Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 646: Tù Nhân






Tôi kêu Cô Hoạch Điểu tranh thủ lần theo mùi máu tanh mà tìm, toàn bộ mảnh đất Phong Đô, đều bị khí tức của Liễu Long Đình bao phủ, nhất định là đã xảy ra một trận chiến ác liệt, mà nếu vậy, nói rõ Phong Đô đại đế cũng đã ra ngoài rồi.
Quả nhiên Liễu Long Đình đoán không sai, Phong Đô đại đế sẽ không bị kết giới nho nhỏ này vây khốn.

Anh ta là âm thần nguyên thuỷ nhất Âm Phủ, tuổi thần cách xa Thần Tú.
Sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, nhân gian chia làm tam giới.

Phong Đô đại đế là thần linh giữ chức vị cao nhất Minh Ti, chấp chưởng toàn bộ âm phủ, hàng vạn linh hồn, xem ra, so với tôi và Liễu Long Đình thì vị thần này còn cổ xưa hơn.

Chẳng qua là thời đại đổi thay, âm thần địa phủ dần dần nhiều hơn, đám Thần Tú Úc Luân và Ngũ phương Quỷ Vương, Thập điện Diêm Vương mới nổi lên.

Mỗi người bọn họ đều có trách nhiệm quản lý khu vực được phân công, toàn bộ Mình giới cũng bị chia cắt thành các khu vực khác nhau.

Quyền lợi Phong Đô đại đế nắm trên tay cũng bị phân tán ra ngoài từng chút một.

Mặc dù anh ta là âm thần thượng cổ, nhưng mà chức vị và tín ngưỡng lại không cao, chuyện này cũng có liên quan đến anh ta.


Tôi chưa từng nhìn thấy Phong Đô đại đế, cho dù là ở kiếp trước, tôi cũng rất ít nghe nói đến anh ta.

Theo lẽ thường mà nói, anh ta là một vị âm thần thượng cổ, pháp lực lại mạnh, chắc hẳn sẽ được vạn thần quỳ lạy.

Tuy nhiên ngược lại, bởi vì anh ta trời sinh đã lạnh lùng, không hề quan tâm đến bất kỳ chuyện hỗn loạn nào ở trong tam giới, không mong không cầu, cũng không so đo được mất, mà lần này Liễu Long Đình có thể mời được anh ta ra ngoài, cũng không biết là anh ấy đã dùng cách gì.
“Tôi nhìn thấy Liễu Long Đình rồi!” Cô Hoạch Điểu ở trước mặt tôi kêu to một tiếng.

Thời điểm nó nói những lời này, tôi khẩn trương quay đầu nhìn sang phương hướng Cô Hoạch Điểu, chỉ thấy ở trên địa đàn hình lục giác màu trắng to lớn trống trải, mỗi một giác ở chung quanh địa đàn đều có một con cự thú canh giữ, chính giữa địa đàn, là một hình vẽ hết sức quỷ dị, mà Liễu Long Đình uốn gối quỳ xuống bức vẽ đó, toàn bộ quần áo trên người đã bị máu tươi thấm ướt, màu sắc máu tươi cực kỳ nổi bật giữa màu trắng của địa đàn.

Từng đạo tinh khí mãnh liệt tuôn ra từ trong cơ thể của Liễu Long Đình, lan truyền ra toàn bộ kết giới Phong Đô.

Trừ Liễu Long Đình, tôi cũng không nhìn thấy Phong Đô đại đế.

Bây giờ Liễu Long Đình bị kẹt ở giữa địa đàn này, tôi gọi to tên anh, nhưng anh cũng không để ý gì đến tôi, giống như là không nghe thấy lời tôi nói vậy, dường như cũng không biết tôi đã đến.

Ngôn Tình Hài
“Cô Hoạch Điểu, chúng ta xuống cứu Liễu Long Đình ra!”
Nhìn người đàn ông của tôi, bị ngăn chặn mặc cho người khác định đoạt như vậy, trong lòng tôi hết sức tức giận, mà sau khi Cô Hoạch Điểu nghe chỉ thị của tôi, mấy cái đầu hướng lên trời gầm một tiếng, mang theo tôi trong nháy mắt vọt về phía Liễu Long Đình.
Mặc dù Cô Hoạch Điểu rơi mất mấy cái đầu, nhưng mà cũng coi như là yêu thú có chút tu vi.

Khi cậu ta mang tôi xông về phía Liễu Long Đình, một luồng sức mạnh to lớn hơn từ trên người Liễu Long Đình tản ra.

Sức mạnh to lớn này, trong nháy mắt bay về phía tôi và Cô Hoạch Điểu.

Suýt chút nữa tôi đã ngã xuống mặt đất khi Cô Hoạch Điểu lật mình, tôi nhất thời đạp lên lưng Cô Hoạch Điểu vọt lên trời.

Y phục bay bay, mắt thấy Cô Hoạch Điểu lao xuống mặt đất sắp đụng vỡ đầu chảy máu, tôi sử dụng pháp lực trong cơ thể tức tốc bắt được nó.

Mà Cô Hoạch Điểu cũng lợi dụng lực độ lúc tôi bắt lấy nó mà bay tới dưới chân tôi, cho tôi một nơi đáp xuống.
Sức mạnh to lớn này, phát ra từ trong cơ thể của Liễu Long Đình.

Nói cách khác, nó đến từ Liễu Long Đình.

Lúc nào thì Liễu Long Đình có sức mạnh khổng lồ đến như vậy? So với khi anh ấy cầm Đỉnh Tạo Vật thống lĩnh Quy Khư trước đây thi không kém hơn bao nhiêu, sức mạnh này hoàn toàn vượt quá dự liệu của tôi, nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc tôi suy nghĩ sức mạnh này của Liễu Long Đình là từ đâu ra.

Mà là tôi nên nghĩ, cho dù Liễu Long Đình có pháp lực lớn như vậy, thế mà vẫn bị Phong Đô đại đế khống chế đến mức không thể nhúc nhích, vậy thì Phong Đô đại đế này, đến cùng là có sức mạnh lớn đến bao nhiêu, mới có thể ngay cả người còn không cần hiện thân, mà đã đánh Liễu Long Đình bại đến mức không có chút đất dụng võ nào!
Vừa rồi lúc chúng tôi bay qua Liễu Long Đình, chúng tôi bị sức mạnh của anh ấy đánh bay, vì vậy tôi nói với Cô Hoạch Điểu chúng ta làm lại một lần nữa.

Bất kể thế nào, tôi đều phải cứu Liễu Long Đình ra ngoài!
Lúc này Cô Hoạch Điểu cũng không dông dài như lúc ở nhà.

Trên chiến trường, tôi nói cái gì thì cậu ta làm cái đó.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị bay về phía Liễu Long Đình lần nữa, một tràng âm thanh lanh lảnh của bé gái cấp tốc truyền tới từ bốn phương tâm hướng xung quanh chúng tôi: “Kẻ nào to gan, dám xông vào mảnh đất Phong Đô nhà tôi, không sợ chủ nhân chúng tôi nhốt các người vào đại lao, trọn đời không được siêu sinh sao?”
Sau khi âm thanh này rơi xuống, tôi lập tức cảm giác được, ở một nơi không xa phía trước, có một luồng âm khí nồng nặc dâng lên từ dưới mặt đất.

Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ âm khí đậm đặc dâng lên, chỉ thấy trên mặt đất vốn đang tĩnh lặng bỗng nhiên nhô lên một cánh cửa to cao đen nhánh.

Trên cánh cửa nhà giam hung mãnh dữ tợn, từng cây đinh sắt sắp hàng chung một chỗ, âm u mà lại uy nghiêm.
Thời điểm tôi đang nhìn chăm chú cánh cửa này, bỗng nhiên ở chính giữa mở ra một khe hở, một cô bé năm sáu tuổi nhưng đôi mắt to quái dị lại phối hợp với cái miệng anh đào nhỏ nhắn bước ra trước tiên.
Cô bé này hết sức quái dị xấu xí, chắc hẳn lời vừa rồi là do nó nói.

Nhưng mà sau khi nó đi ra, đằng sau nó cũng có một người đàn ông vóc người cao ngất đi ra.

Người đàn ông này mặc một bộ áo trong màu tím đậm cao quý, khoác một cái trường bào màu xanh da trời.

Từ hai bên vai đến trước ngực áo có thêu mặt trời màu đỏ, vầng trăng màu bạc và những ngôi sao màu xanh lục, những áng mây màu vàng xen kẽ trời trắng, màu sắc phối với nhau diễm lệ nhưng không tục tằn.

Tất cả những hình vẽ ở hai bên vai và bộ ngực thật chắc tạo nên một bức tranh bầu trời hết sức đẹp đẽ.

Anh ta đi ra từ phía sau cô bé xấu xí, tôi nhìn thấy chân anh ta mang một đôi ủng Lưu Vân màu vàng, bước chân vững vàng như đất, hơn nữa lúc anh ta ra ngoài, cánh cửa phía sau tràn ra từng trận sương mù màu đen.

Sương mù này lập tức làm nổi bật người đàn ông, khiến cho quần áo vốn mang sắc tối trở nên tươi tắn đẹp đẽ hơn.

Khí tức cả người hết sức phi phàm, đẹp đẽ tuyệt luân, khiến đầu tôi bỗng nhiên nhớ đến bức tranh thần thượng cổ mà Liễu Long Đình hay là Đông Hoàng Thái Nhất đưa cho tôi nhìn mấy ngàn năm trước.


Trong tranh đều là Tôn thần Thượng cổ, tôi đang nghĩ có phải tôi cũng từng nhìn thấy người đàn ông này ở trên bức tranh đó hay không? Tức là Phong Đô đại đế, mặc dù bây giờ tôi không nhớ nổi lúc đó Liễu Long Đình cho tôi xem tranh là có ý gì.

Rất nhiều ký ức ở trong đầu tôi đã bị lãng quên, chỉ có thấy được thứ đồ mà tôi đã từng bắt gặp thì mới có thể nhớ đến một chút mà thôi.
Nhưng mà người đàn ông khí tràng bề ngoài xinh đẹp tôn quý như vậy, lối trang trí ở trên đầu lại có chút kỳ quái.

Tôi không nhìn thấy mặt anh ta, nửa đầu tóc xanh không hề có một sợi rối nào rủ xuống đến ngực, dịu dàng thẳng mượt như thác nước, nửa đầu còn lại anh ta vẫn vào trong ngọc quan mang trên đỉnh đầu.

Ngọc quan này cũng hết sức tinh xảo, trang trí đầy hoa màu vàng và bích ngọc điêu khắc thần thú, còn có một viên ngọc màu đỏ thắm giống như viên dạ minh châu khảm ở chính giữa ngọc quan.

Hai bên còn có một tầng lụa đen rủ xuống trước mặt anh ta, che hết cả khuôn mặt.

Nhưng mà qua tấm lụa mỏng, tôi vẫn có thể thoáng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ bên trong, giống như ngọc thạch trắng.
“Người tới là ai vậy?” Sau khi Phong Đô đại đế đi ra, cô bé kỳ quái ở trước người anh ta, ngẩng đầu quát to về phía tôi và Cô Hoạch Điểu.

Âm thanh chói tai, nghe giống như tiếng phấn viết bảng ma sát với bảng đen vậy.
Mà hiện tại, sau khi Phong Đô đại đế đi ra, tôi cũng nhìn thấy khí tức trên người Liễu Long Đình không khuếch tán nhanh như vậy nữa, cho nên tôi trả lời cô bé nhỏ: “Tôi chính là Hi Hoàng, đứng đầu thiên đình, tới Phong Đô của các người, là để hỏi rằng tại sao các người lại giải tán pháp lực của anh ấy! Tôi tới là để cứu anh ấy!”
Tôi nói lời này xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình.

Ở thời điểm này, thật ra tôi rất muốn nói một câu tới cứu chồng tôi Liễu Long Đình.

Nhưng Liễu Long Đình chưa cưới tôi, mà U Quân cũng chưa chết, chồng tôi vẫn đang là U Quân.
“Người đứng đầu thiên đình không phải Ngọc Hoàng đại đế sao? Lúc nào thì đến lượt một con yêu nhỏ đến đây tự xưng tiên hoàng?”
Giọng của bé gái, lớn đến khó tin, đừng nói là tôi, ngay cả Cô Hoạch Điểu nhìn thấy con bé kỳ quái đó bất kính với tôi như thế, thiếu chút nữa thì đã mở miệng rồi.

Nhưng mà lúc này, Phong Đô đại đế bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía tôi, chậm rãi mở miệng: “Cô không cứu anh ta ra được, anh ta là tù nhân của tôi, vào rồi thì không về được.”.