Nghiên Dương và Lưu Mộng Tuyền như không tin vào tai mình, song phản ứng của hai người hoàn toàn trái ngược.
Người vui vẻ, người sững sờ.
“Nhưng… tôi cho thì cô cũng phải có khả năng lấy được.” Tịnh Kỳ đứng lên, mặc áo khoác, lấy túi và kéo Lưu Mộng Tuyền rời đi.
Nghiên Dương nhìn bóng lưng cô căm tức, nghĩ nghĩ cô ta liền gọi điện cho Hồ Hiểu Mai.
“Dì Hồ, là con.” Giọng nói nũng nịu.
“Thế nào rồi?” Hồ Hiểu Mai gấp gáp hỏi, bà ta thực sự sốt ruột cũng như vô cùng lo sợ Hoài Cẩm Nam và nhà họ Hoài phát hiện ra điều này.
“Thành công rồi dì ạ.
Để bây giờ con đến gặp anh Cẩm Nam.” Vừa rồi cô đã ghi lại câu trả lời của Tịnh Kỳ, một âm mưu nữa lại được chuẩn bị, lần này Hoài Cẩm Nam nhất định sẽ thuộc về cô.
Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ đi ra khỏi quán thì trời đã tạnh mưa, song cũng đã muộn nên quyết định cùng nhau ăn bữa tối vừa hay ai cũng có chuyện không vui, cần người trò chuyện.
Hai người mua bia và đồ nhắm đến bên bờ sông ngồi, rất nhiều người ở đây.
Vừa uống hai người vừa cùng nhau nói về chuyện khi còn nhỏ vui có, buồn có cũng có những lúc cãi nhau.
Thời gian đúng là là trôi thật nhanh vậy là đã hai tư năm trôi qua.
"Cậu nhớ không, năm lớp 12 tớ bị thất tình là Tịnh Dương đã an ủi và chăm sóc tớ cả tối.
Tớ nghi ngờ anh ấy từ khi đó đã thích tớ." Lưu Mộng Tuyền ngà ngà say.
Tên đáng ghét kia, anh ta vẫn chưa đến tìm cô, đã thế còn không gọi điện cho cô.
Đau lòng quá mà!
Tịnh Kỳ nghe vậy vui vẻ cười lớn: "Có mà từ khi đó cậu đã ủ mưu nấu chín anh tớ thì có."
"À mà cậu còn nhớ chúng ta từng có ước mơ thành tuyển thủ game không?"
Lưu Mộng Tuyền cười lớn, ngã lên bờ vai của Tịnh Kỳ.
Ai cũng từng có ước mơ hơi không hiện thực.
"Dạo này cậu và anh hai sao rồi?" Cô quan tâm hỏi.
Lưu Mộng Tuyền nở nụ cười có phần chua xót: "Có lẽ tớ vẫn chưa hiểu hết con người của anh ấy."
"Tớ luôn đứng về phía cậu.
Cũng lắm chia tay là được." Tịnh Kỳ ôm cô vào lòng, nói với Lưu Mộng Tuyền nhưng lại như nói với bản thân mình.
Đến lúc Tịnh Dương và Hoài Cẩm Nam tìm được người thì hai người đã say ngã trái ngã phải.
Xung quanh toàn là vỏ lon, Tịnh Dương đếm sơ sơ đã được gần 20 lon.
Anh bất lực thở dài: "Mang người về trước đi!"
Sau đó, mạnh ai nấy làm đem vợ mình về.
"Ai vậy?" Lưu Mộng Tuyền ngơ ngác, ánh mắt ngập nước.
Thấy là Tịnh Dương cô vùng tay ra khỏi anh.
"Tôi không về với quái vật, muốn công chúa...!công chúa." Giương hai tay về phía Tịnh Kỳ, hơi nức nở nói.
Còn Tịnh Kỳ thì lại ngoan ngoãn xua tay: "Không được, vệ sĩ đã đến đón.
Công chúa phải về cung, không ba mẹ sẽ phạt công chúa." Ngón tay thon dài chỉ về phía Hoài Cẩm Nam.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Tịnh Dương và Hoài Cẩm Nam đều không tự giác mỉm cười.
Về đến nhà đã hơn 1 giờ sáng, Hoài Cẩm Nam đưa cô lên phòng, đặt cô lên giường.
Nhìn hai má Tịnh Kỳ bị cồn hun đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, theo hô hấp của cô, mùi rượu nhạt nhạt lượn lờ trong không khí, quả thật uống không ít.
Hoài Cẩm Nam không vui thở dài, giơ tay nhẹ nhàng xoa trán cô, ngón cái đặt ở huyệt thái dương mềm nhẹ kìm nén, nhờ động tác của hắn, Tịnh Kỳ chậm rãi yên tĩnh lại, biến thành con mèo nhỏ miệng khẽ kêu.
Hoài Cẩm Nam nhìn chăm chú vào Tịnh Kỳ, gương mặt giãn ra, cũng không còn lãnh đạm, khó gần nhưng cũng không khác gì là bao.
Nếu nhìn kỹ, sẽ còn nhìn ra được vẻ oán niệm, dáng vẻ bây giờ của anh mà bị người ngoài nhìn thấy, khẳng định là dọa một đống người.
Ngón tay anh đè ở huyện thái dương của Tịnh Kỳ một hồi, cũng chầm chậm dời đi, ngón tay dọc theo khuôn mặt cô, dần dần đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi khẽ nhếch của cô, tinh tế mô tả, nhẹ nhàng vuốt, cảm xúc mềm mại ấm áp đó, liền khiến người đàn ông mê mẩn.
Đã lâu cô không cho anh chạm vào rồi!
Hô hấp Hoài Cẩm Nam dần dần trở nên hỗn loạn, giống như ma quỷ, chậm rãi cúi người, lúc cách môi Tịnh Kỳ chưa đầy một centimet, hơi hơi dừng lại, khoảng cách gần như vậy, hô hấp hai người giằng co nhau, mùi rượu nhợt nhạt hòa với mùi thơm cơ thể đặc trưng của Tịnh Kỳ, chui qua mũi hắn đi vào lồ ng ngực, lập tức đảo lộn suy nghĩ của anh.
Hoài Cẩm Nam vội vàng hôn lên đôi môi đỏ mọng còn ngọt hơn tưởng tượng kia, cái gì áp lực, cái gì tự chế, cái gì nhẫn nại, đều ném đi gặp quỷ hết, đôi mắt khát vọng nhìn người phụ nữ này.
Tuy rằng trong tâm muốn thật nhiều, nhưng Hoài Cẩm Nam rốt cuộc chỉ nhẹ nhàng hôn, cũng không hôn sâu.
Lúc Hoài Cẩm Nam ngẩng đầu, hô hấp đã trở nên dồn dập không chịu nổi, hít sâu vài lần mới miễn cưỡng bình tĩnh được, yên tĩnh ngồi nhìn nữ nhân không an phận kéo áo ngủ trên giường kia, Hoài Cẩm Nam bất đắc dĩ thở dài, có chút không cam lòng thì thào tự nói: “Khi nào em mới ngoan ngoãn đây?"
Anh bế cô đi vào phòng tắm.
Hơn 1 tiếng sau, Tịnh Kỳ đã mềm mại thơm thơ ngủ trên chiếc giường yêu quý, khẽ xoay người, rời khỏi tay anh, mấp miệng ngủ ngon lành.
Đợi một lát thấy cô ngủ sâu, Hoài Cẩm Nam mới tắt đèn rồi đi đến phòng làm việc.
Anh không hề biết khi anh bước ra ngoài, cô gái nhỏ đang nhắm nghiền mắt kia đang yên lặng khóc.
Từng hạt từng hạt không dứt.
Ngày hôm sau khi Tịnh Kỳ tỉnh lại, cảm thấy cả người không thích hợp, đầu vừa đau vừa nặng, thân thể cũng nhẹ nhàng vô lực, khí lực xoay người cũng không có, thật muốn cái gì cũng không quản, nằm ườn mãi mãi ngủ trên cái giường sánh đôi với trời đất, nhưng do đã quen bận rộn, tâm lý tự nhiên lại nghĩ đến chuyện công ty.
Miễn cưỡng khởi động thân mình, trở qua trở lại không tìm thấy máy tính của mình, đành cầm di động gọi cho Linda, bảo cô báo cáo nhật trình hôm nay, không ngờ Linda lại nói không có gì quan trọng.
Tịnh Kỳ suy nghĩ, không đúng, không ngờ Linda cũng có ngày sai lầm nha, rõ ràng hôm nay cô có hẹn gặp mặt Lý tổng, Linda thật bình tĩnh trả lời tối qua cô đã phân phó để chị Vương đi rồi.
Tịnh Kỳ vỗ đầu, nghĩ nghĩ liền nhớ ra.
Cô nói đã biết rồi cúp máy.
Lăn lộn một lúc, thời gian còn khá sớm nên cô quyết định đi ngâm nước nóng một chút rồi mới xuống ăn sáng.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc phát hiện Hoài Cẩm Nam còn trong đó, cô muốn vào gọi anh thì đúng lúc anh mở cửa ra ngoài.
Cả hai đều có chút sững sờ.
"Đã dậy rồi sao?" giọng nói hơi khàn khàn vang lên giúp Tịnh Kỳ lấy lại tinh thần, bỏ tay định gõ cửa xuống, mỉm cười nói: ""Cùng ăn sáng đi!"
Hoài Cẩm Nam không ngờ cô ở bên ngoài, may mắn không va vào cô.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, xoa nhẹ.
"Đi thôi." Anh đóng lại cửa phòng làm việc, dắt tay cô đi xuống lầu.
Đám người hầu nhìn hai người không khỏi cảm thán, tình cảm này thật đáng ngưỡng mộ..