Trước tiên không nói đến việc Phong Đô đại đế không thuộc sự quản lý của thiên đình, cho dù chức vị của anh ta thuộc thẩm quyền của thiên đình thì Phong Đô đại đế đã từng trấn thủ địa ngục Phong Đô, cũng không thể khiến anh ta từ bỏ địa ngục Phong Đô để đến núi Vân Hải cai quản cái địa ngục mới này.
Tôi nói với Liễu Long Đình rằng điều này có lẽ không khả thi cho lắm, Phong Đô đại đế tính tình lãnh đạm, không muốn quản chuyện Tam giới.
Hơn nữa chuyện trấn thủ địa ngục này không phải ngày một ngày hai, chỉ sợ anh ta sẽ không đồng ý yêu cầu của mình.
Thế nhưng Liễu Long Đình lại giống như đã nắm chắc chuyện này, nói với tôi nếu không thử thì sao biết không được, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Tôi nghĩ thầm liệu Liễu Long Đình có biết chuyện Cô Hoạch Điểu vẫn luôn tác hợp cho tôi và Phong Đô đại đế không, vì thế anh ấy định để tôi đến gặp Phong Đô đại đế ư? Chuyện này cũng chỉ là mong muốn của riêng Cô Hoạch Điểu, cũng không phải là lời nói thật, nếu Liễu Long Đình coi là thật, anh ấy mà muốn mượn chuyện này để tôi đi làm phiền Phong Đô đại đế thì tôi chắc chắn sẽ tức giận thật.
Dù sao thì Liễu Long Đình cũng là đối tượng bị Phong Đô đại đế truy bắt, chúng tôi lại không có lý do gì để khiến anh ta đồng ý cả.
“Có phải anh không yêu tôi nữa không?” Tôi đột nhiên nghiêm mặt, không trả lời câu ban nãy của Liễu Long Đình mà vô cùng nghi ngờ hỏi ngược lại anh.
Liễu Long Đình tò mò nghe tôi hỏi anh ấy chuyện này, đôi mày nhíu lại, hỏi tôi: “Yêu chứ, sao bỗng dưng em lại hỏi chuyện này?”
Nghĩ đến việc bình thường để Liễu Long Đình nói ra câu anh yêu em này vô cùng khó khăn, bây giờ hỏi, anh ấy lại dễ dàng nói ra như thế, tôi càng nghi ngờ có gì đó không đúng, vì thế tôi nói với anh ấy: “Vậy có phải anh định để tôi đến tìm Phong Đô đại đế để nói chuyện này với anh ta?”
“Bây giờ em là chủ nhân Tam giới, em không tự mình đi mời anh ta thì còn ai có thể mời được anh ta? Nhưng tôi sẽ đi cùng em.”
Sau khi tôi và Liễu Long Đình nói xong, nhìn vào đôi mắt ôn nhu như nước của anh ấy, tôi mới an tâm, trong lòng nghĩ ban nãy tôi nghĩ quá nhiều rồi, tôi đã cùng Liễu Long Đình trải qua nhiều chuyện như thế, làm sao có thể vì chuyện này mà phản bội đối phương cơ chứ.
Huống hồ là bây giờ Liễu Long Đình quan tâm đến chuyện cửa vào địa ngục cũng là đang giúp tôi, nếu không thì một tiểu quỷ núi Trường Bạch như anh ấy, còn không phải là thần tiên, anh ấy quan tâm đến loại chuyện này làm gì?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mình may mắn, tôi còn có thể ở bên cạnh Liễu Long Đình, nếu nói tôi bất hạnh, tôi đúng là rất bất hạnh, những vất vả cực nhọc cứ như là sinh ra dành cho tôi vậy, khiến tôi suýt chút nữa thì tự tử, nhưng tôi vẫn là rất hạnh phúc.
Không có người đàn ông nào như Liễu Long Đình, sẵn sàng hạ mình để tôi được vạn người chú ý đến, tôi vô cùng cảm kích anh ấy, biết ơn anh ấy đã vì tôi mà làm tất cả.
Liễu Long Đình vừa dứt lời, kéo tôi ra khỏi lớp băng, nhưng khi anh ấy định đỡ tôi từ dưới đất đứng lên, tôi ôm chầm lấy cổ anh ấy, gục mặt vào vai, nói với anh ấy: “Long Đình, em yêu anh.”
Anh ấy từng làm nhiều chuyện quá đáng với tôi nhưng anh ấy cũng đã cứu tôi rất nhiều lần, nếu không có anh ấy, tôi sớm đã chết rồi hoặc bây giờ có lẽ vẫn đang bị U Quân giam cầm.
Ngay khi tôi ôm lấy Liễu Long Đình, anh ấy cũng giơ tay ôm lấy tôi, ấm áp nói: “Anh còn yêu em hơn cả em yêu anh nữa.
Thôi không sao nữa rồi, lần sau đừng nghĩ không muốn dựa dẫm vào anh nữa, anh là người đàn ông của em cơ mà.
Nếu như em không cần anh thì chẳng phải anh chỉ là bình hoa trang trí bên cạnh em hay sao? Em không lo lắng chứ anh thì lo lắm đấy.
Cứ như thể sau này em sẽ đi cùng người đàn ông khác mất.”
“Anh nói cái gì vậy chứ?” Tôi lập tức đánh mạnh vào vai Liễu Long Đình, đáp lại lời anh nói, nếu như tôi thật sự muốn cùng người đàn ông khác thì đã sớm đi cùng người đó rồi, đâu đến lượt anh ấy.
Tuy nhiên lần này không phải là không có thu hoạch gì.
Ít nhất tôi biết hiện tại Ánh Nguyệt vẫn sống rất tốt, có pháp lực mạnh mẽ, hơn nữa đám U Quân muốn trốn thoát cũng cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của Ánh Nguyệt, trong lòng tôi mãn nguyện.
Dù sao thì biết được Ánh Nguyệt không bị bắt nạt, tôi mới yên tâm một chút, chỉ là cho dù bây giờ Ánh Nguyệt không hề bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng vẫn là đi cùng đám U Quân bọn họ.
U Quân tính khí bất thường, để có thể đạt được mục đích có thể bạc tình bạc nghĩa, Ánh Nguyệt không phải là giải pháp về lâu về dài của anh ta, đợi sau khi tôi giải quyết hết việc trong tay, tôi vẫn sẽ đưa Ánh Nguyệt trở về.
Ban nãy tôi vô cùng kinh ngạc khi nghe U Quân nói động Hoa Tư và cửa địa ngục thông với nhau, trừ chỗ chúng tôi mới ở khi này được U Quân thắp nến sáng trưng, những chỗ khác đều tối om om, hơn nữa trong không gian rộng lớn vô cùng ấy, bóng ma khắp nơi.
Khi chúng tôi ngồi trên thần liễn của Liễu Long Đình từ trong động bay ra, vô số ma quỷ giống như những con châu chấu xông về phía thần liễn của chúng tôi, từng đợt từng đợt giống như cái động này là một thế giới khác vậy.
“Rốt cuộc đám ma quỷ này từ đâu chui ra vậy?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Lúc này, Liễu Long Đình ôm tôi ngồi bên cạnh anh ấy, ngửi thấy từng trận âm khí từ bên ngoài xe, cũng không biết là anh ấy không quan tâm hay là bởi vì quá quan tâm nên mới bình tĩnh, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói với tôi: “Bọn chúng là từ địa ngục.”
Nhắc đến địa ngục, tôi nhớ lại cảnh hai lần trước xuống địa ngục.
Lần đầu tiên chính là vào hai năm trước, đường phố bên ngoài địa ngục vẫn còn đám ma quỷ, nhưng đến lần thứ hai, khắp cả địa ngục chỉ thấy một con quỷ, trước đó tôi còn cho rằng các vị Diêm vương đã hạ lệnh để đám ma quỷ kia quay về nhà, không được làm loạn nữa, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Đám ma quỷ dưới địa ngục kia đều chạy đến đây cả.
“Thế bọn chúng đến đây làm gì? Có phải là do Tần Quảng Vương phải đến không?
“Tần Quảng Vương còn chưa có quyền lực cao đến vậy, anh ta chỉ là một Diêm vương do thiên đình phái xuống cai quản địa ngục thôi, còn chưa có quyền điều động ma quỷ.”
“Vậy thì là ai?”
Ngay khi hỏi câu này, tôi bỗng dưng cảm thấy mình thật là ngốc, nhưng anh ấy biết nhiều hơn tôi, đó quả thực là điều không thể chối cãi được.
Cô Hoạch Điểu bay bên cạnh nhìn thấy tôi hỏi này hỏi nọ Liễu Long Đình bỗng dưng có chút mất mặt, vì thế nói với tôi có thể giữ lại chút thể diện của một Thiên Đế được không, cho đến khi đích thân Liễu Long Đình nói với tôi về chuyện này thì tôi mới thấy mất mặt chủ nhân Tam giới quả, hại anh cũng không dám ngẩng đầu nhìn Hư.
Tôi nhấc chân đá vào Cô Hoạch Điểu, kêu cậu ta im miệng đi, nếu còn nói nhảm nữa tôi sẽ cắt hết lưỡi, đến mắng còn không mắng lại Hư lại còn trách chủ nhân của cậu ta nữa.
Ngay cả khi những điều tôi nói có ý nịnh bợ Liễu Long Đình, Liễu Long Đình lại không thèm trả lời câu hỏi của tôi mà ngược lại chỉ đơn giản nói với tôi rằng anh không biết.
Có quỷ mới tin Liễu Long Đình không biết, nếu như anh ấy không biết thì chắc chắn sẽ không bình tĩnh như thế này, anh ấy không muốn nói thì tôi cũng không có cách nào bắt anh ấy nói cả, cũng không hiểu tại sao anh ấy lại giấu tôi, tôi ở bên Liễu Long Đình giống như đang thi đấu vậy, có lúc tôi tự nhủ rằng mình rất hiểu anh ấy, có thể nắm chắc anh ấy.
Nhưng mỗi khi tôi nghĩ vậy lại cảm thấy anh ấy giống như cát, trong một giây cứ thế tuột khỏi lòng bàn tay tôi, mà nếu như tôi trân trọng anh ấy thì sẽ phải nắm chắc anh ấy một lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại, tuy tổn thương buồn bã nhưng lại chưa bao giờ chán nán.
Sau khi tới núi Trường Bạch, Kiều Nhi và Long Đằng đã đứng ở cửa đợi chúng tôi, có thể là do Liễu Long Đình đã nói với họ về chuyện tôi bị Liễu Liệt Vân lừa đến đó, vì thế ngay khi vừa gặp tôi, Kiều Nhi đã vội vàng hỏi tôi có sao không? Vừa nãy ở nhà cô bé còn giúp tôi bói một quẻ, quẻ bói nói tôi không sao cả, nhưng cô bé vẫn lo lắng, lại không ngờ chị gái cô là loại người như thế, vì một người đàn ông mà cô ấy thích mà đến cả người thân cũng có thể không cần.
Bộ dạng tức giận của Kiều Nhi khiến tôi vừa nhìn cô bé lại nghĩ tới Ánh Nguyệt, có phải tính cách của Ánh Nguyệt cũng giống hệt như Kiều Nhi hay không?
Thấy Kiều Nhi vô cùng tức giận, tôi cố ý trêu chọc con bé: “Vậy có phải em cũng sẽ vì người mình thích mà không cần anh em và Long Đằng nữa không?”
Vừa nói tôi vừa liếc nhìn Hư.
Hư trông thấy ánh mắt của tôi liền vội vàng quay mặt đi, thế nhưng Kiều Nhi lại vô cùng táo bạo, một tay nắm chặt lấy Hư, nói với tôi: “Em mới không như thế, anh ta mà dám làm chuyện gì có hại cho Long Đằng và anh trai, em sẽ ăn thịt anh ta.” Kiều Nhi trông giống một con quỷ nhỏ, dễ thương hơn rất nhiều so với Liễu Liệt Vân.
Tuy nhiên chúng tôi còn phải tìm Phong Đô đại đế thương lượng chuyện trấn thủ cửa địa ngục ở núi Vân Hải, có một số chuyện tôi còn chưa rõ, tôi quay đầu nhìn Cô Hoạch Điểu, nói: “Lát nữa cậu đi với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi riêng.”.