Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 683: Đế Cung Phong Đô






Thấy phản ứng của tôi kịch liệt như vậy, Liễu Long Đình đưa tay kéo tôi lại nói: “Lừa em đấy, nhìn xem em kích động thành bộ dạng gì rồi.”
“Thật sự là gạt em đấy à?” Tôi có chút không tin nhìn Liễu Long Đình.

“Nếu không phải là gạt em thì đời này anh làm sao lại an tĩnh như vậy ở cùng với em cơ chứ.”
“Không chừng là người vợ kia của anh xem thường anh không có gì trong tay, muốn địa vị cũng không có địa vị nên không cần anh nữa đó.”
“Vậy sao em còn cần anh?” Liễu Long Đình hỏi tôi.

“Em vì cái gì không cần anh chử, kiếp trước anh là cấp trên của em, dù sao cũng trông coi em.

Đời này em ở cùng với anh xem như đã trèo cao rồi, em đem cấp trên của mình cua vào tay, nếu gặp phải những con yêu quái trước kia, em cũng có thể khoe khoang cả một ngày.”
Nghe tôi nói lời này, Liễu Long Đình nở nụ cười hỏi tôi: “Có phải em đang đặc biệt tự hào về chuyện này không?”
“Đúng vậy.” Chỉ là sau khi tôi trả lời xong bỗng nhiên cảm giác được có chút không thú vị, liền nói với Liễu Long Đình: “Thế nhưng những yêu quái đều đã chết hết rồi, biết anh là Yêu Hoàng, yêu tộc đã không còn bao nhiêu người, em muốn khoe cũng không biết khoe với ai.”
“Vậy sau này nói với anh.” Khi Liễu Long Đình nói đến đây, bưng mặt của tôi, mắt nhìn tôi.


Nghe lời này của Liễu Long Đình, trong lúc nhất thời tôi có chút cảm động lại có chút buồn cười, có thể là cùng biết đến Yêu Thần chỉ còn lại tôi cùng anh ấy cho nên chúng tôi ở cùng một chỗ là điều tất nhiên.

Lúc chúng tôi bốn mắt chạm nhau, Liễu Long Đình hôn tôi, giữa hai chân lập tức truyền đến đến một mảnh nóng bỏng.

“Em muốn ở phía dưới của anh.” Tôi nói với Liễu Long Đình.

“Được.” Liễu Long Đình trả lời.

Có lẽ chỉ có thời điểm cùng Liễu Long Đình đổ mồ hôi như mưa, tôi mới có thể cảm giác được đời này chúng tôi vẫn luôn giao hòa cùng một chỗ như thế, vĩnh viễn không xa rời nhau, nhưng chờ trời vừa sáng, chúng tôi lại phải đối mặt với hiện thực, tôi lại sợ mất đi anh ấy.

Đêm qua lúc đầu muốn hỏi Liễu Long Đình rất nhiều chuyện, nhưng đến cuối cùng vẫn là không có cơ hội nói ra, ngay cả việc nói với anh ấy không nên đi cùng tôi gặp Phong Đô đại đế đều bị anh ấy chặn lại.

Bất quá nhìn bộ dạng này của Liễu Long Đình, tôi biết anh ấy đã quyết định là nhất định phải đi cùng tôi.

May mắn hôm qua tôi đã hỏi qua Cô Hoạch Điểu, Cô Hoạch Điểu nói với tôi Phong Đô đại đế có ý với tôi, lúc trước nhìn tôi vài lần, Phong Đô đại đế buông tha Liễu Long Đình, tôi nghĩ lần này Phong Đô đại đế cũng sẽ không làm Liễu Long Đình khó xử, dù sao chúng tôi lần này là đi tìm anh ta nhờ giúp đỡ, không giúp thì chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.

Lần này đi Phong Đô, bởi vì Cô Hoạch Điểu nói với tôi rằng Phong Đô đại đế đã nói với cậu ta một bí mật, cho nên lần này tôi cùng Liễu Long Đình đi, cậu ta nói cậu ta không đi được, sợ bị Phong Đô đại đế trách tội.

Chỉ cần tôi cùng Liễu Long Đình ở bên nhau, Cô Hoạch Điểu có đi hay không cũng không sao.

Cho nên trên đường đi Phong Đô cũng chỉ có tôi cùng Liễu Long Đình, mang theo một chút đồ mà Lạc Thần từ Thiên Đình mang xuống định đưa cho Phong Đô đại đế.

Nói thật, trong lòng tôi vẫn có chút căng thẳng, nếu như Phong Đô đại đế không đồng ý giúp đỡ, vậy tôi còn có thể đi tìm ai đây?
Lúc mà tôi cùng Liễu Long Đình lần nữa đến Phong Đô, Phong Đô vẫn như lúc trước, yên lặng lại tĩnh mịch.

Liễu Long Đình miệng đọc thần chú mời Phong Đô đại đế.


Nói đến đây, đây là lần thứ ba tôi tới quấy rầy Phong Đô đại đế, nếu không phải vì cửa địa ngục ở núi Vân Hải, khả năng cả đời này tôi cũng sẽ không tới gặp anh ta nữa.

Kỳ thật tôi đã nghĩ kỹ, lần này chúng tôi tới đây, Phong Đô đại đế sẽ không tới gặp chúng tôi, xem như anh ta không thấy chúng tôi cũng là bình thường.

Từ Thái Cổ đến bây giờ, chúng tôi không có gặp nhau, người ta đồng ý giúp được thì tốt, không giúp được cũng là bình thường, nhưng điều làm cho tôi không nghĩ tới chính là Liễu Long Đình vừa niệm xong thần chú, một luồng gió đen từ dưới đất bay lên.

Theo sát đó, một cô bé đi ra.

“Đi theo tôi.” Cô bé ấy nói với chúng tôi.

Cô bé này chính là Tiên Lăng, cũng là con Kỳ Lân đó, có thể là lần trước cô bé này vội vàng tới cứu tôi một mạng cho nên hiện tại vẻ bề ngoài của cô bé cùng với lúc trước tôi gặp không có thay đổi, nhưng lần này tôi chưa phát giác ra cô bé là người xấu, ngược lại là còn thấy có mấy phần yêu mến.

Nhưng bây giờ cô bé nói khiến cho tôi có chút giật mình, trước đó Tiên Lăng đều ăn nói hung dữ với chúng tôi, bây giờ lại chủ động mời chúng tôi tiến vào địa ngục Phong Đô.

Tôi cùng Liễu Long Đình nhìn nhau một cái, đi theo Tiên Lăng vào cửa lớn.

Sau khi vào cửa, trước mắt chúng tôi là một mảnh đen kịt, so với phủ của Tần Quảng Vương còn đen hơn, ngay cả hai con đường phía trước ánh đèn lồng cũng không rõ.

Đoán chừng là cân nhắc việc chúng tôi mới đến, đối với địa ngục Phong Đô cũng chưa quen thuộc, thế là liền biến ra hai chiếc đèn lồng đưa cho chúng tôi, nói: “Đế cung hơi xa, hai người đi theo tôi là được.”
Nơi này hắc khí thật sự là quả nồng đậm, xem như trong tay chúng tôi có đèn lồng nhưng vẫn như cũ chiếu không rõ con đường ở dưới chân, cũng may tôi và Liễu Long Đình không phải người thường, dựa vào cảm giác cũng có thể đi theo Tiên Lăng.

Tiên Lăng đã cứu tôi, thừa dịp đang trên đường đi đến đế cung Phong Đô nhàm chán, tôi liền nói với Tiên Lăng: “Tiên Lăng, lần trước cảm ơn em đã cứu chị.” Nói xong tôi lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong tay Liễu Long Đình mở ra đưa cho Tiên Lăng nhìn, nói với cô bé: “Đây là chuỗi vòng tay Nam Hải ngàn năm, chị tặng cho em, xem như là quà báo đáp ơn cứu mạng của em.”
Chiếc vòng tay trong hộp phát ra ánh sáng nhàn nhạt vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng Tiên Lăng không nhìn chiếc vòng này cái nào, nói với tôi: “Chủ nhân là người bảo tôi làm việc đó, nếu chị muốn tạ ơn, hãy cảm ơn chủ nhân của tôi.”

Thật là một đứa trẻ ngay thẳng!
Thấy Tiên Lăng không có ý định nhận chiếc vòng, tôi thu lại chiếc hộp, đặt ở trên tay Liễu Long Đình, tính đợi đưa hết cho Phong Đô đại đế, để Phong Đô đại đế đưa lại cho Tiên Lăng, nhưng sau khi Tiên Lăng nói xong những lời này, Liễu Long Đình đột nhiên hỏi Tiên Lăng: “Chủ nhân của em luôn luôn thanh cao không tranh quyền thế lại nguyện ý hai lần xuất thủ cứu tôi, ngày sau nếu em cùng chủ nhân có rảnh có thể tới Thiên Đình hay núi Trường Bạch du ngoạn, tôi cùng Nữ Hi chắc chắn chiêu đãi hai người thật tốt.”
“Khả năng là anh sẽ không có phúc phận này đâu, gần đây yêu ma hoành hành, bên trong địa phủ giam giữ yêu quái lại bắt đầu ngo ngoe động đậy, chủ nhân tôi muốn trấn áp những yêu quái này, không có hơi sức đâu đi du ngoạn với các anh.”
“Nguyên nhân gì mà chúng bắt đầu ngo ngoe động đậy?” Tôi hỏi Tiên Lăng.

Tiên Lăng quay đầu nhìn tôi: “Nói với chị chị cũng không quản được.”
Cô bé nói rồi chỉ về phía trước, là khu vực có một mảng lớn màu đỏ đèn lồng nói: “Phía trước chính là đế cung, chúng ta đi nhanh một chút, chủ nhân đang chờ.”
Tiên Lăng như vậy khiến chúng tôi có chút ghen tị với Phong Đô đại đế, vì cái gì tôi lại không có một cô bé vừa đáng yêu vừa biết nghe lời bên người cơ chứ, sắp đến trước đế cung Phong Đô, tôi mới phát hiện nơi này thật sự là vô cùng lớn, ở đây toàn bộ đều treo đèn lồng đỏ, khi chúng tôi đặt chân đến nơi treo rất nhiều đèn lồng, Tiên Lăng nói với chúng tôi những nơi này chính là đế cung.

Đế cung lớn như vậy, Thiên Đình chính là cung điện của tôi cũng không có lớn như thế! Cái này quả thật không hổ danh là đế cung đã có từ mấy vạn năm trước.

Chúng tôi theo Tiên Lăng đi về hướng đế cung, đi đi lại lại, lượn quanh cũng sắp đi hết một giờ, lúc này mới đến Phong Đô thần điện.

Thế nhưng Phong Đô thần điện không vàng son lộng lẫy như Thiên Đình, xem như vàng son lộng lẫy, tại địa phủ tối đen như vậy cũng không có ai có thể nhìn ra, nhưng từ những đèn lồng này lờ mờ cũng có thể nhìn thấy một chút phong cảnh, toàn bộ đế cung bố cục vô cùng trang nghiêm, nhìn có chút lạnh lẽo hiu quạnh nhưng lại không thể xâm phạm, nhưng nơi tối đen này cũng chỉ có Phong Đô đại đế mới có thể ở, ngây ngốc vài vạn năm.

Sau khi tiến vào thần điện, tôi nhìn thấy Phong Đô đại đế ngồi trên ghế khác hoa văn rồng phượng tinh xảo bên phải thần điện, một bộ long bào uy nghi nhìn cũng có chút bộ dáng đế vương cổ đại.

Nhưng ánh sáng của đèn đỏ phía sau lúc này chiếu tới ngược lại khiến mặt anh ta trắng không giống như bình thường, ngay cả cặp mắt xanh lam lạnh băng kia lúc này lại có chút đen, liếc mắt nhìn qua ánh mắt của anh ta vẫn thanh tịnh loá mắt như cũ.

“Tôi biết Hi Hoàng muốn tới cho nên đã sớm phái Tiên Lăng đi đón, Thiên Đình các người thích xem ca múa, tôi đặc biệt chuẩn bị cho Hi Hoàng, nếu như chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn xin Hi Hoàng đừng để ý mà bỏ qua.”
Phong Đô đại đế khách khí nói, vừa nói xong lập tức vỗ tay một cái, bên ngoài cửa đại điện trong nháy mắt liền có mười cô gái khí chất tỏa sáng như thiên nga ôm nhạc cụ đi vào!.