Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 662: Đại Đế Anh Tuấn Bùng Nổ






Đôi mắt đó thật sự là quá đẹp, đẹp đến mức khiến tôi trong phút chốc không nghĩ ra được anh ta là ai.

Trong mắt anh ta giống như được đính hai viên bảo thạch màu xanh lam ngọc bích cực phẩm trên đó, chỉ là một đôi mắt thôi cũng như thôi miên hết tất cả ánh mắt của mọi người ở đây.

Bởi vì không chỉ có tôi, đến cả những tên âm binh tiểu quỷ dưới thân, còn có Tần Quảng Vương và thậm chí là Tiên Lãng lúc nhìn thấy người này đến cũng cảm thấy thời gian như dừng lại.

Người này giống như một báu vật quý giá từ trên trời hạ xuống chốn phàm trần.

“Bái kiến chủ nhân.” Sau khi đôi chân mang giày màu bạc của người đàn ông kia chạm đất, Tiên Lăng mới xoay người quỳ xuống trước mặt người đàn ông đó.

Lúc nghe thấy Tiên Lăng gọi người kia là chủ nhân, cả đám chúng tôi đều đưa mắt nhìn nhau.

Ai trong đám chúng tôi cũng đều biết Tiên Lăng là thần thú thuộc hạ của Phong Đô đại đế, mà Tiên Lăng gọi người đàn ông này là chủ nhân vậy chẳng lẽ người này chính là Phong Đô đại đế hay sao?
Nhưng không phải Phong Đô đại đế vẫn luôn mang một mảnh lụa che mặt màu đen trên mặt hay sao? Nhớ tới cảm giác đã từng quen biết mà tôi cảm nhận được khi nhìn được bức tranh vẽ Phong Đô đại đế, cho dù chỉ là trong tranh nhưng Phong Đô đại đế mang lại cảm giác cho tôi kia vẫn đeo mảnh lụa che mặt màu đen.

Nếu như người này thật sự là Phong Đô đại đế vậy tại sao anh ta lại bỗng tháo mảnh lụa che mặt xuống.


Cho dù Tiên Lăng gọi người đàn ông này là chủ nhân, nhưng trong thoáng chốc tôi vẫn có chút không dám khẳng định được.

Tần Quảng Vương thấy bỗng nhiên lại có người xuống đây lo chuyện bao đồng thoáng chốc tức giận đến méo mặt, nhưng lúc này anh ta tò mò về người đàn ông trước mắt chúng tôi hơn là tức giận.

Trường năng lượng vây quanh người này quá mạnh mẽ, cho nên anh ta cũng thoáng nhìn qua Tiên Lăng mới từ trên đất đứng dậy kia, sau đó dò hỏi một câu: “Ngài là Phong Đô đại đế sao?”
“Cậu đoán xem?”
Lúc người đàn ông kia nói câu này lại quay đầu liếc nhìn về phía tôi, tôi nhìn vào trong đôi mắt màu xanh lam kia, đôi mắt kết hợp với gương mặt trắng như tuyết xinh đẹp kia thoạt nhìn qua cực kỳ yêu mị, không giống với người thường.

Nếu so ra thì còn xinh đẹp hơn người thường nữa cơ.

Hơn nữa, bởi vì anh ta đứng trên cao, biểu cảm lại kiêu ngạo trầm ổn khiến tôi bỗng cảm thấy đây mới chính là dáng vẻ mà một vị thần nên có.

Nhưng khi tôi nhìn kỹ vào bờ môi và cái cằm tinh xảo của người kia lại phát hiện giống hệt với bờ môi và khuôn cằm của Phong Đô đại đế mà tôi đã nhìn thấy hai năm trước.

Tôi lập tức kinh ngạc, anh ta không phải chính là Phong Đô đại đế đó chứ!
Cô Hoạch Điểu đứng ở trên vai của tôi, nhìn thấy tôi và Phong Đô đại đế bốn mắt nhìn nhau cũng vội vàng chĩa cái mặt chim kia tới trước mặt tôi nói: “Nhìn thêm chút nữa, nhìn thêm chút nữa, để tôi xem thử trong lòng của cái tên Phong Đô đại đế này có phải là nói thích cô hay không?”
Vốn dĩ hết thảy chuyện này đều rất bình thường, tôi chỉ là tò mò người ở đây có phải là Phong Đô đại đế hay không cho nên mới nhìn lâu thêm chút mà thôi.

Thế nhưng hiện tại bị Cô Hoạch Điểu nói như thế tôi lập tức cảm thấy ngượng ngùng lúng túng, quay đầu mắng Cô Hoạch Điểu, nói cậu ta là đang suy nghĩ cái gì vậy? Nếu như để tôi lại nghe được cậu ta nói mấy lời này thêm một lần nữa thì tôi sẽ nổi giận thật đó.

Lúc tôi đang quay đầu nhìn Cô Hoạch Điểu, Phong Đô đại đế đã trực tiếp cởi dây thừng trên người tôi ra.

Hơn nữa vừa cởi trói trên người của tôi vừa mang tôi từ trên Đài Luyện Quỷ xuống gần như chỉ trong phút chốc.

Tôi duỗi hai tay xuống, hiện tại tôi cũng trở về trạng thái lúc bình thường rồi.

Trước đó tôi không ngờ Cô Hoạch Điểu sẽ mời Phong Đô đại đế đi theo, thực ra trước lúc xuống địa phủ này tôi cũng nên nghĩ tới nếu như lần này tôi mời Phong Đô đại đế theo giúp đỡ thì anh ta nhất định sẽ đồng ý với tôi.

Bởi vì có vài người, người ta đã cam tâm tình nguyện giúp đỡ bạn lần thứ nhất thì cũng sẽ giúp đỡ bạn lần thứ hai.

Chỉ là trước giờ tôi cũng không có nhớ tới tới Phong Đô đại đế, hơn nữa nếu nhờ anh ta giúp đỡ thì tôi cũng chẳng có gì để mà bảo đáp lại, cho nên cũng không có để ý tới sự tồn tại của anh ta.

Nhưng mà Cô Hoạch Điểu quả thật là con chim mang tới sự may mắn cho tôi, cậu ta đã mời được Phong Đô đại đế tới.


Dựa vào pháp lực của Phong Đô đại đế thì Tần Quảng Vương sẽ chẳng dám làm gì tôi.

Hơn nữa Phong Đô đại đế cũng là người giữ chức vị cao nhất chốn Âm ti này, nếu như có anh ta nhúng tay vào vậy cho dù Tần Quảng Vương có muốn đưa âm binh tới trần gian, cũng phải thông qua cửa ải của Phong Đô đại đế bên này.

Tôi không ngờ mình lại lo lắng tới chuyện như vậy, chỉ là Phong Đô đại đế nếu đã ra mặt rồi vậy tất cả đều sẽ được giải quyết.

Hiện tại tôi đã chắc ăn được lần này Phong Đô đại đế tới chính là để giúp tôi, vì thế tôi cũng đi tới bên cạnh Phong Đô đại đế.

Tần Quảng Vương đang đứng ở trước mặt tôi, trên mặt vẫn luôn là một vẻ không thể nào ngờ đến mà nhìn chằm chằm vào Phong Đô đại đế.

Tôi cũng thay mặt Phong Đô đại đế đáp lại câu hỏi của anh ta, nói: “Nếu không phải là Phong Đô đại đế, thì anh nghĩ xem còn có thể là ai?”
“Thực sự là Phong Đô đại đế sao?”
Tần Quảng Vương ngơ ngác lặp lại câu này trong miệng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm không ngừng đánh giá Phong Đô đại đế từ trên xuống dưới: “Nhưng mà…”
Phong Đô đại đế lúc này đã mặc vào chiến giáp, bình thường chỉ khi chuẩn bị xuất trận mới có thể mặc chiến giáp vào.

Ý tứ của anh ta đối với Tần Quảng Vương đã rất rõ ràng, nếu như Tần Quảng Vương còn tiếp tục phản kháng vậy sẽ cùng nhau nói chuyện bằng đao thương.

“Tên quan thấp bé như anh mà còn đứng ngơ ra đó làm gì, nhìn thấy chủ nhân của tôi còn không hành lễ hay sao!” Tiên Lăng lớn tiếng khiển trách Tần Quảng Vương một câu.

Có lẽ Phong Đô đại đế đến vào lúc này cũng đã định sẵn kết cục của chuyện này rồi, kết cục âm mưu tạo phản của Tần Quảng Vương nhất định sẽ không có kết quả gì tốt.

Vì thế dù rằng anh ta biết người đứng trước mặt mình là Phong Đô đại đế nhưng vẫn không có khuất phục, kiên quyết vứt bỏ mặt mũi mà nói với Phong Đô đại đế: “Ngài cũng là người của Âm ti, mấy ngàn năm trước địa ngục gặp phải đại họa kia, ngài đã quên mất rồi sao? Trước giờ ngài đều bảo hộ cho vùng đất Âm ti rộng lớn này, lẽ nào ngài không muốn báo thù sao?”.

ngôn tình ngược
Tần Quảng Vương nói tới trận đại họa đó, có lẽ đó chính là lý do khiến anh ta muốn giết tôi như vậy.

Hơn nữa cũng có liên quan tới Liễu Long Đình, chỉ là chuyện quan trọng như vậy mà tôi thật sự chẳng có chút ấn tượng gì trong đầu cả
“Vạn vật trên thế gian này đều có số mệnh, chuyện đã xảy ra, đã qua hết cả rồi.

Chính là một vòng luân hồi, đây là quy luật của vạn vật trên thế gian này.”
Lời này của Phong Đô đại đế siêu phàm thoát tục, giống như quy luật trên thế gian này chính là ngài ấy, mà ngài ấy chính là quy luật của thế gian này vậy.

Thế nhưng lời này dĩ nhiên khiến Tần Quảng Vương không cảm thấy dễ chịu, sau khi nghe xong những lời này của Phong Đô đại đế, anh ta lại càng thêm phần tức giận liếc nhìn tôi một cái, lại nhìn về phía Phong Đô đại đế nói: “Chuyện cờ gọi hồn lần trước cũng là ngài nhúng tay vào, lần này tôi vất vả lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, ngài lại xen vào.

Rốt cuộc là ngài muốn như thế nào? Ả Nữ Hi đó là gì của ngài? Tại sao ngài lại phải giúp cô ta cơ chứ?”

Lúc Tần Quảng Vương hỏi câu này, tôi lập tức cảm thấy rất mực xấu hổ, Cô Hoạch Điểu chỉ hy vọng Tần Quảng Vương hỏi tới vấn đề này để khoe khoang trước anh ta.

Cậu ta đứng trên vai tôi nhảy phành phạch nói về phía Tần Quảng Vương: “Chủ nhân của tôi và Phong Đô đại đế có quan hệ như thế nào mà anh cũng không nhìn ra được à? Nếu không thì anh cho rằng Phong Đô đại đế mấy chục ngàn năm đều chả thèm để tâm tới quản chuyện mấy người đánh mấy cái rắm gì, bây giờ lại vì chủ nhân của tôi mà đã hai lần ra tay cứu giúp.

Ngưỡng mộ rồi chứ gì, vậy kiếp sau đi đầu thai thành con gái đi, nói không chừng cũng sẽ có được ưu đãi như này đó.”
Lúc tôi nghe được Cô Hoạch Điểu lại đang lải nhải ở đây thực sự cảm thấy vừa tức vừa giận, tôi thấp giọng mắng cậu ta mau cút nhanh lên một chút, đừng có làm rối mọi chuyện lên.

Cái tính khí này của cậu ta thực sự là có làm chuyện tốt cũng không thể nào khen được mà.

Cô Hoạch Điểu nghe thấy tôi mắng mình, ngẩng cái đầu chim ngu ngốc lên nhìn tôi với một đôi mắt long lanh đen thui ngốc nghếch, cậu ta hỏi tôi: “Hi Hoàng, tôi nói sai điều gì rồi sao?”
“Cậu nhanh cút đi, tôi thấy cậu phiền chết được.” Tôi thấp giọng hung hăng nói với Cô Hoạch Điểu một câu.

Trong lúc này thật sự không thể đánh chết cậu ta được, dù sao thì cậu ta cũng vừa mới cứu tôi một mạng.

“Vậy tôi phải nhìn xem Phong Đô đại đế giết tên cháu trai này của tôi đã rồi mới đi.

Anh ta đã nhận nhiệm vụ phải giết được cô, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng phải chết.

So với việc bị bọn người kia giết chết vậy chi bằng chết trong tay chúng ta còn thoải mái hơn.

Tần Quảng Vương nghe được mấy lời này của Cô Hoạch Điểu, có cả Phong Đô đại đế cũng đang ở đây nên anh ta cũng tự biết mình chạy không thoát, vì thế mà hung hăng nghiến răng nói với tôi một câu: “Muốn chém muốn giết thì tùy mấy người, nhưng cho dù tôi có chết đi, có biến thành quỷ hay biến thành tro bụi, tôi cũng đều muốn giết chết Nữ Hi cô!”
Rốt cuộc mối thù đó có bao nhiêu sâu đậm lại khiến Tần Quảng Vương ôm hận tôi như thế? Nhưng Tần Quảng Vương cũng đã tiếp quản điện Diêm La mấy ngàn năm rồi.

Nếu bỗng giết chết anh ta, không nói tới chuyện địa phủ sẽ đột ngột mất đi người cai quản, huống hồ lời nói trước đó của anh ta đối với tôi cũng không phải thật là tàn nhẫn mất hết lương tri, vì thế tôi ngẩng mặt nhìn thoáng qua Phong Đô đại đế bên cạnh mình, nói: “Tôi có thể xử lý anh ta được chứ?”
Phong Đô đại đế nghe thấy tôi nói chuyện với mình, cúi đầu thấp xuống nhìn tôi, một đôi mắt độc nhất vô nhị khắp chốn thiên hạ không ai sánh bằng.

“Anh ta là thần dưới trướng của cô, dĩ nhiên là được.”.