Dù sao Long Đằng vẫn còn nhỏ, lỡ bản thân bị bắt gặp đang làm loại chuyện như thế này, thì xấu hổ không để đâu cho hết.
Về sau chúng tôi vẫn phải chung sống với nhau mà.
Thoắt thấy dù nhanh cỡ nào đều không qua mắt khỏi Long Đằng đã đứng lù lù ở kia rồi, dù sao trên người vẫn còn đồ lót, không nhìn thấy bộ phận nào nguy hiểm, vì vậy tôi giả vờ bộ dáng nửa ngồi nửa nằm, ra hiệu Long Đình che chân lại giúp tôi.
Liễu Long Đình nhìn thấy tôi biến sắc trong tích tắc, còn tưởng gặp chuyện gì, từ dưới đất đứng dậy nhìn thấy Long Đằng đi tới, lông mày tự động nhíu chặt lại.
Anh đường đường là anh ba của Long Đàng, giả sử như ở nhà họ Liễu xấu hổ quá còn có thể lên Thiên Đình mà trốn.
Cơ mà Liễu Long Đình con người này, dù xấu hổ đến đâu cũng nhất quyết phải ở lại chăm sóc Long Đằng cùng Kiều Nhi.
Thế nên anh ấy ngay lập tức hiểu ý của tôi, duỗi tay ra ấn vào chân tới lượt tôi liền hô khẩu hiệu.
Tư thế kỳ quái của chúng tôi khiến Long Đằng đứng hình ngay tắp lự.
Thằng bé đứng sau tôi và Liễu Long Đình, trố mắt nhìn chúng tôi, hỏi: “Anh ba, chị Tiểu Bạch, hai người đang làm gì vậy?”
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn Long Đằng cười hề hề, nói với cậu ấy chúng tôi đang tập thể dục, chị Tiểu Bạch của cậu là đang giảm cân đó, sau đấy liền hỏi Long Đằng có chuyện gì đến chúng tôi.
“Chuyện là anh Hư lúc sáng đã thấy một bức thư trước cửa nhà.
Bức thư được gửi tới chị đó.
Chị và anh ba của em đi cả tối hôm qua không về, nên nhờ em đến gặp chị.”
Cái gã Hư này cũng thật là, vừa mới sáng sớm, nhân gian hiện tại cũng không phải rất yên bình hay sao, làm sao có thể để một mình Long Đằng ra ngoài tìm chúng tôi cơ chứ.
Có điều, phong thư đó là ai viết cho tôi vậy nhỉ? Chẳng phải quá cổ lỗ sĩ rồi à? Nếu là muốn tìm tôi, ai mà chẳng biết tôi đang ở núi Trường Bạch chứ, có thể đến gặp tôi trực tiếp mà.
“Trong thư có bảo là ai gửi cho chị không?” Tôi hỏi Long Đằng.
“Không có, anh Hư nói rằng chờ chị trở về sẽ xem.”
…..
Tôi lập tức cứng họng, không phải chỉ là một lá thư thôi sao? Tất cả chúng tôi đều sống cùng nhau, có chuyện gì xem xét cùng nhau thì có làm sao? Có điều bây giờ Long Đằng ở đây, tôi cũng giả vờ thành người đã tập thể dục xong rồi, bảo Liễu Long Đình buông chân tôi ra, sau đó tự mình đứng lên khỏi sàn, cùng với Liễu Long Đình theo Long Đằng trở về.
Trên đường về, Liễu Long Đình luôn cười nhạo bộ dạng hoảng sợ vừa rồi của tôi.
Anh ấy nói hóa ra tôi cũng biết sợ cơ đấy, lần tối hôm qua làm anh cứ tưởng tôi trời không phục đất không kham.
Núi Trường Bạch này có nhiều Tiên gia, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào tôi, thế mà tôi lại không mảy may bận tâm chút nào.
Khi Liễu Long Đình nói với tôi lời đó, con mẹ nó chứ, lòng tôi cứ như bị trăm nghìn con ngựa giày xéo qua vậy, lập tức mắng Liễu Long Đình sao một chữ cũng không nói cho tôi biết.
“Em cũng đâu phải lần đầu làm chuyện này đâu, tôi tưởng em rành lắm cơ chứ.” Liễu Long Đình bày ra khuôn mặt vô tội, nói.
Nhìn bộ dạng vô hại của Liễu Long Đình kìa, tôi ngay lập tức dùng sức đá thẳng vào bắp đùi anh ấy, nói rằng đừng hòng tôi nói chuyện với anh ấy nữa.
Cái này là tự anh chủ động trước, xui xẻo làm sao bị phát hiện, còn chẳng phải tôi là bị ép mới rơi vào tình huống này hay sao.
Nhưng bây giờ bản thân đường đường là chủ nhân của Tam Giới uy nghiêm, cùng Liễu Long Đình quấn quýt như thế này, nếu bị người ta nhìn thấy thì hổ thẹn vô cùng.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ chuyện này là thảm nhất rồi, nào có ngờ rằng lúc mấy người chúng tôi trở về, Cô Hoạch Điểu đã đứng ở cửa rồi.
Thấy Long Đằng đã quay lại với chúng tôi, cậu ta lập tức tuôn một tràng câu hỏi, rằng chúng tôi đi đâu, làm gì mà cả đêm qua không trở về?
Vốn tôi muốn nói rằng Cô Hoạch Điểu không có quyền kiểm soát việc chúng tôi đi đâu được, nhưng trước khi tôi kịp cất lời, thì Long Đằng bày ra điệu bộ ngờ nghệch, còn cả Hư cũng đang ở trong phòng, cậu bé liền nói: “Chị Tiểu Bạch và anh ba ở ngay khu rừng đằng trước chứ đâu, lúc sáng em đi qua còn thấy họ đang vận động cơ.”
Long Đằng vừa dứt lời, cả phòng ngay lập tức trố mắt ngạc nhiên.
Cô Hoạch Điểu nhìn Long Đằng, sau đó lại liếc phía tôi và Liễu Long Đình, ý nói rằng chúng tôi cần tế nhị một chút, Long Đằng vẫn còn nhỏ tuổi cơ mà.
Hư cũng nhìn tôi và Liễu Long Đình, ngầm nhắc nhở chúng tôi lần sau phải chú ý hơn.
Tôi chỉ đành biết trừng mắt với Long Đằng, đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài luôn, khẽ đánh Long Đằng bảo thằng bé chỉ toàn nói nhảm thôi.
“Em không có nói nhảm, rõ ràng chị Tiểu Bạch mới nói…”
Được rồi, mặt mũi tôi có vẻ như sắp bay mất hết rồi, một lời giải thích đều nuốt ngược hết vào trong.
Xấu hổ quá! Nhưng vừa nãy Liễu Long Đình nhìn thấy Long Đằng, anh ấy có chút sợ ảnh hưởng đến Long Đằng cơ mà.
Hiện tại thấy Long Đằng khù khờ đến như vậy, anh ấy chỉ tỏ vẻ thờ ơ, quay mặt về phía Cô Hoạch Điểu và Hư, nói bâng quơ rằng giả như họ cảm thấy cô đơn thì anh có thể giới thiệu cùng họ rất nhiều tiên nữ xinh đẹp trên núi Trường Bạch.
Liễu Long Đình vừa nói ra, tôi hẳn đoán ngay ra được mấy con người này thường ngày “hàn huyên” những chuyện gì.
Tôi ngắt lời họ, hỏi Hư có biết tung tích của bức thư là thế nào hay không.
Chuyên là Long Đằng đã nói rằng có một bức thư gửi cho tôi.
Tôi vừa dứt lời, Hư lấy trong tay ra một chiếc phong bì kiểu cũ màu vàng, ngoại trừ ghi tên tôi ra trên phong bì không còn gì khác.
Bên trong có vài thứ gì đó.
“Vừa rồi tôi mới ra ngoài đã nhặt được nó.
Tôi thấy tên của cô trên đó, là của cô đúng không?”
Trong lúc Hư đang nói với tôi cái này, Liễu Long Đình đã nhanh chóng nhận lấy phong bì từ tay Hư và mở phần đã gấp, lấy ra bên trong một tờ giấy gập làm đôi.
Tôi lấy phong bì từ tay Liễu Long Đình, để cho Long Đình mở tờ giấy ra.
Vừa lúc giấy được mở ra, có mùi máu tanh xộc lên mặt tôi, nhìn thấy trên tờ giấy này, hóa ra có viết vài chữ bằng máu khô: “Núi Kỳ Bàn.”
Núi Kỳ Bàn chẳng phải là nơi ở trước đây của U Quân à?
Khi tôi nhìn thấy dòng chữ bằng máu này, ngay lập tức nghĩ đến con gái mình, có lẽ nào bức thư này viết bằng máu con tôi không!
Có điều bây giờ máu đã khô lại rồi, cũng không cảm nhận được khí tức gì, lại thêm nhìn thấy bộ dạng sốt sắng của tôi, Cô Hoạch Điểu lập tức nhận ra ngay tôi là đang nghĩ về cái gì.
Cô Hoạch Điểu liền nói với tôi: “Hi Hoàng, đừng nghĩ lung tung, không chừng đôi giày chúng tôi nhận được cũng không phải giày con gái cô.
Chưa biết chừng con bé vốn đã không còn nữa rồi.
Đôi giày mà chúng tôi nhìn thấy có thể là của đứa con của Liệt Vân thì sao.
Nhớ lại, trước đó Liệt Vân quả có mang thai thật, mà thời gian áng chừng cũng chỉ cách cô có vài tháng thôi.”
Mặc dù lời nói của Cô Hoạch Điểu có phần tiêu cực, nhưng bây giờ tôi làm gì có thời gian để quan tâm đến nó nữa cơ chứ.
Giờ tôi chỉ biết một mực giải thích, rằng con gái tôi chưa thể nào chết được, bởi lúc tôi nhìn thấy chiếc giày đó liền nảy sinh cảm giác rất quen thuộc và thân thiết.
Hẳn những người cùng chung huyết thống sẽ có tương thông cùng nhau, chắc chắn là vậy.
Cho nên, con bé chắc chắn còn sống.
“Vẫn còn một thứ trong phong bì này.” Hư buông lời nhắc nhở.
Liễu Long Đình nhận lấy phong thư từ trong tay tôi, mở phong bì ra, từ bên trong lấy ra một sợi tóc mềm mại, Liễu Long Đình liếc mắt nhìn sợi tóc, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ, sắc mặt trở nên mềm nhũn, quay đầu nói: “Đây là tóc của con gái.”
Máu khô không cảm nhận được khí tức, nhưng tóc dù có để trong bao nhiêu năm chăng nữa vẫn còn vương khí tức của nguyên chủ.
Khi Liễu Long Đình nói rằng sợi tóc này là của con gái mình, tim tôi đập loạn xạ, và tôi nhanh chóng đón lấy nó từ tay Liễu Long Đình.
Nhẹ nhàng khẽ ngửi, mặc dù khí tức có đôi ba phần lạ lẫm, nhưng tuyệt nhiên nó có chút tương đồng với khí tức của tôi và Long Đình.
Trực giác mạnh mẽ cho tôi biết đây là tóc của con gái tôi.
Chắc chắn, như tôi dự đoán, con gái tôi vẫn chưa chết, con bé thực sự vẫn chưa chết.
Hiện tại nhận được tin tức chính xác từ con gái mình, tôi gần như kích động tới quên cả suy nghĩ, gọi ngay cho Cô Hoạch Điểu, bảo cậu ta đi đến núi Kỳ Bàn với tôi.
Nhưng khi tôi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thì Liễu Long Đình nắm lấy tay tôi, nói: “Khoan đã, đây là cái bẫy đó.”
Tôi quay đầu nhìn Liễu Long Đình.
Lời anh ấy nói, cốt là để nhắc nhở tôi U Quân đã lâu không xuất hiện rồi.
Bây giờ xuất đầu lộ diện, liền đưa tung tích của con gái chúng tôi ra.
Hiện tại anh ta đưa vị trí đến cho chúng tôi, trừ phi là cái bẫy đặt sẵn, ngoài ra thì không còn có khả năng nào khác cả.
Trong việc thu phục lòng người, phải thừa nhận là tôi khá giỏi, còn có quản lý các thủ hạ như Tần Quảng Vương chẳng hạn, mấy cái này đều có thể xử lý trong phút chốc.
Nhưng tôi thực sự không giỏi âm mưu quỷ kế kiểu này.
Dù biết trong đó ắt có gì đó xảo trá, nhưng tôi vẫn muốn đi, liền hỏi Liễu Long Đình chúng ta nên làm gì tiếp theo.
Liễu Long Đình liếc nhìn Hư và Cô Hoạch Điểu, và nói với họ: “Mọi người cứ đi với Hi Hoàng trước đi.”.