Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 747: Thảm Họa Diệt Vong






Tất cả suy nghĩ trong đầu đột nhiên dừng lại vào lúc này, lập tức cúi đầu nhìn Liễu Long Đình đang ngã trên mặt đất, lúc này máu không ngừng phun ra từ miệng Liễu Long Đình, anh ấy nằm thẳng trên mặt đất.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy như vậy, không hề có điểm báo trước, đột nhiên xảy ra chuyện này, cho nên tôi lúc này mới không để ý tới Liễu Liệt Vân, buông lỏng thanh kiếm đang đâm xuyên qua Liễu Liệt Vân, ngồi xổm xuống bên cạnh Liễu Long Đình lo lắng hỏi anh ấy có chuyện gì vậy?! Sau đó đỡ thân anh ấy lên, đưa tay sờ mặt anh ấy, trong lòng lo lắng nhất thời không biết phải làm sao.

Liễu Long Đình có vẻ sẽ rất đau, anh ấy duỗi tay ấn chặt ngực, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn tôi, tựa hồ muốn nói chuyện với tôi, nhưng vừa lên tiếng thì từ trong miệng chảy ra một dòng máu đặc sệt.

Mà Liễu Long Đình mang theo miệng đầy máu tươi, nở một nụ cười với tôi, cực kỳ đau đớn mà thốt lên: “Lấy nó, sau đó em hãy tự chăm sóc chính mình thật tốt.”
Anh ấy sau khi nói xong, trên người anh ấy dần dần bắt đầu sáng lên, từng vòng ánh sáng trắng lan tỏa ra xung quanh.


Đây là tinh nguyên phát ra từ cơ thể sau khi yêu ma chết, nếu tất cả tinh nguyên này bị tiêu tán đi hết, thì Liễu Long Đình sẽ chết!
Tôi sợ Liễu Long Đình chết đi, chưa bao giờ nó lại nghiêm trọng như bây giờ? Là tôi đã bị bóp nát trái tim, đáng ra tôi phải chết, nhưng tại sao lại là Liễu Long Đình?
Câu hỏi này không chỉ là câu hỏi của tôi, khi Liễu Liệt Vận nhìn thấy tôi ôm chặt Liễu Long Đình, cô ta ngạc nhiên nhìn tôi và hỏi tôi: “Bạch Tô, tiện nhân này, tôi đã phá hỏng trái tim của cô, tại sao cô vẫn chưa chết?”
Tôi cũng muốn biết tại sao mình không chết, nhưng bây giờ tôi lo lắng cho Liễu Long Đình hơn, thấy tinh nguyên của Liễu Long Đình sắp biến mất hết, tôi nhanh chóng dùng sức mạnh đè nén lại tinh nguyên của Liễu Long Đình và thân thể anh ấy, đồng thời lại đứng lên, quay đầu trừng mắt nhìn Liễu Liệt Vân.

Nhìn con rắn lớn bên cạnh Liễu Liệt Vân há to mồm, lúc này đang muốn nuốt trái tim vào trong cơ thể nó, tôi lập tức rút kiếm đang xuyên vào cơ thể Liễu Liệt Vân lúc này ra, không chút do dự hướng về đầu bên kia của Liễu Liệt Vân, với tốc độ nhanh nhất, tôi chém vào đầu của con rắn lớn bên cạnh đầu của Liễu Liệt Vân!
Máu chảy đầm đìa, cái đầu rắn ngậm trái tim bên trong đã bị tôi chặt đứt.

Khi đầu rắn bị tôi chặt đứt, tôi lại giơ kiểm lên, không rõ nguyên nhân vì sao Liễu Long Đình gặp nạn, khiến tôi nghi ngờ sự việc này phải liên quan đến Liễu Liệt Vân, vì vậy tôi đã gầm lên với Liễu Liệt Vân và hỏi cô ta đã làm gì Liễu Long Đình?
Liễu Liệt Vân đang vội vàng cầm máu một bên đầu, nghe tôi hỏi như vậy, cô ta lạnh lùng nhìn Liễu Long Đình, hừ một cái, đáp: “Liễu Long Đình chết vì cô, trái tim trong cơ thể của cô là của em ba.”
Nhưng sau khi nghe được điều này, tôi hơi ngạc nhiên một lúc, lúc trước Liễu Long Đình hoàn đã trả lại trái tim cho tôi và nói với tôi rằng đó là của tôi, nhưng tại sao anh ấy lại muốn cho tôi trái tim của anh ấy? Không phải anh ấy đã sớm dự liệu được ngày này rồi sao? Vì vậy anh ấy đã lén hoán đổi và lấy trái tim anh đặt nó vào cơ thể của tôi trước, nếu ai đó giết tôi và muốn xuyên thủng trái tim của tôi, thì người chết sẽ là anh ấy.

Tôi tiếp tục cúi đầu nhìn Liễu Long Đình nằm trên mặt đất, lúc này hai mắt nhắm nghiền không có hơi thở, dù cho tinh nguyên có bị áp chế, tôi cũng sợ chỉ có thể giữ cho thân thể anh ấy không thối rữa, dù sao Liễu Long Đình cũng sẽ không đứng lên nói chuyện với tôi như trước, cũng sẽ không cãi nhau với tôi, nghĩ đến đây lòng tôi như muốn xé nát, sự căm hận Liễu Liệt Vân cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ, tôi sẽ giết cô ta và để cô ta bồi táng Liễu Long Đình!
Tôi không đợi Liễu Liệt Vân phản ứng, tôi nhanh chóng đâm một đao vào thẳng vào ngực Liễu Liệt Vân, niệm chú, trấn áp ma lực của cô ta, vị trí thanh trường kiếm của tôi đã đâm thẳng vào trái tim của Liễu Liệt Vân, sau đó vô cùng tàn nhẫn khoét sâu vào, muốn cô ta chết giống như Liễu Long Đình.

Ngôn Tình Hay
Dù là thần, người hay quỷ thì trái tim chính là điểm yếu chết người, nhưng lúc này Liễu Liệt Vân giống như giết không thể chết, sau khi thanh kiếm của tôi đâm vào trái tim cô ta, ngoại trừ biểu cảm đau đớn trên gương mặt cô ta, thân thể của cô ta giống như ban đầu vậy, không có dấu hiệu chết chóc gì cả.

Mặc dù lúc này Liễu Liệt Vân trông rất đau đớn, nhưng cô ta cười và nói với tôi: “Vô dụng, cô không thể giết tôi, trái tim của tôi đã dâng hiến cho chủ nhân của tôi, chỉ cần ngài ấy không muốn tôi chết, các người cũng không thể giết tôi.”
Nói xong cô ta cười lớn.


Liễu Liệt Vân đã đến cổng địa ngục, khi cô ta trở lại, tuy ma lực không mạnh như Phù Kinh Dương nói nhưng cũng không thể coi thường, và khi tôi muốn thử xem khả năng của Liễu Liệt Vận như thế nào thì lúc này, Liễu Liệt Vân như đã nhận được mệnh lệnh nào đó, sắc mặt và cả người bỗng nhiên đông cứng lại, chỉ chốc lát sau, vừa rồi cô ta vẫn ở đây không ngừng cười nhạo tôi, muốn xem tôi muốn giết cô ta như thế nào.

Nhưng bây giờ cô ta đột nhiên không còn hứng thú nữa, cô ta chế nhạo nói với tôi: “Hôm nay chỉ là một hình phạt nhỏ đối với các người.

Chỉ cần các người không chết, tôi, Liễu Liệt Vân, sẽ không bao giờ buông tha cho các người.”
Sau khi nói xong, Liễu Liệt Vân lập tức biến thành một con rắn dài màu đỏ, vọt nhanh ra và biến mất trước mặt tôi.

Bây giờ Liễu Long Đình đang xảy ra vấn đề rồi, tôi không còn khí lực để đuổi theo Liễu Liệt Vân nữa, nhìn vết máu trong sân và mùi máu tanh nồng, tôi lấy trái tim của Liễu Long Đình trong miệng con rắn lớn mà tôi vừa chặt xuống.

Nhưng lúc này trái tim của Liễu Long Đình đã tan nát, không cách nào khôi phục lại được, ngay cả khi khôi phục lại, Liễu Long Đình cũng đã không còn hô hấp, đến bây giờ tôi cũng không dám nói ra từ chết, Liễu Long Đình nằm bất động, tôi chỉ đứng ở bên cạnh anh ấy, cúi đầu nhìn anh ấy, ngoài việc chỉ biết kết giới tinh nguyên trong cơ thể anh ấy, tôi không biết còn có thể làm gì, còn có thể làm gì nữa chứ? Bây giờ tôi không biết Hư sống hay chết, U Quân đang sắp chết và Liễu Long Đình không còn nữa.

Tôi nên làm gì đây? Tôi có thể làm gì?
“Chị Tiểu Bạch…” Liễu Kiều Nhi nước mắt như mưa, dẫn theo Long Đằng, nghiêng về phía tôi.

Vào lúc này, tôi nhìn xuống Liễu Kiều Nhi và nói với cô bé: “Đừng sợ, chị vẫn chưa chết.” Nhưng tôi có thể làm gì nếu tôi chưa chết?
Tôi còn có thể làm gì nữa, Liễu Long Đình là một tên khốn, tại sao phải đặt trái tim của anh ấy vào trong cơ thể của tôi, tại sao lại để tôi sống một mình, đơn giản anh ấy chỉ là một tên khốn, anh ấy không biết rằng sống như vậy còn đau khổ hơn chết hay sao?
Tôi muốn khóc, tôi gào khóc to lên, rồi cùng Liễu Long Đình chết đi, nhưng khi nhìn Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng bên cạnh tôi, và nhớ rằng vẫn còn Ánh Nguyệt trong nhà, tôi tự nhủ, mình không thể chết đi, nếu tôi chết, Liễu Long Đằng, Liễu Kiều Nhi và Ánh Nguyệt sẽ làm sao trong tương lai? Nếu tất cả những người lớn trong chúng tôi đều chết, dựa theo sự điên cuồng hiện tại của Liễu Liệt Vân, cô ta thực sự sẽ giết cả nhà họ Liễu.


“Không sao, anh ba cùng thầy của em vừa đánh nhau mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Chúng ta khiêng về nhà đi, được không? Đợi lát nữa Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng, hai em đi gọi Hoàng Tam Nương để cho cô ấy đi tìm y tiên tốt nhất đến đây, việc còn lại sẽ do chị làm.

Đừng lo lắng, anh ba cùng thầy của em nhất định sẽ khỏi bệnh.”
Tôi nói những lời này chỉ để trấn an Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng, mặc dù Liễu Kiều Nhi biết tính chất nghiêm trọng của sự việc này, nhưng thấy tôi bình thản an ủi họ, họ đã ngừng khóc và giúp tôi dìu Hư và Liễu Long Đình vào nhà.

Mấy người chúng tôi lau vết thương cho Liễu Long Đình và Hư.

Sau khi Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng ra ngoài tìm Hoàng Tam Nương.

Tôi nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Liễu Long Đình, lúc này tôi mới dám khóc, nước mắt tuôn trào mãnh liệt.

Tôi không thể kiểm soát được, đả kích với tôi lần này quả thật chính là tột cùng tai họa, tôi không thể tưởng tượng được rằng nếu bọn họ đều không sống thì sau này tôi phải sống với ba đứa trẻ như thế nào?
Và ngay khi tôi đang đau buồn, những lời nói yếu ớt của U Quân đã truyền đến bên tai tôi: “Hãy đến gặp tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”.