Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 751: Thật Hay Giả






Lúc này tôi đoán rằng sức mạnh U Quân đã hồi phục, toàn bộ khuôn mặt anh tuấn tinh xảo hơn bình thường, cả người đầy sức sống, mái tóc đen dài của anh ta lúc này cũng rất trơn mượt, lúc này mới trượt đi xuống khỏi vai anh ta, rơi xuống mặt tôi, rồi trượt xuống cằm tôi.

“Có điều gì tôi nên chú ý không?” Tôi hỏi U Quân: “Tại sao lần trước tôi và Liễu Long Đình đi lại không gặp phải con đường mê hồn này”.

“Ở động Hoa Tư này, có rất nhiều biến đổi.

Cô có thể đến bất kỳ nơi nào, nó sẽ vì cô sắp xếp cho cô những con đường khác nhau.

Lần trước cô đi đến nước Hoa Tư, cái động này đã đổi thành nước Hoa Tư.

Lần này chúng ta sẽ quay trở lại trước khi nước thánh bị phá hủy, thì cái động này sẽ an bài một con đường khác cho chúng ta, nó sẽ theo suy nghĩ của chúng ta mà mang đến cho chúng ta những phiền toái và chướng ngại vật, chúng ta sau khi khảo nghiệm mới có thể đi đến nơi mà chúng ta muốn.”
Khi nghe nói động Hoa Tư huyền diệu như vậy, tôi há mồm một hồi, vậy thì sao gọi cái này là cái động, rõ ràng là một cái động yêu quái khổng lồ, hiện tại chúng tôi tiến vào địa bàn của nó, nó có thể khống chế thân thể của chính mình, tạo ra rất nhiều chướng ngại và khó khăn cho chúng tôi.

“Sao anh lại biết rõ ràng như vậy, anh đã từng ở đây chưa?” Tôi hỏi U Quân.


Nhưng lần này U Quân không trả lời tôi, đổi chủ đề và trả lời: “Chúng ta phải nhanh chóng vào hang.

Đoạn đường mê hồn này, ngay khi vào cách chúng ta không xa.

Tốt hơn hết cô đừng nên nghĩ lung tung cái gì, chúng ta có thể an toàn vượt qua.”
Khi U Quân nói điều này, tay anh ta chạm vào đầu tôi, luồng linh khí khổng lồ từ cơ thể anh ta vì hút máu tôi mà hồi phục, liên tục chảy vào cơ thể tôi.

Tuy rằng trong cơ thể tôi không có nhiều máu, nhưng sau khi U Quân cho tôi linh khí, tôi đã dùng những linh khí này để duy trì thể trạng của mình, còn có thêm linh khí để tôi sử dụng, cơ thể cũng không còn yếu ớt như trước.

Chỉ là bây giờ cơ thể tôi đã khỏe hơn và U Quân ôm tôi suốt khiến tôi hơi xấu hổ, tôi định vùng dậy khỏi vòng tay của anh ấy, nhưng U Quân nói với tôi rằng đoạn đường mê hồn ngay trước mặt tôi và dặn tôi phải cẩn thận.

Đợi một lát nữa, mọi thứ xuất hiện trong tương lai đều là ảo tưởng của chúng tôi.

Chỉ cần chúng tôi không bị ảo tưởng làm cho mê muội, nó sẽ tự nhiên trôi qua.

Nếu chúng tôi bị mê hoạc, chúng tôi sẽ bị lôi kéo vào ảo ảnh bên trong mãi.

Vừa dứt lời, trước mặt thoáng chốc lạnh lẽo lướt qua, sau đó hai mắt tôi tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa.

Cảm giác này giống như lúc đầu tôi bị mù, không có cảm giác an toàn gì cả, trạng thái hiện tại như thể hồn lìa khỏi xác, toàn thân như được tự do, có thể vi vu khắp nơi.

Bay trong bóng tối này.

“U Quân.” Tôi hét lên tên U Quân.

Anh ta bước vào con đường mê hồn này cùng tôi.

Tôi đã trở thành cái gì, anh ta không phải cũng giống tôi sao?
Nhưng sau khi tôi gọi cho U Quân, tôi không nghe thấy câu trả lời của U Quân, cả không gian tối tăm dường như chỉ có một mình tôi.

Trong bóng tối này, tôi cố gắng tìm một lối ra, nhưng dù tôi có tìm kiếm như thế nào thì cũng chỉ toàn một màu đen và đen, vô biên, cuối cùng tôi cũng không thể thoát ra được.


Tôi cứ tưởng mình đến động Hoa Tư này đề lấy nước thánh cho Liễu Long Đình, không ngờ vừa vào hang đã bị đoạn đường mê hoàn này làm cho mắc kẹt chết ở đây, thật là buồn cười.

Tôi đã nghĩ rằng dù có xui xẻo thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ gặp phải một ít nguy hiểm gì đó rồi đến đích, nhưng bây giờ có vẻ như tôi xuất hành không thuận lợi lắm.

Tôi nghĩ rằng Liễu Long Đình vẫn đang đợi tôi ở nhà.

Nếu tôi mà chết đi, thì anh ấy cũng sẽ chết theo tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong tương lai.

Khi nghĩ đến đây, nước mắt tôi không kìm chế được tuôn rơi, nhưng ngay lúc nước mắt tôi rơi xuống, trước mắt tôi chợt sáng lên, lúc này tôi vẫn đang ngồi với U Quân trên thần liễn, nhưng lúc này thần liễn không hướng vào động mà mà đang bay ra ngoài.

Tôi không có gì trong tay, nhưng khuôn mặt của U Quân thì bình yên đến mức tôi không tin chút nào, U Quân không thể lộ ra vẻ mặt này.

“Tại sao chúng ta lại quay lại, anh thật sự là U Quân hay là ảo ảnh?” Tôi hỏi U Quân, bởi vì vừa rồi U Quân nói với tôi rằng đây chỉ là ảo cảnh.

Nhưng khi tôi hỏi U Quân là thật hay giả, U Quân quay đầu lại nhìn tôi và trả lời tôi: “Cô có bị ngốc không? Tôi không phải là thật chẳng lẽ là giả? Vừa rồi Hư có truyền tới tin tức, bảo chúng ta hãy quay trở lại.”
“Trở về?” Hiện tại không phải chúng tôi mới đi ra sao?
Trong lúc nhất thời, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra và tôi không thể phân biệt được là thật hay giả.

Khi tôi véo tay lên mặt, tôi cũng cảm thấy đau.

Điều này có thực sự là thật không? Lúc chúng tôi chuẩn bị tiến vào động Hoa Tư, đột nhiên có tin tức của nhà họ Liễu, chúng tôi liền đi ra ngoài?
Nhưng ngay cả khi Hư truyền tin tức, tại sao anh ta không thông báo cho tôi, làm thế nào anh ta có thể thông báo cho U Quân?
Phía trước hai mắt chúng tôi sáng ngời, bay về phía núi Trường Bạch, bay tới núi Trường Bạch, toàn bộ Trường Bạch đều rất bình thường, cho dù ở xa xa cũng có thể thấy được không khí an lành, ào ào từ trên đỉnh Trường Bạch tỏa ra.

Và khi chúng tôi quay lại cửa nhà họ Liễu lần nữa, tôi thấy nhà họ Liễu đang lên đèn kết hoa, giống như thể họ đang tổ chức tiệc vui nào đó.

U Quân quay đầu lại và liếc nhìn tôi một chút, và nói với tôi: “Đi thôi, vào đi.”
Nói xong, anh ta đã bước vào nhà họ Liễu trước tiên.

Lúc này Ánh Nguyệt và Liễu Kiều Nhi, Liễu Long Đằng đều chạy ra ngoài với vẻ mặt rạng rỡ, khi nhìn thấy tôi, họ chạy về phía tôi và nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch đã về, chị Tiểu Bạch sắp là chị ba của em rồi, anh ba em đã đợi chị ở nhà lâu lắm rồi!”

Nói đến kéo tôi vào, vừa vào cửa đã thấy Liễu Long Đình đứng dưới gốc cây hoa tuyết trong sân nhà họ Liễu, hoa trắng tinh khiết, thơm ngát, cánh hoa tàn, theo gió rơi xuống.

Nó rơi trên chiếc áo cưới màu đỏ duyên dáng của Liễu Long Đình, trông cực kỳ lộng lẫy, vào lúc này Liễu Long Đình đã cột hết tóc lên lộ ra khuôn mặt trắng nòn tuyệt mỹ của anh, anh ấy mặc một chiếc áo cưới màu đỏ và đứng trước mặt tôi, mỉm cười với tôi.

Cách ăn mặc của anh ấy khiến tôi cảm thấy hơi sững sờ một lúc, cứ như trong mơ tôi cũng không thể tin được, nhưng dù là mơ tôi cũng mong rằng thời gian có thể ở lại khoảnh khắc này mãi mãi.

“Em trở về rồi à.

Anh đã đợi em rất lâu.

Nếu như chúng ta bỏ lỡ thời gian bái đường thành thân, thì sẽ rất không may mắn.” Liễu Long Đình vừa nói vừa nắm tay kéo tôi vào đại sảnh nơi bày biện toàn bộ tú cầu nhung, những chiếc ghế trên bàn trải đầy chữ song hỷ, trông rất sinh động.

“Long Đình, không phải anh…” Từ đã chết gần như bật ra khỏi miệng của tôi, nhưng khi lời nói vẫn còn ở trong cổ họng của tôi, Liễu Long Đình đột nhiên vươn tay về phía tôi, áp ngón trỏ của anh ấy lên môi tôi, không cho phép tôi nói ra lời, đã nói với tôi: “Tất cả chỉ để tạo cho em một sự bất ngờ, nếu không thì cũng không có ý nghĩa.”
“Vậy thì Liễu Liệt Vân không giết anh sao?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Mà lúc này, có người bước ra từ chỗ tôi, Liễu Liệt Vân, hôm nay Liễu Liệt Vân ăn mặc rất lịch sự, cô ta nhìn thấy tôi liền mỉm cười nói với tôi: “Chị chỉ muốn đóng một vở kịch với em ba thôi, các người ở cùng nhau đã quá khổ sở.

Em ba muốn tạo bất ngờ cho em, hợp tác với em ba, bày ra người chị hai xấu xa cho em xem.”
“Nhưng mà?” Tôi vẫn không thể tin được, lúc này Liễu Long Đình đã nắm chặt tay tôi và nói với tôi: “Vậy thì em thật sự muốn anh chết sao? Hãy nghĩ xem, anh chết đi, em sẽ đau đớn như thế nào? Hiện tại anh đang đứng ở trước mặt em, em không biết trân trọng anh sao?”
Khi Liễu Long Đình nói điều này, đôi mắt anh ấy luôn nhìn chằm chằm vào tôi, thật dịu dàng và trìu mến, tôi gần như tan chảy bởi biểu cảm trong đôi mắt của anh ấy.

Nếu anh ấy là thật, tất nhiên tôi muốn ở bên anh ấy mãi mãi.

Thấy tôi có chút xúc động, Liễu Long Đình vẫy tay về phía tôi, ngay lập tức quần áo đang mặc biến thành một bộ váy cưới màu đỏ tươi, Liễu Long Đình đội khăn trùm đầu, ôm lấy tôi, nói với tôi: “Ngày hôm nay chúng ta có thể như ước nguyên mà kết hôn với nhau rồi.”.