Vừa đi vào phòng, Nghiên Dương vội vàng muốn hôn Hoài Cẩm Nam nhưng lại bị anh nghiêng người tránh thoát.
“Cẩm Nam…” Nghiên Dương hờn dỗi nhìn về phía anh.
“Còn có người ở đây.” Anh nhìn về phía quản lý và thư ký, hai người họ vội vàng đi ra ngoài.
Nghiên Dương thấy vậy lại cười tươi trở lại.
Hoài Cẩm Nam đi về phía cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống.
Gương mặt anh trầm tư nhìn về phía Nghiên Dương, chăm chú nhìn từng thay đổi nhỏ trên mặt cô ta.
Khuôn mặt trang điểm thật dày khác với Tịnh Kỳ dù không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp, đôi môi không đủ no tròn, son tô quá đậm, cơ thể còn phát ra mùi nước hoa nồng nặc.
Còn Tịnh Kỳ đôi môi luôn hồng hào, cơ thể tự phát ra mùi thơm luôn làm anh lưu luyến.
Đôi lông mày sắc bén hơi hơi nhíu lại, Nghiên Dương nhìn biểu cảm anh trong lòng hơi sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến Bạch Doanh Trần đã hứa với mình, cô ta liền tự tin hơn nhiều.
“Cẩm Nam, tối nay anh ở lại đây được không?” Cô lại gần anh, bộ ng ực như có như không tựa lên cánh tay anh.
Nghiên Dương muốn thực sự phát sinh quan hệ với anh.
Đêm hôm đó, anh quá say cô ta làm thế nào anh cũng không lên nên chỉ có thể cởi qu@n áo hai người chụp vài bức ảnh, rồi cùng người khác làm chuyện đó để ghi âm lại cho Tịnh Kỳ nghe.
Sau đó lại trở về nằm bên cạnh Hoài Cẩm Nam.
Hoài Cẩm Nam làm sao mà không biết ý đồ của cô ta nhưng anh không có muốn chơi nữa.
Nhớ lại ánh mắt bình thản của Tịnh Kỳ, anh lo lắng cô thực sự không còn yêu anh nữa.
Đang lúc Nghiên Dương định nói gì thì bí thư Trần đẩy cửa bước vào đến bên tai anh thì thầm.
Nghe xong, Hoài Cẩm Nam lập tức đứng dậy, đi ra ngoài: “Anh có việc gấp, bao giờ xong việc anh đến đón em.”
Sau đó không đợi cô ta nói liền rời đi.
Nhìn bóng lưng anh Nghiên Dương tức giận đến dậm chân.
“Hoài… Cẩm… Nam” Cô ta nghiến răng.
Hoài Cẩm Nam sau khi rời đi liền đến thẳng bệnh viện.
Anh vừa đến nơi liền thấy nhà họ Tịnh và nhà họ Lưu đang ngồi phòng khách, không thấy Tịnh Kỳ và Tịnh Dương đâu.
“Tịnh Dương nói con đến thì lên sân thượng tìm nó.
Nó đang ở đó.” Ninh Nguyệt mở miệng.
“Vâng, con cảm ơn mẹ.
Con đi gặp cậu ấy trước, lát nữa con quay lại.” Hoài Cẩm Nam đáp lại.
Ba mẹ Tịnh nghe vậy liền gật đầu.
Tịnh Kỳ vừa rửa tay về liền thấy Hoài Cẩm Nam đi về phía sân thượng, suy nghĩ một lát cô liền đi theo anh.
Lên đến nơi cô liền thấy anh hai lao về phía Hoài Cẩm Nam đấm mạnh vào mặt anh.
Nhịn xuống xúc động muốn tiến lên ngăn cản, cô đứng sau hộp sắt nghe hai người nói chuyện.
“Hoài Cẩm Nam, có phải ngay từ đầu mình sai rồi không?” Tịnh Dương gục đầu xuống.
Hoài Cẩm Nam không biết trả lời ra sao, bởi vì giờ phút này anh cũng hối hận.
Rõ ràng ngay từ đầu bọn họ có thể chọn cách khác nhưng hai người lại chọn cách ngu xuẩn nhất, gây tổn hại lớn cho bản thân nhất.
“Cẩm Nam, con của mình… mình còn chưa được gặp mặt, nó đã vì lỗi lầm của mình mà rời đi.
Mình sợ Mộng Tuyền biết được cô ấy mất đi sẽ hận mình.” Một người kiên cường như anh hai lại nói ra những lời đau lòng như vậy, Tịnh Kỳ không tự chủ được rơi nước mắt.
Cô cũng hận bản thân thật nhiều, nếu hôm đó cô đi cùng Mộng Tuyền hay đơn giản là giữ cô ấy lại, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Đừng tự trách mình.” Hoài Cẩm Nam vỗ vai anh.
Một lát sau, người ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp gương mặt đẫm nước mắt thất thần đi ra ngoài cổng bệnh viện.
Vừa đi được vài bước đã ngã xuống, nhiều người liền đến đỡ cô dậy.
“Tôi… không sao… không sao.” Tịnh Kỳ thều thào, đầu cô đang kêu lên ong ong từng hồi, trái đất như đang quay cuồng.
Đẩy mọi người ra, Tịnh Kỳ chạy nhanh về phía trước.
Không biết chạy được bao xa, cô mệt mỏi mà ngồi xuống.
Cúi đầu khóc rống, cô mong ước giờ này tai mình bị điếc hay đơn giản là bị mất trí nhớ.
Tịnh Kỳ đập mạnh vào đầu mình, sợ bản thân nhớ lại chuyện lúc nãy.
20 phút trước, sân thượng bệnh viện.
Tịnh Dương trầm tư một lúc lâu mới đáp: “Là Hướng Mai sai Lưu Hạo đâm Mộng Tuyền.
Mình nghi ngờ phía sau màn có sự nhúng tay của Bạch Doanh Trần.” Chỉ có thể là Bạch Doanh Trần phối hợp cùng Hướng Mai, như vậy mới có thể giải thích được vì sao cô ta lại có thể bốc khỏi ở Nam Kinh này.
Tịnh Dương nghiến răng, hai tay nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay vang lên từng tiếng kẽo kẹt.
“Cô ta ghi hận chuyện tối hôm ngắm sao băng, mình bỏ lại cô ta một mình đi tìm Mộng Tuyền.”
Hoài Cẩm Nam đợi Tịnh Dương bình tĩnh lại, hỏi: “Chuyện này cậu muốn làm thế nào?” Nếu Tịnh Dương muốn dừng lại, anh cũng đồng ý.
“Không được! Nếu đã làm đến bước này, mình không thể để cô ấy hy sinh vô ích.
Bạch gia nhất định phải đổ.” Tịnh Dương phản đối, nếu dừng lại cơ hội lật đổ Bạch gia của họ sẽ gần như trở thành công cốc.
“Đứa bé thì sao?”
Ngăn chặn dòng máu đang trào lên, Tịnh Dương bình tĩnh nói: “Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ chưa chào đời.
Sau này mình nhất định sẽ cùng có ấy có nhiều con hơn.” Không phải vậy, trong lòng anh không hề nghĩ như thế, anh thực sự đã mong chờ nó rất lâu, mong chờ được gặp nó như vậy.
Trái tim anh đau quá.
Nghĩ một lát anh nói tiếp: “Việc này cậu đừng nói với Manh Manh, mình sợ con bé sẽ phản đối.”
“Nếu biết được mọi chuyện đều có sự nhúng tay của chúng ta, liệu cô ấy còn sẽ quay trở lại bên mình không?” Hoài Cẩm Nam nhìn về phía mặt trời đỏ rực, thì thầm.
Tịnh Dương nghe vậy liền im lặng, cả hai người đều do dự..