Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 413: Anh Đang Khen Em Đó






**********
Chương 415: Anh đang khen em đó
Sao cô ta lại tới Thần phủ? Không phải cô ta vừa mới tỉnh lại sao?
Mặc dù ngày hôm qua lúc chuẩn bị rời đi, Nữ Hi đã nói làm xong chuyện của tôi, và cô ấy cũng làm xong chuyện của anh ấy, nếu như những lời Thần núi nói là thật, như vậy hiện tại tôi chính là quân cờ của Nữ Hi, kiếp trước cô ta đã sắp xếp xong tất cả.

Lạc là tay dưới của cô ta, hiện tại cô ta đi tới Thần phủ, có phải muốn cứ Lạc đi đối phó với Liễu Long Đình không?
Điều này không phải là không có khả năng, tôi nghĩ đến điều này, cho nên nhanh chóng cúi đầu bảo với Kiều Nhi đi về trước đi, tôi có chút việc phải quay về Thần phủ một chuyến.

Nhưng không nghĩ tới Kiều Nhi bám chặt lấy tôi như một cái đuôi nhỏ, thấy tôi muốn quay về, ngay tức khắc cô bé nói với tôi: “Vậy thì em sẽ cùng chị Bạch trở về phủ, vừa hay em cũng có thể gặp được chị giáo chủ!”
Nhìn đứa bé đáng yêu thế này làm dáng vẻ cảm nắng, quả thật chỉ cần là chị gái xinh đẹp thì cô bé lập tức thích ngay.

Nhưng Kiều Nhi không hiểu tình hình bây giờ, nếu mang Kiều Nhi trở về, chẳng may cô bé nghe được tin Nữ Hi muốn hợp sức với Lạc đối phó anh ba của bé, dựa theo tính cách nóng nảy của cô bé, có thể khiến mọi chuyện trở nên náo loạn.


Chỉ có điều bây giờ nghĩ lại, coi như bây giờ tôi đi về, biết được Nữ Hi sẽ khiến cho Lạc nghe lời của cô ta thì cho dù tôi đứng ra ngăn cản cũng không có tác dụng.

Dù sao cô ta là Nữ Hi, mà tôi chỉ là chuyển thể của cô ta, ngay cả tôi cũng chỉ là một cái công cụ của Nữ Hi.

Nếu như bây giờ tôi quay lại, dựa theo quan hệ bây giờ giữa tôi và Lạc, nhất định Lạc sẽ bị gây khó dễ, cộng thêm tôi cũng không muốn để cho Kiều Nhi biết chuyện này, cô bé đã mất đi anh cả, bây giờ nhà họ Liễu cũng dần dần xuống dốc, nếu để cho cô bé biết chuyện có người muốn đổi phó với anh ba của cô bé, sợ rằng cô bé sẽ khó chịu một thời gian dài, và tôi thì lại không muốn để cho Kiều Nhi buồn.

“Em cứ thích Lạc như vậy, chị sẽ giận đấy, không đi, chúng ta dứt khoát về nhà cho nhanh.

Tôi giả vờ dáng vẻ ăn giấm từ Lạc, tức giận với Kiều Nhi.

Có lẽ Kiều Nhi cũng đoán được cô bé quá quan tâm đến Lạc mà vứt tôi ra sau đầu, cho nên thấy tôi giận dỗi, lập tức bé cười hì hì chạy về phía tôi và giải thích, nói rằng không đi gặp nữa.

Cũng là do chị giáo chủ không vì chuyện trước kia mà ghét bỏ nhà họ Liễu, còn đối xử tốt với anh ba và chị hai, lúc họ đi ra ngoài, chị giáo chủ còn phải người tới tận nhà tặng lễ vật, còn hay nói chuyện phiếm với chị hai nữa.

Bây giờ Kiều Nhi vẫn là con nít, được đổi xử tốt một chút sẽ cảm động là chuyện rất bình thường, đồng thời từ sau khi nhà họ Liễu xuống dốc, trong núi có không ít gia tộc Tiên gia cũng bắt đầu xa lánh nhà họ Liễu.

Bây giờ nếu Liễu Long Đình ở nhà thì nhóm người Tiên gia này không dám bắt nạt, nhưng nếu Liễu Long Đình không ở nhà thì cả nhà họ Liễu gồm Liễu Liệt Vân và hai đứa bé đều không tránh khỏi bị người ta giễu cợt.

Hiện tại nếu những người đó muốn đối phó với Liễu Long Đình, chẳng may Liễu Long Đình mất, thì Kiều Nhi và họ sẽ phải làm sao bây giờ?
Trong chớp nhoáng đó tôi cảm thấy không nỡ, khom lưng bế Kiều Nhi lên, ôm đứa bé trở về nhà họ Liễu, đồng thời lúc ở trên đường nói với Kiều Nhi, về sau nếu như có ai dám bắt nạt cô bé thì hãy nói cho Long Đằng và chị hai, không thì nói cho tôi và Long Đình biết, để chúng tôi đi dạy dỗ những tên ghét người họ Liễu này.

Lúc trước đây khi mà nhà họ Liễu còn độc chủ trên núi Trường Bạch, còn không biết đám người Tiên gia này đang ăn bùn ở đâu.

Tôi vừa nói những lời này, cũng là để cho Kiều Nhi được thoải mái, chỉ là sau khi Kiều Nhi nghe tôi nói thì cười khanh khách, tôi thấy cô bé cười thì lập tức hỏi bé cười cái gì? - Không tin những lời của tôi sao?
“Không có, em cười vì chị Bạch cũng có ngày nói những câu thô tục như vậy, nếu như để cho anh ba của em nghe thấy thì không chừng còn tưởng là do em dạy chị đấy!”
Nhìn dáng vẻ cười ngặt nghẽo của cô bé, tâm trạng tôi cũng tốt lên phần nào.

Sau đó còn cùng tâm sự với Kiều Nhi về Liễu Long Đình, rồi quay trở về.


Nếu như cha mẹ Liễu vẫn còn ở trên đời này thì tốt biết bao, tôi sẽ nhận ra cha mẹ Liễu là cha mẹ đỡ đầu, nói như vậy, tôi cũng là người nhà họ Liễu rồi.

Khi gần về đến nhà, Kiều Nhi lao xuống từ trong lòng tôi, còn chưa bước vào trong cửa nhà đã nghe tiếng người giữ cửa đi vào bên trong bảo cô bé đã trở về, sau đó dùng sức hét tên Liễu Long Đình, bảo cô bé dẫn tôi về nhà rồi!
Nghĩ đến chuyện Liễu Long Đình lo lắng khi tôi ở cùng một chỗ với Lạc, vậy mà phái Kiều Nhi tới canh chừng chúng tôi, ngày hôm qua thấy anh ấy xuất hiện ở cửa điện, vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng như băng ấy, thế mà mới qua một buổi tối thôi, anh ấy đã lén lén lút lát bảo Kiều Nhi kiếm cớ đến nhìn chằm chằm vào tôi.

Có đôi khi tôi cảm giác Liễu Long Đình chính là tên thích làm trò, tính cách của anh ấy như bị tâm thần phân liệt, quả thật không thể nào hợp nhất được vẻ bề ngoài lạnh lùng cô quạnh ấy và nội tâm rực lửa với nhau.

Bây giờ anh ấy đang ở trong sân cắt cành tỉa hoa, khi nghe thấy tiếng Kiều Nhi gọi, anh ấy cũng không đáp lại.

Biết tôi trở lại nhưng cũng không quay ra nhìn tôi, dáng vẻ anh ấy đầy thờ ơ.

.

Ra chương nhanh nhất tại ( T RÙMtruyện.

NE T )
Tôi nhìn dáng vẻ này của anh ấy, hoàn toàn giống như cô dâu nhỏ đang giận dỗi.

Vì vậy tôi đi gần về phía anh, nói với anh ấy: “Anh đừng tức giận, không phải bây giờ em trở về rồi đấy sao?”
Sau khi nghe tôi nói lời này, Liễu Long Đình càng không quay đầu lại, chỉ thờ ơ nói một câu với tôi: “Anh tức giận cái gì, chẳng lẽ anh lại nhỏ mọn như vậy sao?”
Xem anh như vậy, tôi dứt khoát oán giận Liễu Long Đình: “Đúng đó, lúc anh giở âm mưu quỷ kế gì đó, độ khoan dung cũng không hề nhỏ, vậy nếu anh nói mình không nhỏ mọn, tại sao anh lại bảo Kiều Nhi tới canh chừng em?”
Tôi cũng không tin trên thế giới này có chuyện không có gió mà lá tự lung lay, nếu như anh ấy không quan tâm thì bảo cô bé Kiều Nhi còn chưa đủ lớn tới giúp anh trai nhìn chằm chằm hai người phụ nữ làm cái gì? Thấy Liễu Long Đình còn không chịu thừa nhận, tôi quay đầu lại và nhìn với Kiều Nhi ở phía sau lưng, hỏi cô bé: “Kiều Nhi, nói với anh trai của em, có phải anh ấy bảo em tới canh chừng chị không?”
Kiều Nhi gặp cảnh tôi và Liễu Long Đình giận nhau, mà nguyên nhân giận dỗi này chính là do cô bé để lộ chuyện Liễu Long Đình bảo cô bé tới nhìn chằm chằm chuyện của tôi.

Lúc này thấy tôi và Liễu Long Đình đều gặng hỏi cô bé, cho nên lúng túng ngay, cô bé cười ha ha với tôi và cười gượng với Liễu Long Đình, nói rằng cô bé không biết cái gì cả, đi tìm Long Đằng chơi đây!
Sau đó chạy nhanh như một làn khói!
Lúc đầu chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn gì, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng giờ Kiều Nhị chạy đi, tôi bảo với Liễu Long Đình quên đi, tôi không tính toán.


chuyện này với anh ấy nữa.

Nói xong tôi chuẩn bị quay trở về phòng của mình, muốn uống hợp nước, vì đi đường núi mất hơn nửa ngày, sắp khiến tôi chết khát rồi.

Nhưng khi tôi xoay người rời khỏi, Liễu Long Đình nắm lấy cổ tay của tôi và nói với tôi: “Cái gì mà em không thèm tính toán chứ, chẳng lẽ em không ý thức được bản thân mình sai ở chỗ nào sao?”
Câu này nghe thật buồn cười, vậy mà Liễu Long Đình bảo tôi sai rồi! Ha ha, ngay lập tức tôi quay người nhìn Liễu Long Đình, đáp lại lời anh ấy: “Có phải anh muốn cãi nhau đúng không, em sai ở chỗ nào? Em đến nhà bạn chơi vài ngày, sai chỗ nào?”
Thấy tôi còn chưa biết sai ở đâu, Liễu Long Đình giống như đã nín nhịn cơn tức cả một đêm, giờ đây bùng nổ nói tất cả cho tôi: “Em còn không biết mình ai ở đâu? Nếu như em ở cùng với một người phụ nữ bình thường thì anh sẽ nói em sao? Em không biết Lạc Thần là nam hay nữ? Thời điểm lúc sáng sớm em soi gương, em có thể nghiêm túc nhìn gương mặt của mình ở trong gương không, mắt em không nhìn thấy sao? Không biết mình rất xinh đẹp sao? Hơn nữa trước đó em còn là chủ tịch, CEO của Lạc Thần, chính em tự đưa mình tới cửa, anh ta còn ước gì cưa chủ tịch vào tay mình.

Cũng chỉ có em, mới nhận anh ta làm một người bạn tốt, vô cùng ngây thơ trong sáng khi tiếp xúc với em.”
Xem ra Liễu Long Đình thật sự rất tức giận, tức giận đến nỗi không lựa lời mà nói, chỉ có điều nghe anh ấy mắng tôi như vậy, tôi cũng không cảm thấy tức giận.

Lâu lắm rồi chúng tôi đã không cãi nhau, tôi muốn nhân cơ hội này ầm ĩ ra trò một trận, nhưng giờ đây nghe xong lời của Liễu Long Đình nói, tôi lại vẫn cảm thấy có vài phần đúng đắn, tôi đột nhiên có chút bất mãn và ngượng ngùng với anh ấy: “Rốt cuộc anh đang mắng em hay là khen em đấy, anh có thể cãi nhau đàng hoàng được không?”
“Đang khen em đó, bảo em về sau tự nhìn lại bản thân, đừng tiếp tục làm chuyện khiến cho anh bực dọc nữa.”
Khuôn mặt Liễu Long Đình vẫn chưa nguôi cơn tức giận, tôi thì vừa bực vừa buồn cười, cảm giác đã lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ đáng yêu như thế của anh, vốn còn có ý định muốn tranh luận vài câu với anh, những lời đến khóe miệng lại không nói ra được.

Trong đầu nhớ lại những lời Thần Núi nói với mình, tôi không khống chế được bản thân ôm lấy cơ thể của Liễu Long Đình, tim.

giống như bị mũi kim đâm chọc.

Liễu Long Đình thấy tôi bỗng nhiên ôm lấy anh ấy, còn tưởng rằng tôi lại nghĩ ra trò vặt gì, vì vậy nói với tôi: “Vô dụng thôi, bây giờ anh còn đang tức giận, em ôm anh cũng vô dụng.”
Nhưng sau khi anh ấy nói xong những câu này, lại chưa thấy tôi đáp lại anh ấy, có lẽ sợ tôi cảm thấy giọng điệu của anh ấy hơi nặng nề, vì vậy đưa tay ôm lấy tôi và nói tiếp: “Những gì anh vừa nói lúc nãy, em đừng để ở trong lòng, sao anh có thể giận dỗi em thật chứ.”.