Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 590: Mời Em Rời Đi






“Có thai rồi?”
Tôi có chút kinh ngạc, nhưng xét về tình về lý thì Liễu Liệt Vân đã ở bên U Quân lâu như vậy cũng nên mang thai rồi, hơn nữa trước đây điều kiện để cứu Liễu Long Đình từ trong ngục ra ngoài là phải sinh con cho U Quân.
Lúc đấy chỉ là nhất thời giải quyết tình huống khẩn cấp, bây giờ nghe được tin Liễu Liệt Vân nói cô ấy có thai, tôi bỗng chốc không biết đây là tốt hay xấu nữa.

Nếu như Liễu Liệt Vân mang thai, vậy thì U Quân chính là bố đứa bé trong bụng Liễu Liệt Vân, sau này nếu tôi lại đối phó với U Quân thì e là cần phải cân nhắc tới Liễu Liệt Vân và đứa con trong bụng cô ấy nữa.

Hơn nữa bây giờ U Quân không hề biết Liễu Liệt Vân đã thay thế thân phận của tôi, mang thai đứa con của anh ta, nếu như anh ta biết chuyện thì không biết sẽ đối xử với đứa bé như thế nào?
“Chị nói chuyện này cho U Quân rồi?” Tôi vội vàng hỏi Liễu Liệt Vân một câu, nếu như không nói ra thì có lẽ chuyện này có thể cứ thế mà trôi qua, nếu như vậy phiền toái của chúng tôi sẽ được giảm xuống không ít.


Tuy nhiên lúc tôi hỏi Liễu Liệt Vân xong câu này, Liễu Liệt Vân trầm mặc một hồi, qua một lúc lâu mới nói với tôi: “Sau khi biết chuyện chị đã lập tức nói cho anh ấy biết, cũng vì nguyên nhân này nên anh ấy mới quyết định ở thiên đình lâu dài.”
Thảo nào U Quân lại ra một quyết định lớn như vậy, hóa ra nguyên nhân là vì Liễu Liệt Vân đã mang thai.

Nhưng bây giờ U Quân đã biết anh ta có con rồi, tôi muốn để cho Liễu Liệt Vân rút lui vào lúc này là điều rất khó.
“Vậy tại sao chị không nói với em trước?” Tôi hỏi Liễu Liệt Vân, nhưng sau khi hỏi xong thì tôi chợt hiểu ra, bây giờ có nói thêm gì nữa cũng đã muộn rồi.
Mà ngay sau khi tôi hỏi Liễu Liệt Vân xong, tâm trạng của cô ấy dường như hơi kích động rồi nói với tôi: “Chị nói với em thế nào? Chị vốn dĩ chính là dùng thân phận của em mang thai, cũng là dùng thân phận của em mới có thể cùng với U Quân ở bên nhau.

Lẽ nào chị phải vui vui vẻ vẻ chạy tới đây nói với em chị mang thai rồi, chị dùng thân phận của em mang thai rồi sao?”
“Em không có ý đó.” Nghe thấy lời này của Liễu Liệt Vân, tôi đã dự đoán được cục diện sau này, chắc chắn đã có chút không không chế nổi, bây giờ Liễu Liệt Vân đã dùng quen thân phận của tôi, nếu như đột nhiên khiến cô ấy quay trở lại thân phận của mình cũng là điều không thể, thế nên tôi nói với cô ấy: “Thân phận này chị muốn dùng bao lâu cũng được, nhưng có một điều em phải nói cho chị biết, giấy không bọc được lửa, do chuyện này chị phải nhanh chóng thoát thân, nếu không đến cuối cùng chúng ta muốn thoát ra đều khó.”
Đây là tôi chân thành khuyên bảo Liễu Liệt Vân, bây giờ hai chúng tôi che giấu được U Quân, nhưng thời gian dài lâu, nếu như U Quân vì chuyện này mà tình cảm của U Quân bỏ ra càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng một khi bị phát hiện thì báo thù cũng càng thêm kinh khủng hơn.

Tuy rằng chuyện này ban đầu là do Liễu Liệt Vân tự mình tham dự vào, nhưng cũng có nguyên nhân của tôi, tôi không thể bỏ mặc cô ấy mà không quan tâm được.
Dường như việc gặp tôi, nói chuyện với tôi đối với Liễu Liệt Vân mà nói chính là một việc rất phản cảm, rất đáng ghét vậy, bây giờ tôi nói cô ấy thoát thân, cô ấy cũng không còn do dự và bận tâm tới tình cảm trước đây nữa mà trực tiếp nói với tôi: “Không được, chị đã không thoát nổi nữa rồi.”
“Vậy chị có từng nghĩ sau này phải làm sao chưa? Bị phát hiện thì phải làm sao?” Tôi nhắc nhở Liễu Liệt Vân, U Quân không phải là một người có thể chấp nhận việc bị lừa dối một cách cam tâm tình nguyện, cho dù anh ta có thích thì cũng không thể chấp nhận được.
Liễu Liệt Vân ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, giống như đã quyết định làm một việc hết sức trọng đại, mở miệng nói với tôi: “Nếu như em đi rồi thì chị sẽ không bị phát hiện nữa.

Trước đây em gả cho U Quân là vì chị ở trung gian làm cầu nối cho hai người, không phải em không thích sao? Không phải muốn đi sao? Vậy thì bây giờ em dùng thân phận của chị là có thể rời đi rồi.


Em có thể trở về núi Trường Bạch, cùng với em ba của chị trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”
Tôi bỗng chốc cạn lời.
Nếu như vào lúc trước đây tôi vẫn chưa vì bản thân mình mà bỏ ra nhiều thứ, vẫn chưa ổn định mà muốn tôi đi, tôi đồng ý.

Nhưng bây giờ vào lúc tôi đã vì bản thân mà cố gắng nhiều như vậy và đã ổn định rồi, Liễu Liệt Vân lại nói tôi đi? Vậy thứ mà tôi bỏ ra, còn có sự đóng góp của tôi, Lạc Thần, Long Nhi cùng với Phượng Tố Thiên, chẳng phải tất cả đều là vô hay sao? Hơn nữa những lời này từ miệng của Liễu Liệt Vân thốt ra có vẻ vô cùng bạc tình.
Có thể Liễu Liệt Vân nhìn ra tôi hơi không đồng ý liền tiếp tục nói với tôi: “Chị biết là chị có lỗi với em, nhưng chị cũng không còn cách nào khác, chị không thể để cho đứa con trong bụng chị sau này sinh ra trông thấy bố của mình cũng không thể gọi được, đây là lần cuối cùng chị cầu xin em, chỉ cần em rời đi, cái gì chị cũng đồng ý cho em tất.”
Đùa gì vậy, với dáng vẻ này của Liễu Liệt Vân, cái gì của cô ấy bây giờ cũng là của tôi cho, cô ấy có vốn liếng gì để bảo tôi đi? Cô ấy lấy gì để bồi thường cho tôi? Chỉ là trước đây khi mà Liễu Liệt Vân đối xử tốt với tôi, quả thật là chính bản thân tôi đã quá thiếu cảnh giác, cho rằng trong lòng cô ấy thật sự có tôi, thật ra trong lòng cô ấy trước giờ chỉ có người nhà của cô ấy.

Sau khi cô ấy mang thai thì chỉ còn có mỗi đứa con trong bụng và U Quân, ngay cả em trai của cô ấy đem so với U Quân và đứa con trong bụng thì cũng chẳng đáng là gì, thế nhưng bảo tôi quay về tìm Liễu Long Đình? Là bảo đôi giày rách tôi đây lại yêu đương tằng tịu với Liễu Long Đình một lần nữa sao? Bản thân thôi còn không dám đi tìm Liễu Long Đình, mà Liễu Liệt Vân nói ra những câu này giống như ném rác vào đống rác vậy.
“Em không đồng ý.” Tôi từ chối thẳng thừng, nhìn vào Liễu Liệt Vân với ánh mắt lạnh băng.
Mà ngay sau khi tôi vừa nói dứt lời, khóe mắt của Liễu Liệt Vân bỗng ửng đỏ, những giọt nước mắt to như hạt đậu bỗng chốc từ khóe mắt cô ấy lăn xuống, cô ấy gập đầu gối lại, lập tức quỳ xuống trước mặt tôi: “Tiểu Tô, chị biết là chị không tốt, chị cũng rất buồn, chị quá yêu U Quân rồi, chị đã không thể nào rời xa anh ấy nữa, cầu xin em, hãy coi như là lần cuối cùng giúp chị, đại ân đại đức của em chị sẽ không bao giờ quên.

Tiểu Tô, cầu xin em hãy rời đi có được không? Chỉ cần em đi rồi, chị chính là em, trên thế giới này chỉ có một mình em, U Quân sẽ không phát hiện ra em là giả mạo đâu, cầu xin em đó…”
Đến lúc này đã không còn bất kì từ ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng của tôi nữa.

Cuộc đời này của tôi thật sự là thua dưới hai chị em bọn họ, tôi không muốn đồng ý với Liễu Liệt Vân, vốn định xoay người rời đi nhưng Liễu Liệt Vân bỗng ôm chặt hai chân của tôi, sau đó dùng sức dập đầu trên đất với tôi, cầu xin tôi, mãi cho đến khi trán của cô ấy chảy máu, nói tôi không đồng ý với cô ấy thì cô ấy sẽ ở đây dập đầu đến chết thì thôi, cô ấy chết rồi thì toàn bộ kế hoạch của chúng tôi sẽ bị bại lộ, đến lúc đó tôi muốn chết, cô ấy không muốn để tôi chết, cho nên yêu cầu tôi nhất định phải đồng ý với cô ấy.
Liễu Liệt Vân đã nắm được tóc của tôi, cô ấy có thể tự do biến thành bộ dạng của tôi mà không bị phát hiện, nhưng cô ấy lại lấy cái chết ra để ép tôi, tôi ngay lập tức cảm thấy cô ấy thật đáng ghét, cũng không muốn cùng cô ấy tiếp tục giằng co nữa, rời xa nơi thị phi này đối với tôi mà nói nó không chừng thật sự là một bước ngoặt của tôi.

“Đứng lên đi, em đồng ý với chị, đây là lần cuối cùng em đồng ý với chuyện của chị, sau này chị tự mà thu xếp ổn thỏa đi.”
Trong câu nói của tôi cũng không có bất kì một chút cảm tình nào đối với Liễu Liệt Vân.

Thực ra trước đây khi cô ấy tới cầu xin tôi gả cho U Quân, tôi nên sớm biết cô ấy không có bất kì tình cảm nào, có một số người đối tốt với bạn, không phải là vì bạn quan trọng trong lòng của cô ấy, mà đó chỉ là thói quen đối nhân xử thế của cô ấy mà thôi.

Khi bạn có xung đột về lợi ích với cô ấy, cô ấy sẽ không chút ngần ngại nào mà hy sinh bạn để bảo toàn cho chính mình.
Liễu Liệt Vân thấy tôi đồng ý với cô ấy thì kích động tới vừa khóc vừa cười, vội vàng đứng bật dậy khỏi mặt đất rồi không ngừng nói cảm ơn tôi, sau đó hỏi tôi muốn đi đâu, cô ấy sẽ sắp xếp cho tôi.
Thật là một người phụ nữ đáng thương, cô ấy và U Quân ở bên nhau thật đúng là rất tương xứng.
“Tôi không đến mức cần chị sắp xếp hành trình cho tôi.

Ngày mai tôi đi gặp U Quân nói với anh ta sự việc này, hy vọng ông trời cho chúng ta sau này đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, trông thấy người nhà họ Liễu mấy người liền ghê tởm.”
Liễu Liệt Vân tự nhiên cảm thấy được sự chán ghét của tôi đối với cô ta thì cũng không nói thêm gì nữa, vốn dĩ định quay người đi, tuy nhiên trước khi đi vẫn nói với tôi một câu: “Tiểu Tô, em đi tìm em ba của chị đi, trong lòng em ấy vẫn luôn có em, nếu như không phải chị vì cứu em ấy mà khuyên em gả cho U Quân, thì các em cũng sẽ không như vậy, em ấy sẽ không để bụng quan hệ của em với U Quân đâu, em…”
“Đủ rồi đó, chị nói xong chưa, nói xong rồi thì cút ra ngoài!”
Tôi không còn kìm nén được cơn tức giận đang đè nén trong lòng mình nữa, tôi từng nghĩ tôi sẽ bị U Quân giết chết, cũng từng nghĩ sẽ cùng với Liễu Long Đình đồng quy vu tận, thậm chí còn từng nghĩ bản thân tôi sẽ sống không nổi nữa, nhưng đến cuối cùng tôi đều cố gắng kiên trì sống tiếp, nhưng không ngờ rằng sự cố gắng bấy lâu nay của tôi và tất cả những gì tôi mất đi đều do người phụ nữ tưởng chừng như vô hại này gây ra!.