Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 862: Đưa Ra Hạ Sách






Nghe Liễu Long Đình đến, trong lòng tôi nhất thời vui mừng, nhưng lại nghĩ đến lời U Quân nói với tôi ngày hôm qua thì trong lòng ủ rũ.

U Quân sớm đã dự liệu được Liễu Long Đình sẽ tới, thế là nhìn một cái rồi gật đầu nhẹ với Bàn Cổ Oán Lính, nói rằng nhất định chuẩn bị tốt.

Bàn Cổ Oán Linh dường như cũng rất tin tưởng U Quân, không dặn dò U Quân gì cả, ngược lại còn nói với tôi: “Nhưng mà nữ nhi nhà ngươi phải đi cùng ta, tránh xa Liễu Long Đình ra.”
“Ta không đời nào!” Tôi lập tức cự tuyệt: “Ta phải đi gặp Liễu Long Đình.”
Mặc dù tôi và U Quân đã hẹn định làm theo kế hoạch đã sắp xếp của hắn, nhưng nếu như bây giờ tôi răm rắp nghe theo lời Bàn Cổ Oán Linh, chắc hẳn Bàn Cổ cũng không tin tôi, vậy nên tôi đã đi cùng Bàn Cổ.

U Quân nghe mấy câu tôi nói thì hắn lập tức có chút lo lắng, liền quay người xoay người nhìn tôi, sợ rằng tôi quên những lời mà hắn nói tôi hôm qua.

Mà Bàn Cổ Oán Linh nhìn ra U Quân có chút gấp gáp, liền nhanh chóng đổi bộ dạng thành kiểu ông già hiền từ, bảo hắn không cần hấp tấp, U Quân đã tặng tôi cho Bàn Cổ Oán Linh, nên giờ nhất định là người của hắn rồi.

Nói tới đây, Bàn Cổ Oán Linh thâm nhập vào ý thức của tôi, nói với tôi: “Nữ Hi, tình hình bây giờ như thế nào, cô cũng biết rằng Hỗn Độn Chung đang ở trong cơ thể cô, nếu như cô dám không nghe lời ta, ta lập tức lấy nó ra khỏi người cô, không những giết cô, còn giết luôn Liễu Long Đình, cô không muốn Liễu Long Đình vì cô mà chết chứ nhỉ?” Hắn ta đang uy hiếp dằn mặt tôi, tôi giả bộ hết sức tức giận, nhưng cũng tỏ vẻ không biết làm thế nào: “Nếu như người dám đả thương Liễu Long Đình, ta nhất định sẽ không tha cho người!”
Nói xong rồi mới cùng với Bàn Cổ Oán Linh biến thành một luồng khí, rồi hướng về phía U Minh cung dưới lòng đất bay xuống.


U Minh cung là một căn thủy lao, Bàn Cổ Oán Linh đưa tôi vào trong thủy lao.

Sau đó không biết hắn đã dùng pháp lực gì gọi tới Cô Hoạch điểu, sai Cô Hoạch điểu dùng dây xích sắt trói tôi vào trong thủy lao, đồng thời thi pháp ở kết giới bên cạnh tôi, khiến tôi không thể thoát ra.

Xem ra Bàn Cổ Oán Linh vẫn còn nghi ngờ tôi lắm, chắc là sợ tôi bỏ trốn.

Bây giờ cho dù tôi bị khóa chặt tại U Minh cung địa lao, nhưng lúc Liễu Long Đình đến, tôi đã ngửi thấy khí tức của anh ấy.

Vốn dĩ hôm qua khi không gặp Liễu Long Đình, kế hoạch gì tôi cũng đáp ứng một cách ngoan ngoãn, nhưng bây giờ Liễu Long Đình đến rồi, tôi chỉ muốn cùng anh ấy trở về, tôi không muốn sử dụng cách này có thể khiến anh ấy lo lắng, không muốn anh ấy vì tôi mà đau lòng tự trách móc bản thân.

Tuy nhiên lúc này, tôi đi rồi cũng chính là vứt bỏ lời hứa với U Quân, chủ yếu là tôi hiện tại căn bản đi không được.

Bàn Cổ Oán Linh cứ lượn lờ bên cạnh tôi, biết rằng tôi đã cảm nhận được việc Liễu Long Đình tới, thế là trong đầu tôi vang lên giọng của hắn ta: “Liễu Long Đình hắn đối với cô rốt cuộc có gì tốt chứ, sao cô cứ bịn rịn không quên?”
Tôi hiện tại một lòng chỉ muốn cảm ứng khí tức Liễu Long Đình phía bên ngoài U Minh cung, cũng không có trả lời câu hỏi của Bàn Cổ Oán Linh.

Mà Bàn Cổ Oán Linh thấy tôi phớt lờ hắn, không nổi xung, chỉ tự nói tự cười: “A, tôi biết rồi, sở dĩ như vậy là vì cô thích hắn ta rồi.

Liễu Long Đình ở kiếp trước đã ước một điều ước với Hỗn Độn Chung, khiến cô mãi mãi yêu hắn, cô nói xem nếu như nguyện vọng này bị hủy bỏ đi, cô có còn yêu hắn tới mức chết đi sống lại?”
Bây giờ Cô Hoạch điểu ở đây, thêm lần nữa, tôi không hề dám nghĩ tới những vấn đề này, mặc dù Cô Hoạch điểu không nhìn ra được trong lòng tôi đang nghĩ gì, nhưng cũng đề phòng vạn nhất có chuyện gì.

“Liên quan gì tới ngươi? Tôi tin rằng không phải vì năng lượng của Hỗn Độn Chung mà tôi đem lòng yêu Liễu Long Đình, cho dù không có được nó, tôi vẫn yêu anh ấy!”
“Vậy… hay là cô thử xem?” Bàn Cổ Oán Linh bắt đầu dụ dỗ tôi.

Tôi liền nhận ra lão già này không có ý tốt gì, ước nguyện với Hỗn Độn Chung phải trả cái giá rất đắt, hiện giờ cái giá lớn nhất tôi có thể đánh đổi chỉ có cái mạng này.

Còn có Liễu Long Đình và Ánh Nguyệt, tôi thật sự không muốn mất đi những thứ này một chút nào.

“Ngươi nằm mơ à?” Tôi lập tức đáp lại Bàn Cổ Oán Linh.

Lúc này tâm trạng của Bàn Cổ Oán Linh dường như rất ổn, không hề để ý chút nào đến những lời tôi nói.


Thấy tôi không đồng ý, hắn ta cũng không có quá nhiều băn khoăn với chuyện này.

Hắn dừng lại, rồi tiếp tục nói với tôi: “Cô nói U Quân có cái gì không tốt, luận về điều kiện, tướng mạo, đối đãi với cô, có gì thua kém Liễu Long Đình, thậm chí còn đối tốt với cô hơn cả Liễu Long Đình.

Hắn yêu cô nhiều năm như vậy, vì sao cô đối với U Quân một chút cũng không động lòng, chẳng lẽ tim của cô làm bằng đá sao?”
“Ngươi quản làm gì?” Tôi không thoải mái mà trả lời hắn.

Hiện giờ tôi không muốn nói những lời dư thừa với Bàn Cổ Oán Linh, hắn cũng cười nhạt rồi nói với tôi một câu: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi và U Quân tiếp tục phạm vào cấm kị, thì Liễu Long Đình không thể quá tam ba bận tha cho các người đâu.

Tốt nhất là nhà ngươi nên nhận biết rõ thời cục, đừng để đến cuối cùng rơi vào cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Nói xong câu này thì Bàn Cổ Oán Linh không dây dưa thêm với tôi nữa, mà ra lệnh cho Cô Hoạch điểu bên cạnh hắn: “Nếu như U Quân thất bại, thì ngươi đánh Nữ Hi cho ta.

U Quân bị đánh thảm như thế nào thì hãy đánh cô ta thảm như thế.

Cũng đồng thời nói với U Quân, nếu hắn không thắng, thì mang Nữ Hi ra đánh tới chết mới thôi, như thế này mới khiến hắn vì ta mà ra sức bán mạng.”
Tôi quả thực khó có thể tưởng tượng được, tên Bàn Cổ Oán Linh thật sự lại có loại ý nghĩ ác độc này, vốn dĩ tôi cho rằng hắn muốn đem tôi trở về, vì muốn giữ mối quan hệ tốt với U Quân, không nghĩ rằng hắn là vì muốn có thể thao túng U Quân dễ dàng hơn, khiến cho U Quân vì hắn bán mạng!
Cô Hoạch điểu lúc này giống như cỗ máy vậy, không nói hai lời, biến lại hình người gật đầu nghe lời Bàn Cổ Oán Linh.

Bàn Cổ Oán Linh đi mất, địa lao bây giờ chỉ có mình tôi và Cô Hoạch Điểu, tôi đã cảm ứng được trận đại chiến ngoài cửa U Minh cung, Liễu Long Đình lần này tới, hẳn là đã có chuẩn bị.

Anh ấy lúc này phát ra năng lượng, làm cho ta cảm ứng được sự phẫn nộ cường đại.

Nghĩ đến sau này tôi sẽ bị nhốt ở U Minh cung này, có thể không được gặp Liễu Long Đình, trong lòng tôi liền có chút khó chịu, nhưng mà khó chịu này, cũng là Liễu Long Đình tự tìm đến.

Nếu anh ấy không cho tôi ra ngoài đối phó U Quân, hiện tại chúng tôi làm sao có thể lâm vào tình cảnh này, đều là do anh ấy đem tôi đưa vào miệng cọp, nên bây giờ đúng là đáng đời, chịu đựng sự khổ sở đó.

Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi tốt hơn một chút, nhưng lần này Liễu Long Đình có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn mang theo Phượng Hoàng, linh lực của U Quân còn có thể chống lại Liễu Long Đình, nhưng đến sau cùng thì không chịu nổi nữa, liên tục tháo chạy.

Cô Hoạch điểu cảm ứng được U Quân đã bại lui, lập tức lấy ra một cây roi dài, xuyên thấu qua lớp kết giới đang bao bọc tôi, dùng sức vung roi tới.


Một roi vung tới đánh vào người tôi, cảm giác như da thịt tách rời, đau tới mức tôi hét lên vang trời, nhưng không đợi tôi la dứt lời thì từng roi từng roi kế nhau vụt tới.

Tôi dùng pháp lực chống đỡ, nhưng ở trong kết giới này, pháp lực của tôi căn bản không có lấy nửa tia tác dụng.

Đánh tôi tới mức toàn thân là máu, Cô Hoạch điểu mới dừng tay, quẳng roi đi rồi đi khỏi địa lao, xem ra là muốn đi báo với U Quân tin tức rằng tôi đã dính trọng thương, nếu như hắn không đánh bại được Liễu Long Đình thì tôi sẽ phải chết.

Tôi bây giờ toàn thân đau buốt, ngay cả khí tức của bọn họ ngay bên ngoài cũng cảm nhận không được nữa.

Qua một lúc lâu mới thấy U Quân với bộ giáp tơi tả, tóc búi gọn gàng trên đầu đã bị đánh cho xõa lung tung trên vai.

Thấy tôi bị khóa lại trên chiếc cột, thế là nhanh chóng chạy về phía tôi.

Anh ta có thể xuyên qua kết giới bao bọc tôi rồi đứng trước mặt tôi, đưa tay sờ vết thương trên mặt, kích động đến mức không mở được miệng, liền lập tức xoay người, dùng toàn bộ pháp lực tung về phía Cô Hoạch điểu, đẩy anh ta xuống nước trong địa lao, dòng máu đen thẫm nhất thời đi theo thân thể của Cô Hoạch điểu từ trong nước cuộn trào lên.

“Ai đã sai ngươi làm vậy?”
“Là ta!” Giọng nói của Bàn Cổ Oán Linh vang lên.

Lúc trước U Quân khi nhìn thấy Bàn Cổ, bình thường đều sẽ gọi hắn một tiếng cha nuôi, nhưng lúc này U Quân nghe thấy giọng nói của Bàn Cổ Oán Linh, lại cái gì cũng không nói, trì hoãn một lúc lâu mới hỏi với Bàn Cổ Oán Linh: “Ông vì sao phải làm như vậy?”
“Là cha nuôi quá quan tâm tới người, quan tâm tới mức không dám tin ngươi.

Vốn lẽ ta cho rằng giao Nữ Hi cho ngươi thì ngươi sẽ một lòng một dạ nghe lời ta.

Nhưng ta vẫn là không an tâm, thế là đành dùng tới hạ sách này, hi vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cha nuôi!”.