Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 567: Long Nhi Đáng Yêu






Lúc này tôi và Phượng Tố Thiên phải đi ra ngoài, Phượng Tố Thiên cũng không buồn đi suy nghĩ cho những cảm xúc linh tinh đó của anh ta nữa, liền xoay người đi ra khỏi y tiên, còn tôi thì vẫy vẫy tay gọi vài người cung nữ vào, kêu bọn họ đến chỗ nữ thần dệt vải lấy một bộ vương bào qua đây.
Nếu như Long Vương đồng ý nhường lại vị trí của mình, vậy bắt đầu từ khi tôi đến Nam Hải thì Long Nhi đã trở thành Nam Hải Long Vương mới rồi.
Trên trời có rất nhiều thần y, nhưng mà chuyện mà tôi không ngờ đến đó là Phượng Tố Thiên lại đưa tôi đến y tiên này, vậy mà lại khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ và vui mừng, người này không ngờ lại là Bạch Tiên!
Nói đến Bạch Tiên, ông ấy cũng người đã chứng kiến mối quan hệ của tôi và Liễu Long Đình làm sao từ xấu thành tốt, rồi từ tốt trở nên xấu đi, nhưng mà bây giờ đã là Hi Hoàng rồi, lúc Bạch Tiên nhìn thấy tôi thì nở nụ cười rất hòa nhã, bây giờ đã ở trên trời rồi, thật sự tính tình cũng đã thay đổi, còn hành lễ với tôi nữa, kêu tôi một tiếng: “Bệ hạ, đã lâu không gặp.”
Tôi quay đầu nhìn sang Phượng Tố Thiên, cảm giác gặp được người quen cũ ở trên trời khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn Phượng Tố Thiên nhìn thấy điệu bộ vui vẻ đó của tôi thì nói với tôi là Bạch Tiên đã tự thành chánh quả và đã được xếp vào hàng ngũ thần tiên rồi, trước kia khi tôi còn chưa đến thiên đình thì anh ta đã cùng Bạch Tiên uống rượu rồi!

Tính cách của Phượng Tố Thiên luôn rất giống với tính cách của những chàng trai ấm áp dưới phàm trần, rất nghĩa khí và coi trọng tình cảm, trước kia khi anh ta bị bệnh là Bạch Tiên đã chữa khỏi cho anh ta, bởi vì lần đó nên tôi cứ nghĩ là Liễu Long Đình đã giết luôn Bạch Tiên rồi, cũng may là Bạch Tiên vẫn còn sống, khiến lòng tôi giảm bớt được một chút oán hận dành cho Liễu Long Đình.
Nếu như đã là người quen cũ, vậy thì lúc tôi đi Đông Hải cũng không cần gọi Thiên nữ và Thiên tướng đi theo, chỉ cần đi cùng với Phượng Tố Thiên, còn có Bạch Tiên ba người chúng tôi là được, Phượng Tố Thiên biến thành Phượng Hoàng, tôi và Bạch Tiên ngồi trên thần liễn của Phượng Hoàng, trong chặng đường đi tôi hỏi thăm Bạch Tiên xem bao lâu nay ông ấy sống thế nào.
Bạch Tiên vẫn luôn tươi cười vui vẻ, nói với tôi sau khi ông ấy đến thiên đường thì đã gặp lại được đệ mã lúc trước của ông ấy, hai ông lão suốt ngày cứ dính lấy nhau đương nhiên là tốt rồi, nói rồi chuyển sang chủ đề khác, ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, thở dài một hơi rồi nói với tôi: “Nếu như nói sống không tốt thì cũng là nói bệ hạ cô đó, chỉ là do thân phận của tôi thấp bé, còn cộng thêm tôi chỉ là một người học y nên không không có cách nào giúp cô giải quyết những khó khăn đó được.”
Có thể tôi thật sự chỉ là một người bạn cũ, tự nhìn bản thân tôi cũng cảm thấy tiếc thương cho số phận của mình, người hiểu tôi luôn buồn vì tôi, người không hiểu tôi thì chỉ nghĩ là tôi đã được gả cho một người chồng tốt, sau đó thì một bước lên mây.
Nhưng mà dù có tốt hay là không tốt thì đây cũng là cuộc sống của bản thân tôi, người ngoài sao có thể phán xét được, cũng không thể thay đổi được gì trong cuộc sống của tôi, khi Bạch Tiên nói đến đây, tôi lập tức nhìn Bạch Tiên cười: “Thật sự cảm ơn sự lo lắng của ông, có điều tôi cũng không có thê thảm như những gì ông nhìn thấy đâu, thời gian đã thay đổi tất cả, đương nhiên cũng đã thay đổi cách nghĩ trong lòng tôi, ít nhất tôi cũng không cảm thấy cuộc sống của tôi rất tồi tệ, ít nhất trên đời này ngoại trừ tôi ra thì cũng không còn ai có thể ngồi lên cái vị trí làm chủ thiên đình này cả.”
Tôi biết những gì bây giờ tôi đang nói là rất mạnh mẽ và cũng rất thực tế, nhưng tôi không hề quan tâm đến Bạch Tiên nhìn tôi như thế nào, còn Bạch Tiên sau khi nghe thấy tôi nói như vậy thì cũng chỉ cười một cái như cũ, trả lời tôi một câu: “Bệ hạ, cô không giống với trước kia nữa, có thay đổi rồi.”
“Hì…” Tôi cũng không nhịn được nên bật cười lên một tiếng, hỏi Bạch tiên: “Là thay đổi tốt lên? Hay là không tốt nữa rồi?”
Tôi cứ nghĩ là Bạch Tiên sẽ chỉ ra một đống khuyết điểm của tôi, dù gì đứng trên góc độ của người bên ngoài thì tôi nói như vậy là kiêu ngạo, tự cao, không cần tốn chút sức lực nào thì đã có được ngai vàng mà tôi còn nói với giọng điệu đường đường chính chính như vậy, cách nói này của tôi chính là muốn bị dạy dỗ mà.
“Cô thay đổi khiến tôi càng vừa ý hơn.” Bạch Tiên nói xong đưa tay lên vuốt vuốt bộ râu của ông ấy, rồi tiếp tục nói với tôi: “Đương nhiên, nhất định là cô đang nghĩ lão phu đang nịnh nọt cô, nhưng trong lòng tôi, cho dù cô có là thân phận gì thì cô vẫn luôn là Bạch Tô của ngày xưa, chỉ là Bạch Tô đã trở nên mạnh mẽ rồi, biết tự bảo vệ mình rồi.

Sống trên đời nếu như đến bản thân mình cũng không thể bảo vệ được thì nói gì đến việc vì người khác, vì người dân trong thiên hạ? Chỉ có người vừa mạnh, vừa nhân hậu thì mới nhận được sự yêu thương và kính trọng của mọi người!”
Lúc Bạch Tiên nói những lời này với tôi thì đôi mắt ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đặc biệt là khi nói đến hai câu nói cuối cùng, giọng điệu trong câu nói của ông ấy càng nhấn mạnh hơn rất nhiều, trong hai câu nói này đã bao hàm luôn cả sự kỳ vọng của ông ấy đối với tôi.

Hai câu nói này của Bạch Tiên gần như đã khắc sâu trong tâm khảm tôi, tôi không nói gì, chỉ cười với Bạch Tiên, tỏ ý sự cảm ơn dành cho ông ấy, còn Bạch Tiên cũng bật cười rất thoải mái, sau đó bắt đầu bàn luận với tôi về những cảnh đẹp bên dưới.
Lúc Phượng Tố Thiên đưa chúng tôi đến phía trên Nam Hải, khi chúng tôi đi ngang qua đó, vì đã sớm sai tiên binh đi thông báo nên bây giờ hai bên bờ Nam Hải đã có mấy ngàn thuỷ quân đứng chờ sẵn, biển lớn chẻ ra thành một con đường đi xuống Long cung, còn người đến tận nơi đón tôi là một thiếu niên mặc một bộ quần áo truyền thống cổ tròn, màu tím nước, đầu tóc của thiếu niên đó đều được quấn hết lên, trên đầu đội chiếc vương miện ngọc bích, hai chuỗi ngọc đỏ rủ xuống má.

Lúc thiếu niên này nhìn thấy tôi thì ngay lập tức biến thành một con rồng chưa lớn hẳn, liền chạy lên trời, nhanh chóng bay qua phía tôi!
Căn bản không hề đợi tôi phản ứng lại thì con rồng nhỏ đó đã lập tức xông thẳng vào lòng tôi, bây giờ tôi cũng không kịp phòng bị gì nữa, tôi cứ nghĩ là mình bị con rồng này tông vào như vậy chắc cũng nội thương rồi, nhưng lúc con rồng nhỏ này bay đến trước ngực tôi thì lại trở nên vô cùng dịu dàng, nhìn thấy chỉ là một thiếu niên vô cùng thanh tú, cứ giống như một cô gái mà dán chặt vào lòng tôi, một mùi hương thơm thoang thoảng bay vào mũi tôi, còn thiếu niên này sau khi ôm chặt lấy tôi rồi thì mới mới ngẩng đầu lên nũng nịu với tôi một câu: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng đến gặp tôi rồi, Long Nhi nhớ chị lắm.”
Lúc nói xong câu nói này thì Long Nhi vùi mặt vào trong lòng tôi cứ như một đứa trẻ, cho dù lúc này gương mặt của cậu ta đã đè lên ngực tôi rồi, nhưng cậu ta trời sinh luôn trong dáng vẻ hồn nhiên, hoạt bát nên không hề khiến cho người ta nghĩ đến từ vô lễ hay lợi dụng gì đó.
Tính ra thì cũng đã hai năm rồi tôi không có gặp Long Nhi, bây giờ gặp lại Long Nhi, có thể là cậu ta đã trở về với biển, trở về với quê hương của cậu ta, còn thêm cậu ta là thái tử Long cung, về phương diện ăn uống nghỉ ngơi đương nhiên là sẽ tốt hơn so với khi chỉ là một con vật nhỏ bé trong cái giếng, vì vậy lúc này nhìn lại cậu ta, cậu ta vậy mà lại xinh xắn đáng yêu hơn lúc trước rất nhiều, gương mặt nhỏ nhắn vừa trắng vừa mềm, vừa tươi tắn như vắt ra nước.

Hai năm nay đã đẹp trai hơn trước nhiều, chẳng trách lúc nãy khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta tôi lại không nhận ra cậu ta, chuyện này cũng phải trách tôi lúc trước đem cậu ta nuôi trong giếng nên mới khiến cậu ta phải làm tiểu tiên dưới giếng lâu như vậy, nước giếng cũng ảnh hưởng đến phát triển nhan sắc của cậu ta.
Tôi đối với Long Nhi, luôn không nhịn được mà trong lòng sinh ra một loại yêu thương của người mẹ, lúc chúng tôi đứng xuống mặt đất, Phượng Tố Thiên từ một con Phượng Hoàng lập tức biến trở lại hình người, thấy lúc này đã đáp xuống đất rồi mà Long Nhi vẫn còn dính vào lòng tôi không chịu buông tôi ra thì liền kéo tay Long Nhi ra, hung dữ với Long Nhi, nói: “Tên nhóc ở đâu ra vậy, lại dám bất kính với Hi Hoàng? Mau buông hai bàn tay dơ bẩn đó của cậu ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu!”
Phượng Tố Thiên nói với giọng điệu rất hung dữ, cứ giống như con chó đang giữ lấy khúc xương vậy, tôi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Phượng Tố Thiên suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật cười lên, còn Long Nhi trước kia chưa từng gặp Phượng Tố Thiên nhưng mà cũng biết Phượng Tố Thiên có thân phận gì, vậy mà lại không hề sợ.


Phượng Tố Thiên càng kéo thì cậu ta càng ôm lấy tôi không chịu buông tay ra, còn ở trước mặt tôi nói xấu Phượng Tố Thiên, nói Phượng Tố Thiên hung dữ, có dọa đến tôi không nữa.
Lời nói này của Long Nhi thật sự cũng càng ngày càng thú vị, tôi nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Tố Thiên vừa muốn giải thích với tôi, lại quay qua mắng Long Nhi, tôi liền nói với Phượng Tố Thiên: “Được rồi, được rồi, tôi với Long Nhi đã sớm quen biết nhau rồi, chúng tôi bây giờ cũng đã rất lâu không gặp nhau, Long Nhi chỉ là một đứa trẻ nên cũng khó tránh khỏi kích động.”
Nói xong thì cúi đầu xuống nói với Long Nhi lần này tôi đến là để gặp ba của cậu ta, hỏi xem bệnh của ba cậu ta đã tốt hơn chưa?
Vừa nói đến chuyện chính thì Long Nhi cũng không còn giở tính khí trẻ con ra nữa, liền buông tay tôi ra, tự nâng vạt áo của cậu ta lên rồi quỳ xuống trước mặt tôi, nói với tôi: “Long Nhi nghênh đón Hi Hoàng, chúc bệ hạ sống lâu muôn tuổi.

Phụ Vương đã kêu Long Nhi đợi bệ hạ ở đây từ sớm, mời bệ hạ theo Long Nhi vào cung.”
Vừa rồi còn ôm tôi không chịu buông tay ra nữa, lúc này thì lại vô cùng nghiêm túc, trên sàn toàn là cát ướt nên tôi cong người xuống đỡ Long Nhi lên, nói với cậu ta giữa hai người chúng tôi thì không cần khách sáo như vậy, nếu như là cậu ta đến đây đón tiếp tôi, vậy thì còn không đưa tôi đi xem xem nhà cậu ta thế nào?
Sau khi Long Nhi nhìn thấy tôi thì vốn đã rất hoạt bát, nhiệt tình, thấy tôi cũng không lạnh nhạt với cậu ta nên càng vui vẻ hơn, vẫy vẫy tay với thuỷ tướng thuộc hạ của cậu ta thì có một chiếc thần liễn khắc hình Thương Long từ trong nước chạy ra, thần liễn này là của Long Vương hay dùng, còn vì tiếp đón tôi nên đã chuẩn bị mấy ngàn thuỷ quân, xem ra Nam Hải Long Vương rất coi trọng lần đến này của tôi!.