủ trưa nên anh không gọi điện cho cô nữa.

Hoàn toàn không biết vì điều này mà mình bỏ lỡ người mình yêu nhất.
“Bí thư Trần, lát nữa anh đến Vọng Thư Lâu mua canh gà tần đến nhà họ Tịnh cho tôi.

Âm thầm lặng lẽ đừng để người khác biết.”
“Vâng, thưa anh.” Trong đầu bí thư Trần toàn dấu chấm hỏi, không phải nên đưa đến Nghiên gia sao? Có chuyện gì anh ta bỏ lỡ? Nhưng dù sao nhà họ Tịnh cũng tốt, anh ta vẫn thích Tịnh Kỳ làm bà chủ của mình hơn.
Vừa đẩy cửa ra ngoài, anh ta vừa nghĩ.

Song vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghiên Dương từ xa tiến đến, thầm mắng một tiếng xui xẻo.
“Nghiên tiểu thư, Hoài tổng đang có cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài nên mời cô đến phòng khách đợi đã.” Anh ta bày ra vẻ mặt tươi cười, tiếp đón Nghiên Dương.

Nghiên Dương nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía phòng của Hoài Cẩm Nam nhưng không thấy gì nên đành đi đến phòng khách.

Không biết tại sao cô ta luôn cảm giác anh cố ý vô tình mà không cho cô vào phòng đó.
“Tịnh Kỳ từng bước vào phòng làm việc của anh ấy chưa?”
Nghe được câu hỏi này, bí thư Trần ngớ người, cô ta bị làm sao vậy? Cho dù Tịnh tiểu thư không phải vị hôn thê của Hoài tổng nhưng cũng là đối tác làm ăn của Bác Dương, bước vào đó cũng là bình thường.

Còn chưa đứng vững vị trí hôn thê mà đã muốn quản rồi sao?
Cười gượng một tiếng, anh ta đáp: “Dù sao Tịnh Kỳ tiểu thư cũng là đối tác của Bác Dương nên…”
Nghe đến đây Nghiên Dương liền hiểu anh ta muốn nói gì, hừ một tiếng rồi đi về phía phòng khách.

Hiện tại cô ta đang đau đầu vì cái thai trong bụng còn chưa xuất hiện, cùng với thái độ dạo gần đây của Hồ Hiểu Mai.
Càng lạ hơn chính là Hoài Cẩm Nam chặn số cô ta nhưng vẫn cho phép cô ta đến Bác Dương.

Một lát nữa, nhất định cô ta phải thăm dò điều này.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, đang lúc Nghiên Dương bực mình muốn xông vào văn phòng của Hoài Cẩm Nam thì anh cũng xuất hiện.
“Anh Cẩm Nam...”
Ngồi trên máy bay, nhìn khung cảnh bên ngoài, Tịnh Kỳ cười nhạt một tiếng.

Ánh mắt như có như không nhìn về phía trung tâm thành phố, cô thì thầm “Tạm biệt".