Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 392: Đâm Mù Mắt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc ra nông nỗi này? Em khóc khiến đầu óc tôi rối bời.” Thần Núi vừa nói vừa kéo tay tôi đặt lên ngực anh ta, nói: “Có phải em còn đang thương tâm vì chuyện của Hoặc không? Em chờ một chút, tôi sẽ kêu anh ta đến đây để anh ta nói xin lỗi em ngay” Thần Núi nói rồi muốn rời đi, tôi nhanh chóng kéo anh ta lại, kêu anh ta đừng đi, không phải như vậy.

“Vậy thì nói xem em buồn vì chuyện gì? Có thể nói cho tôi được không?” Thần Núi vội vàng hỏi.

Có lẽ là vì chưa bao giờ gặp chuyện này nên anh ta không biết xử lý như thế nào.

Mặc dù lúc này tôi rất buồn bã, nhưng cũng không thể nói với Thần Núi là vì tình cảm của Liễu Long Đình dành cho tôi đã phai nhạt nên tôi mới khóc, trong lòng như kìm nén dòng nước khiến tôi không thể giả vờ ngây thơ vô tội trước mặt Thần Núi, quay đầu trùm chăn lên, che mặt không muốn nói một câu.

Thấy tôi như vậy, Thần Núi cũng không biết nên làm sao bây giờ, quay sang kêu tiên gia ngoài cửa: “Người đâu, kêu đám nữ tiên gia đáng tin cậy trên núi Trường Bạch đến đây.”
Tôi không biết Thần Núi kêu các nữ tiên gia trên núi tới đây làm gì.

Sau khi các nữ tiên tới thần phủ, Thần Núi kêu họ đứng ngoài cửa, kể cho họ nghe chuyện tôi thương tâm lại không chịu nói một lời.


Bởi vì các nữ tiên kia đều là phụ nữ nên mới kêu họ tới để nói xem tôi bị làm sao.

Các nữ tiên nói rằng phụ nữ gặp chuyện này thì có lẽ là bị tổn thương tình cảm, có phải Thần Núi đã làm gì không tốt với tôi hay không, hoặc là nhớ nhà.

Ở thần phủ hơn một tháng, không có người thân quen, cũng không có ai trò chuyện, thấy huynh đệ của giáo chủ đều đoàn tụ nên mới âm thầm khổ sở.

Nghe đám nữ tiên này đề nghị, Thần Núi lại thật sự ngây ngốc chạy vào hỏi tôi, có phải anh ta làm không tốt chỗ nào hay không? Chỉ cần tôi chịu nói thì anh ta sẽ sửa ngay.

Nếu tôi nhớ nhà thì anh ta sẽ đi chuẩn bị ngay lập tức, cùng tôi về nhà.

Thấy Thần Núi luống cuống vì mình, tôi thật muốn mắng anh ta ngu ngốc, ngay cả phụ nữ cũng không biết dỗ dành.

Nhưng lúc này trừ anh ta ra đã không còn bất cứ ai quan tâm tới cảm thụ của tôi.

“Không có.

Anh đối xử với tôi tốt lắm, chẳng qua là tôi nhớ nhà.

Tôi muốn về nhà.

Không thể không nói mặc dù Thần Núi không như Liễu Long Đình, chẳng cần làm gì, chỉ nói mấy câu đã dỗ người ta nín khóc mỉm cười, nhưng cách làm của Thần Núi cũng rất có ích, không chỉ có thể hỏi được tôi khổ sở vì chuyện gì mà còn giúp tôi kiếm cớ qua loa tắc trách.

Thần Núi nghe tôi nói muốn về
nhà thì lập tức đồng ý, kêu anh ta đi tìm các tiên gia thu xếp, lát nữa chúng ta sẽ lên đường.


Trước kia tôi rời khỏi nhà, cùng Liễu Long Đình đi đó đi đây, đến bây giờ đã sắp một năm tôi không về nhà.

Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện không trở về, nhưng số mệnh lang bạt kỳ hồ cùng với vận mệnh không nằm trong tay mình khiến tôi không có cách nào trở về, thậm chí là không dám về nhà.

Bây giờ tôi đã hạ quyết tâm, Liễu Long Đình không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn lấy lại đôi mắt của mình, nguyên nhân chủ yếu là muốn giúp Liễu Long Đình khôi phục bình thường, khôi phục pháp lực trước kia.

Lúc này anh ta chỉ khôi phục một phần ký ức mà đã lạnh nhạt với tôi, nếu tôi lấy lại đôi mắt, khi cả hai đều trở về thân phận ngày xưa thì có lẽ gặp mặt cũng sẽ không chào hỏi một câu.

Sau khi Thần Núi ra ngoài, tôi cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc cần mang về.

Thần phủ có rất nhiều thứ tốt, tôi vốn định lấy mấy thứ ăn ngon xài tốt mang về cho bà nội, nhưng không ngờ tôi vừa bước ra cửa phòng thì thấy một thi thể đứng trước cửa phòng.

Tôi biết thi thể này, là một trong các huynh đệ si mị của Thần Núi, chẳng qua tôi không biết tên hắn ta là gì.

Không chờ tôi lên tiếng, si mị kia lập tức nói: “Cô đúng là tài giỏi, lừa gạt huynh đệ của ta ra nông nỗi này, còn có mặt mũi kêu cậu ta mời tất cả nữ tiên ở núi Trường Bạch đến đây phân tích lý do khiến cô không vui.

Cô chính là con đàn bà để tiện nhất mà ta từng thấy.

Ta lại không kêu Thần Núi mời các nữ tiên gia trên núi Trường Bạch đến đây, sao lại trách tội tôi? Chẳng qua lúc này tôi khinh thường tranh cãi với con si mị này, chỉ lạnh lùng nói với hắn ta: “Tôi hèn hạ đâu bằng mấy anh em các người.

Trình độ để tiện của các người còn cao hơn tôi nhiều.”
Thấy tôi không thèm bận tâm, si mị này cũng không tiếp tục tranh cãi với tôi mà đổi sang chuyện khác: “Có phải cô đã tiết lộ mục đích của bọn ta cho Vu không?”
“Thế thì sao?” Tôi hừ lạnh.

Mặc dù tôi đang làm chuyện trơ trẽn với Thần Núi, nhưng mấy huynh đệ này cũng chẳng hơn tôi là bao: “Chẳng qua điều khiến tôi tiếc nuối là Vu không tin lời tôi, anh ấy còn cho rằng huynh đệ các anh đều toàn tâm toàn ý, tốt bụng với anh ấy."
Nghe tôi trào phúng, con si mị này có vẻ trầm ổn hơn Hoặc, gương mặt tử thi không nhìn thấu một chút cảm xúc.


“Không, cậu ta đã nghi ngờ bọn ta.

Ta biết Liễu Long Đình tìm cô có mục đích gì, cô yên tâm, Liễu Long Đình vẫn toàn tâm toàn ý với cô.

Nếu cô còn chút lương tâm thì đừng phụ lòng cậu ta.

Chỉ mong cô sau này đừng dây dưa với Vu nữa, đến khi bọn ta dùng thân thể của cậu ta thì cũng sẽ không thoải mái.”
Nói xong câu này, si mị quả quyết xoay người rời đi.

Từ lời nói của hắn ta, tôi nhận ra kế hoạch của Liễu Long Đình với chúng còn đang tiếp tục, chỉ có
điều tôi không biết có nên tin hay không.

Vừa rồi Liễu Long Đình nói như vậy với tôi là để bày tỏ ý đồ gì với tôi, hay đó chỉ là một phần trong kế hoạch của họ? Trước kia tôi biết kế hoạch của đám si mị thì chỉ cảm thấy có lỗi với Thần Núi, nhưng bây giờ kế hoạch của đám Liễu Long Đình đã bỏ qua tôi, khiến tôi không đoán được manh mối, họ còn muốn làm gì?
Sau khi Thần Núi chuẩn bị xe liễn xong, anh ta bèn dẫn tôi cùng về nhà.

Trên đường về còn có không ít tiên gia đi cùng, khiến tôi rất khó hiểu, bèn hỏi Thần Núi chúng ta chỉ về nhà một chuyến thôi, tại sao còn phải nhiều tiên gia đi cùng như thế? Nghe tôi hỏi, Thần Núi cũng không giấu diếm mà nói thẳng: “Gần đây tôi cứ cảm thấy thần phủ không yên bình, nếu là nhằm vào tôi thì còn không có vấn đề gì, nhưng nếu nhằm vào em thì tôi phải đề phòng trước”
Nghe vậy, tôi không nhịn được nở nụ cười, trào phúng anh ta: “Bây giờ

.