Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 814: Bị Nắm Trong Tay






Khi Tiên Lăng nhìn thấy trân châu trong tay của tôi, ánh mắt lập tức thẳng đứng.

Đây là nước mắt của Phù Kinh Dương chảy xuống, dựa vào việc Tiên Lăng đi theo Phù Kinh Dương sớm chiều ở chung suốt mấy trăm năm, cô bé không có khả năng không nhận ra đây chính là nước mắt của người cá.

Trong lúc nhất thời, Tiên Lăng một câu cũng không nói, ánh mắt nhìn chòng chọc vào nước mắt người cá trong lòng bàn tay của tôi, sắc mặt giống như rất nhanh sẽ sụp đổ, rồi lại giống như chóng mặt sắp ngất.

“Là U Quân giết chết chủ nhân của tôi sao?” Lúc này, cách nói chuyện của cô bé bỗng nhiên trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Sau khi cô bé trở nên bình tĩnh, trong lúc nhất thời tôi thế mà vẫn có chút không quen, cũng không biết cô bé muốn làm gì.

Tôi nhìn thoáng qua Liễu Long Đình, sau đó nói với Tiên Lăng: “Chính xác mà nói là U Quân đã hút hết toàn bộ tinh khí của chủ nhân nhóc, U Quân nghe lời nói của Bàn Cổ Oán Linh cung phụng mới đi giết chủ nhân của nhóc, mà chủ nhân của nhóc ở trong thời khắc cuối cùng đã dùng pháp lực và tinh phách còn sót lại của anh ta đi trấn áp Địa Ngục Phong Đô và cánh cổng Địa Ngục, vì thế cho nên…”

Lời của tôi còn chưa nói hết, Tiên Lăng đột ngột cắt ngang lời tôi, nói với tôi: “Chủ nhân của tôi trước khi chết có nói cái gì không?”
“Chủ nhân của nhóc nói muốn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng lại không chống đỡ được đến lúc ra ngoài động, trừ lần đó ra cũng không có gì khác.”
Giọng điệu của cô bé tiếp chuyện tôi không được tốt, Phượng Tố Thiên cũng lười để cho tôi nói chuyện cùng cô bé, trực tiếp tiếp nhận câu hỏi của Tiên Lăng, trả lời cô bé.

Mà khi Tiên Lăng nghe được Phượng Tố Thiên nói Phù Kinh Dương còn không chịu đựng được đến lúc rời động, nước mắt lại rơi xuống.

Cô bé nhìn nước mắt của Phù Kinh Dương trong lòng bàn tay của tôi, chặn ngang quỳ gối trước mặt tôi, nói với tôi: “Nữ Hi, chị có thể đưa di vật của chủ nhân cho tôi được không?”
Nước mắt trong tay tôi đối với Tiên Lăng mà nói đã gần như là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của cô bé, mặc dù tôi cũng có chút luyến tiếc cho cái chết của Phù Kinh Dương nhưng dù sao cũng chỉ có mỗi Tiên Lăng là quan tâm Phù Kinh Dương nhiều hơn tôi.

Vì Thế, tôi mới lấy trân châu trong lòng bàn tay tất cả đều đặt ở trong tay của cô bé.

Khi cô bé tiếp nhận trân châu trong tay của tôi, lập tức mở lòng bàn tay ra, giống như lấy được bảo vật trân quý, áp mặt vào trên bề mặt của trân châu, nhắm mắt lại, từng hạt nước mắt to như hạt đậu theo khóe mắt của cô bé lăn xuống.

Tôi nhìn thấy Tiên Lăng như vậy, lập tức an ủi cô bé, nói: “Nhóc cũng đừng quá đau lòng, chủ nhân của nhóc đi rồi cũng hy vọng nhóc có thể sống với tâm trạng vui vẻ.

Anh ta nuôi dưỡng nhóc lớn tới từng này, nếu như anh ta còn sống mà nói, thấy nhóc đau lòng như vậy, anh ta nhất định cũng sẽ không đành lòng.”
Tôi nói lời này với Tiên Lăng, cô bé cũng không có nghe lọt tai lời nói của tôi.

Bây giờ trong lòng hay trong đầu cô bé cũng chỉ có mỗi Phù Kinh Dương.

Tôi cũng có thể lý giải được tâm trạng của cô bé hiện tại, vì thế lập tức ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liễu Long Đình một cái, hỏi anh ấy bây giờ chúng ta nên làm gì dây?
Sau cái chết của Phù Kinh Dương, tâm trạng của Liễu Long Đình dường như còn bình tĩnh hơn thường ngày rất nhiều, anh ấy quàng tay qua vai của tôi, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiên Lăng còn đang quỳ trên mặt đất, nói với cô bé: “Bây giờ chủ nhân của nhóc đã mất rồi, nhóc có dự định gì không?”
Lúc anh ấy hỏi Tiên Lăng lời này, cô bé cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển khuôn mặt ra khỏi trân chân trong lòng bàn tay, trong đôi mắt tràn ngập hận thù: “Thay chủ nhân của tôi báo thù.”
“Nhóc muốn đi giết U Quân sao?” Liễu Long Đình hỏi một câu.


“Đúng, tôi muốn đi giết hắn, còn cả Bàn Cổ Oán Linh nữa, tôi sẽ không để cho chủ nhân của tôi chết suông, cho dù là gộp cả cái mạng này của tôi vào thì tôi cũng sẽ không để cho bọn chúng sống dễ chịu.”
“Trước không nói đến Bàn Cổ Oán Linh, mà là U Quân thì cũng đã hấp thụ toàn bộ tinh khi của chủ nhân nhóc, nhóc đấu không lại hắn đâu.” Liễu Long Đình nhìn Tiên Lăng, khuyên cô bé một câu: “Nếu như nhóc nguyện ý mà nói, thật ra có thể tùy ý ở lại núi Trường Bạch của tôi.”
Tiên Lăng đi theo Long Đằng có quan hệ rất tốt, bây giờ nếu như để cho cô bé tiếp tục ở lại núi Trường Bạch mà nói, đối với cô bé cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt! Chẳng qua bây giờ cô bé cơ bản cũng không có muốn yên lòng, trực tiếp lắc đầu với Liễu Long Đình: “Tôi muốn thay chủ nhân báo thù, U quân còn sống một ngày, tôi sẽ không cách nào yên lòng được.

Tôi nhất định phải lần lượt giết hết đám người bọn họ, để cho bọn họ chôn cùng với chủ nhân của tôi!”
Sau khi cô bé nói xong lời này, giống như là nhớ tới cái gì, ngước mắt nhìn tôi một chút, sau đó lại nhìn Liễu Long Đình, tiếp theo lại nói với chúng tôi: “Tuy rằng tôi không thể cùng các người ở lại núi Trường Bạch, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể kết làm minh hữu.

Người mà tôi muốn giết cũng là người mà các người muốn diệt trừ, một mình tôi không thể đánh lại U Quân và Bàn Cổ Oán Linh, nhưng nếu như tôi gia nhập với các người, các người lập tức có thêm lực lượng của tôi.

Nhiều người lực lượng lớn, chỉ cần các người nguyện ý, tôi đồng ý phối hợp với các người, làm bất cứ chuyện gì cho các người, không cầu báo đáp, chỉ cần có thể để cho tôi được tận mắt nhìn thấy kẻ thù của tôi đau khổ chết đi, vậy là được rồi.”
Bây giờ cách nói chuyện của Tiên Lăng đã thành thục chững chạc hơn trước rất nhiều, phảng phất giống như trong phút chốc khi cô bé biết được Phù Kinh Dương đã chết, cô bé lập tức trở nên thành thục.

Có điều, mặc dù tôi muốn đối phó với Bàn Cổ Chi Khí, nhưng bây giờ tôi vẫn còn chưa biết được suy nghĩ của Liễu Long Đình là gì, anh ấy chỉ là đồng ý với tôi tới cứu Phù Kinh Dương, cũng không có đồng ý cùng tôi đi đối phó Bàn Cổ Chi Khí.

Hơn nữa, bây giờ U Quân đã quy hàng Bàn Cổ Oán Linh, vì thứ kia làm việc, hắn lại hấp thụ toàn bộ tinh khí của Phù Kinh Dương, lực lượng càng không thể khinh thường.

Mặc dù hắn đáng hận đáng ghét, nhưng nếu như sau này chúng tôi thật sự muốn đánh nhau, vậy thì nhất định là người chết ta sống, mà vị trí của U Quân ở trong lòng của Ánh Nguyệt lại giống y như đúc vị trí của Phù Kinh Dương ở trong lòng của Tiên Lăng.

Tiên Lăng tối thiểu cũng chỉ xem Phù Kinh Dương như ân nhân, mà Ánh Nguyệt thì lại trực tiếp xem U Quân như cha của con bé, nếu như sau này chúng tôi tàn sát lẫn nhau thì liệu trong lòng Ánh Nguyệt sẽ nghĩ như thế nào?
“Bây giờ tôi không có cách nào trả lời vấn đề này của nhóc, sau khi chúng tôi có quyết định, lúc cần đến nhóc thì tự nhiên sẽ đi tìm nhóc.” Tôi nói với Tiên Lăng một câu.

Tiên Lăng nghe được câu nói này của tôi, giống như là đang nói khéo từ chối cô bé, lập tức hơi nổi giận, ngẩng đầu bất mãn nói với tôi: “Nữ Hi, sứ mệnh của chị cũng giống hệt như chủ nhân của tôi.


Chủ nhân của tôi thiện tâm, vì muôn dân trăm họ tam giới, ngay cả tinh phách của bản thân cũng cống hiến ra ngoài, vì trấn áp Địa Ngục Phong Đô và cánh cổng Địa Ngục.

Chủ nhân của tôi vì tam giới mà hồn phi phách tán, ngay cả đời sau cũng không có, nhưng còn chị thì bảo hộ cái tam giới này ra sao? Đó vốn là sứ mệnh và nhiệm vụ của chị khi xuất hiện ở cái thế giới này, bây giờ ngược lại hay rồi, chủ nhân của tôi chết, chị thì lại rút lui, liệu chị có xứng đáng với cái chết của chủ nhân tôi hay không? Chị đối xử với chủ nhân tôi tốt như vậy sao?”
Lúc trước Tiên Lăng vẫn luôn ở chung với Phù Kinh Dương, cho dù coi như không quen thuộc với tôi thì cô bé cũng hiểu rõ không ít về tôi.

Bây giờ ngay cả cô bé cũng nói với tôi loại lời nói như thế này, để cho tôi trong nháy mắt xấu hổ đến mức không chịu nổi.

Tôi cũng biết sứ mệnh của bản thân tôi là gì, nhưng mà pháp lực của tôi có hạn, tôi cũng không thể một mình một người đối mặt với tất cả những thứ này, chuyển tình hình chiến sự từ bại thành thắng.

“Nhóc nói bừa cái gì vậy? Bảo hộ tam giới này sao lại thành trách nhiệm của chủ nhân tôi rồi? Nhóc muốn báo thù thì cứ báo thù, đừng có kéo chủ nhân của tôi xuống nước.” Phượng Tố Thiên ngay lập tức oán hận Tiên Lăng một câu.

Nhưng mà bây giờ cô bé đoán chừng là muốn báo thù đến phát điên rồi, nghe thấy Phượng Tố Thiên oán hận thì cô bé cũng không thèm quan tâm, ngược lại còn nói với anh ta: “Nếu như anh không tin mà nói thì có thể hỏi chị ấy một chút, hỏi Liễu Long Đình một chút xem sao.

Anh ở cùng với chủ nhân anh bấy nhiêu năm, ngay cả chủ nhân anh có nhiệm vụ và trách nhiệm gì anh cũng không biết, thật là đáng xấu hổ!”
Phượng Tố Thiên nhìn thấy chủ nhân của Tiên Lăng đã chết mà cô bé vẫn còn ngang ngược như thế, đang muốn phản bác lại cô bé, có điều Liễu Long Đình lại tiếp lời Tiên Lăng, nói với cô bé: “Chuyện của chúng tôi còn chưa tới lượt nhóc quản, chỉ vì thấy nhóc đáng thương cho nên tôi mới nói nhiều với nhóc đôi câu, nhóc đã không muốn tiếp nhận ý tốt của chúng tôi, vậy thì cũng đừng qua lại nữa.”
Liễu Long Đình nói xong, trực tiếp gọi thần liễn ra, mà Tiên Lăng đang quỳ trên mặt đất nhìn thấy chúng tôi muốn đi, vừa rồi cô bé nhận thấy dùng phép khích tướng với chúng tôi cũng vô dụng, lập tức từ dưới đất đứng lên, lớn tiếng nói với tôi: “Chị Nữ Hi, em nghĩ chị cũng biết được Bàn Cổ Oán Linh có thể khống chế chủ nhân của em lại, vậy thì nói rõ pháp lực của hắn ta đã lớn đến một trình độ nhất định rồi.

Lần này người chết là chủ nhân của em, lần tiếp theo thì sao? Lần tiếp theo sẽ là ai đây? Mục tiêu của hắn ta là chị, là toàn bộ tam giới, nếu như bây giờ chị không chống lại hắn ta, chẳng lẽ còn muốn chờ đến khi hắn ta tới giết chị hay sao? Chẳng lẽ chị muốn trơ mắt nhìn hắn ta hủy diệt tam giới này hay sao?”
Nói thật, lúc tôi nghe thấy những lời này của Tiên Lăng, trong lòng tôi có một loại cảm giác đặc biệt khó chịu, sao tôi lại không muốn bảo hộ tam giới này, không nghĩ tới việc bảo hộ chính bản thân tôi cơ chứ? Nhưng mà bây giờ tôi đã hoàn toàn bị Liễu Long Đình nắm trong tay, nếu như anh ấy không đồng ý, tôi cơ bản cũng không có cách nào đi làm những chuyện mà tôi muốn làm, lại càng không muốn nói rằng nếu như không có sự hỗ trợ của anh ấy thì tôi coi như có muốn làm cũng không có cách nào thành công được..