Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 517: Dường Như Đã Từng Quen Biết






“Liễu Long Đình, có thứ gì đó tiến vào trong cơ thể của anh kìa!” Xuất phát từ phản ứng tự nhiên, tôi nhanh chóng lớn tiếng hô một cầu báo cho Liễu Long Đình.

Mà Liễu Long Đình, có thể sau khi tôi hô lên, anh ta cũng cảm giác được cơ thể khó chịu, xoay người lăn xuống khỏi trên người tôi.

Chỉ thấy một con rắn lớn bằng cánh tay tùy ý trườn trên da thịt của Liễu Long Đình, mà trên phần da thịt rắn bò qua, nháy mắt biến đen.

Chỉ trong nháy mắt, trên người Liễu Long Đình đã hiện ra một dấu gạch đen ngòm.

Tôi nằm bên cạnh anh ta, nhìn thấy mà ghê người!
Mà lúc này Liễu Long Đình cũng dường như vô cùng đau đớn, căn bản không kịp nói gì với tôi.

Vào lúc con rắn kia bò tới ngực, anh ta trực tiếp bổ một nhát xuống ngực, bổ con rắn trên da thịt anh ta làm hai nửa, một lượng máu đen lớn nháy mắt vỡ tung tóe từ ngực Liễu Long Đình, vấy lên một mảng lớn trên da thịt của anh ta, rồi chảy xuống tấm chắn ở bên dưới.

“Thứ gì thế này?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.

Tuy rằng Liễu Long Đình đã đánh chết con rắn đen trong cơ thể của anh ta, nhưng vết trườn mà con rắn đen để lại trên người anh ta cũng không vì con rắn chết mà biến mất.

Trái lại, vì cái chết của con rắn mà phần da chỗ con rắn chết của Liễu Long Đình cũng bắt đầu thối rữa theo con rắn đó.

Hiện tại Liễu Long Đình dường như rất đau đớn, nghe tôi hỏi anh ta nhưng nhất thời cũng không trả lời được gì, chỉ bảo tôi tìm Liễu Liệt Vân đến đây, còn giục tôi nhanh lên.


Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy Liễu Long Đình kích động thành dáng vẻ như thế này.

Tuy rằng tôi rất không thích anh ta, nhưng hiện giờ vẫn còn chưa tới lúc giết anh ta.

Vì thể bất chợt nghe thấy anh ta nói thế, tôi vội vàng đi tìm Liễu Liệt Vân, hơn nữa trên đường đi tìm Liễu Liệt Vân, trong lòng tôi chợt nhớ đến con rắn đen ùa vào trong cơ thể Liễu Long Đình.

Con rắn đen nọ cực kỳ giống con rắn mà buổi chiều Liễu Liệt Vân làm cho tôi.

Tôi đoán có lẽ không thể có chuyện trùng hợp như vậy được.

Con rắn đen này, chẳng lẽ không phải là thứ mà Liễu Liệt Vận dùng để lại tôi, mà là để mượn tay tôi, hại Liễu Long Đình?
Sau khi trong đầu nảy ra suy nghĩ đó, tôi kinh hãi đến độ không tin được suy nghĩ của mình.

Nếu Liễu Liệt Vân muốn hại Liễu Long Đình thật, vậy giờ tôi, người đang đi tìm Liễu Liệt Vân, há chẳng phải là đồng lõa?
Tôi dừng bước, đang nghĩ lúc trở về có nên nói cho Liễu Long Đình chuyện này không.

Suy cho cùng thì trái tim tôi vẫn đang nằm trong tay Liễu Long Đình, nếu anh ta chết thật rồi, vậy trái tim tôi còn lấy lại thế nào được nữa?
Vốn tôi còn nghĩ định cứu Liễu Long Đình, nhưng khi nghĩ đến đây, trong lòng tôi đột nhiên như tan hết mây mù, rộng mở trong sáng.

Nếu Liễu Liệt Vân muốn cùng Liễu Long Đình trình diễn cảnh tự giết lẫn nhau, vậy tôi đây chẳng phải là ngư ông đắc lợi ư? Tôi không biết vì sao Liễu Liệt Vân sẽ ghi tạc thù hận lên người Liễu Long Đình, nhưng nếu cô ấy thật sự muốn giết Liễu Long Đình, thì tôi còn có thể giúp cô ấy một tay.

Chỉ cần Liễu Long Đình chết rồi, tôi có thể lấy lại cả trái tim tôi và toàn bộ pháp lực của mình từ trên người Liễu Long Đình.

Nói vậy, tôi sẽ không cần chịu cảnh bị anh ta áp bách nữa!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tôi vẫn gấp rút đi tới phòng của Liễu Liệt Vân, gọi Liễu Liệt Vân một câu, nói với cô ấy có một con rắn đen chui vào trong cơ thể của Liễu Long Đình, bây giờ Liễu Long Đình bảo cô ấy qua đó.

Khi Liễu Liệt Vân nghe thấy giọng điệu bình tĩnh đó của tôi, ấy thế mà lại tỏ vẻ có phần hoang mang, vẻ mặt không thể nào tin nổi, hỏi tôi Liễu Long Đình sao rồi?
Nhìn dáng vẻ diễn kịch ấy của Liễu Liệt Vân, trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, rồi nói với Liễu Liệt Vân: “Chị đừng vờ vịt nữa, sao lại có rắn chui vào trong cơ thể của Liễu Long Đình, tự chị còn không biết à?”
Tôi nói như vậy, sắc mặt vốn kinh hoàng ban đầu của Liễu Liệt Vân nhất thời lạnh xuống.

Cô ấy vội vã xoay người về phòng, ôm một cái bình lớn ra, vội vã chạy tới phòng của Liễu Long Đình.

Tôi nhìn dáng vẻ đó của Liễu Liệt Vân, cảm thấy cô ấy đúng là hài hước, dám làm không dám chịu, chẳng lẽ cô ấy còn sợ mình hại không chết Liễu Long Đình chắc?
Tôi đi theo sau Liễu Liệt Vân trên đường về.

Khi tôi đến cửa phòng, Liễu Liệt Vân đã tự bôi thuốc cho Liễu Liệt Vân.

Cô ấy lấy ra từng khối trông như bùn đen từ trong cái bình được ôm tới kia, trét lên trên miệng vết thương của Liễu Long Đình, bảo Liễu Long Đình kiên nhẫn một chút.


Rồi sau đó lại hỏi Liễu Long Đình sao lại có rắn đen trong cơ thể anh ta? Không phải loại rắn này đã bị diệt sạch ở trên núi Trường Bạch của bọn họ rồi ư?
Nhìn Liễu Liệt Vân giả vờ giả vịt, đúng là có đôi lúc, con người chỉ thay đổi trong một đêm, hoặc chỉ trong nháy mắt.

Ngay cả em.

trai ruột của mình mà Liễu Liệt Vân cũng hại, cô ấy đã trở nên chẳng khác gì Liễu Long Đình nữa rồi.

“Không sao, có lẽ là do ban ngày đến chỗ nào đó không nên tới mới để thứ này nhiễm vào người.

Chị hai, chúng ta lớn lên từ nhỏ, hơn nữa chị còn có linh đan diệu dược, vẫn bảo vệ được mạng sống này của em mà.”
Tuy rằng Liễu Long Đình nói lời này với vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run lên, trông cứ như khi nói đã phải chịu một cơn đau đớn tột cùng vậy.

Mà Liễu Liệt Vân, khi nghe Liễu Long Đình nói ra những lời này, đặc biệt khi nghe thấy Liễu Long Đình nói hai người họ cùng nhau trưởng thành, cũng chẳng biết là thật hay giả, nước mắt nháy mắt liền rơi xuống.

Mãi thật lâu sau cô ấy vẫn không nói thêm câu nào, chỉ yên lặng bối thuốc cho Liễu Long Đình.

Tôi đứng cạnh nhìn mà thấy hơi là lạ, cảm thấy quan hệ giữa Liễu Liệt Vân và Liễu Long Đình có gì đó vi diệu.

Mà sau khi bôi thuốc cho Liễu Long Đình xong, Liễu Liệt Vân nói với Liễu Long Đình một câu: “Em ba, là chị có lỗi với em, chị sống đau đớn lắm, em giết chị đi.”
Khi Liễu Liệt Vân chính miệng nói ra những lời này, tôi nghĩ chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện Liễu Long Đình giết U Quân rồi ư? Cho dù tôi cũng chẳng biết rốt cuộc U Quân đã chết thật hay chưa, nhưng suốt quãng thời gian này anh ta vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến Liễu Liệt Vân tưởng là Liễu Long Đình đã giết anh ta rồi cũng không chừng.

Tôi muốn nghe xem hai chị em nhà họ Liễu này sẽ nói ra những lời thật lòng thật dạ nào, nhưng sau khi Liễu Long Đình nghe xong những lời này của Liễu Liệt Vân lại ngẩng đầu nhìn tôi một cái, bảo tôi ra ngoài một chốc.

Anh ta có chuyện cần nói với Liễu Liệt Vân.

Chuyện gì đây nhỉ? Còn muốn giấu tôi nữa.

Nhưng mà hiện giờ Liễu Long Đình có nói gì tôi cũng phải nghe, anh ta nói gì thì là thế đấy.

Vì thế tôi lập tức đi ra cửa phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Có điều có lẽ tôi vẫn đoán ra được.

Lần này, Liễu Liệt Vân đúng là muốn hại Liễu Long Đình thật, nhưng cô ấy cũng không phải kẻ ngốc, hiểu được ám chỉ của Liễu Long Đình trong lời nói kia.

Cô ấy cho rằng Liễu Long Đình đã biết chuyện này do cô ấy làm rồi, dù sao vừa rồi tôi cũng đã nhắc tới với Liễu Long Đình chuyện Liễu Liệt Vân cho tôi uống canh rắn.

Tuy ngoài mặt Liễu Long Đình nói không tin, nhưng dựa trên phương thức xử lý của anh ta lúc sau, chỉ sợ khi đó anh ta đã biết tôi nói đến thứ gì.

Hơn nữa còn không muốn để tôi biết được quan hệ giữa anh ta và Liễu Liệt Vân, nên mới phủ nhận lời nói của tôi, hiện giờ còn bảo tôi đi.


Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cũng chẳng còn gì để nói.

Mỗi bước cờ trong đầu Liễu Long Đình đều rất khó nắm bắt, ngay cả những chuyện vặt trong gia đình.

Nếu tôi ngu ngốc hơn chút, có lẽ tôi chẳng đoán ra được bất cứ điều gì.

Nhưng nếu Liễu Liệt Vân đã có ý muốn giết Liễu Long Đình, vậy chắc chắn không phải chỉ vài lời nói của Liễu Long Đình là có thể thuyết phục.

Liễu Long Đình giết anh cả của cô ấy, lại giết chồng cô ấy, mối thù sâu như thế, càng là người thân nhất gây ra thì lòng thù hận càng mạnh mẽ.

Xem ra sau này, tôi không phải là người duy nhất muốn đối phó Liễu Long Đình rồi đây.

Hiện giờ tôi đứng bên ngoài một mình mà chẳng biết làm gì, thế nên bèn muốn đi xem Kiều Nhi và Long Đằng ngủ như thế nào.

Trẻ con và người lớn không giống nhau, nếu có thể, tôi thật sự hy vọng Long Đằng và Kiều Nhi sẽ mãi mãi vô ưu vô lo giống như bây giờ, không phải suy nghĩ đến chuyện ân oán tình thù của người lớn, cũng không cần sống gian khổ như chúng tôi.

Vào lúc tôi đến phòng của Kiều Nhi, cơ thể nho nhỏ của Kiều Nhi rúc vào trong chăn, mới ngủ được một lúc.

Tôi cũng không quấy rầy cô bé.

Giờ cũng đã gần 0 giờ rồi, tôi xoay người đi vào trong phòng của Long Đằng, muốn xem Long Đằng có đá chân xuống hay không.

Nhưng mà nói đến Long Đằng, thì dạo này thái độ của cậu nhóc đối với tôi hơi kỳ lạ, cứ nhìn tôi là cười ngây ngô mãi.

Cậu nhóc cười như thế khiến tôi cảm thấy dường như chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu về trước rồi, nhưng tôi cẩn thận dò lại kí ức ở trong đầu, thì kiếp trước quả thật tôi không quen biết đứa trẻ nào như thế cả!
Nghĩ đến đây, tôi đi về phía phòng của Long Đằng.

Còn chưa vào cửa, tôi đã thấy cửa phòng của Long Đằng chưa khóa, tôi đẩy nhẹ cánh cửa ra, thoáng ngó trong phòng.

Chỉ thấy trên giường Long Đằng rỗng tuếch, lật chăn lên, Long Đằng đã không thấy đâu nữa rồi!
Nguồn Novel Tok.