**********
Trên người Thần Núi mặc áo trong chỉnh tề, sau khi đứng dậy thì cầm áo khoác choàng lên người, mang giày rồi chạy ra ngoài.
Tôi ngồi trên giường suy nghĩ có thể cùng Thần Núi ra ngoài xem thử hay không.
Theo lý mà nói thì Mãng Ngân Hoa đã chết, thi thể của cô ta sẽ không tự cử động, chẳng lẽ cô ta còn chưa chết? Người khác chết tôi còn không ngại, nhưng ngoại trừ Mãng Ngân Hoa.
Lúc này tôi đang mặc quần áo của Thần Núi, vốn định thay quần áo của mình, nhưng quần áo của phụ nữ vốn không tiện lợi bằng đàn ông, bây giờ Thần Núi đã đi được một đoạn đường, tôi thấy quần áo của Thần Núi treo một chỗ với đồ củ mình thì dứt khoát lấy áo của anh ta khoác lên người mình, xắn tay áo chạy đến phòng tập vật.
Khi tôi tới cửa phòng tập vật thì thấy đã có rất nhiều tiên gia tụ tập ở đây.
Vóc dáng Thần Núi rất cao lớn, lúc anh ta đi cùng tôi thì tôi còn chưa phát hiện anh ta cao lớn như thế, bây giờ được đám tiên gia vây quanh, đa số tiền gia đều lùn hơn anh ta nhiều, không cần phải tìm kiếm, nhìn qua là thấy anh ta.
Thần Núi quay lưng về phía tôi.
Khi tôi đi đến chỗ anh ta thì nghe thấy anh ta đang hỏi tiên gia chung quanh, nói chẳng phải kêu họ xử lý thi thể rồi mà, sao còn để thi thể biến mất? Một tiên gia hơi lớn tuổi quỳ trước mặt Thần Núi: “Thần Núi đại nhân, gần đây ngài ra lệnh cho chúng tôi giới nghiêm toàn phủ, tôi nghĩ dù sao phu nhân cũng chết rồi, nên muốn kéo dài mấy ngày rồi tìm người chôn cất, nhưng ai ngờ sáng sớm hôm nay chúng tôi định kéo thi thể phu nhân ra ngoài chôn thì lại phát hiện thi thể của phu nhân đã biến mất.”
Tôi chen vào đám tiên gia.
Lúc mọi người đều phạm sai lầm thế này, đám tiên gia thấy tôi chen vào thì muốn răn dạy tôi, lại thấy tôi còn mặc áo của Thần Núi nên có mấy tiên gia nổi giận, răn dạy tôi quần áo của giáo chủ mà tôi có thể mặc sao? Kêu tôi mau cởi ra.
Thần Núi đang định kiểm tra chung quanh phòng tập vật thì nghe thấy tiếng tiện gia mắng người đằng sau, xoay người lại thì thấy tôi đã lẻn đến bên cạnh anh ta, vừa định lên tiếng hỏi tôi sao lại tới đây, nhưng thấy tiên gia chung quanh mắng tôi mặc quần áo của anh ta, còn nói muốn phạt tôi thì anh ta không nói gì, chỉ nhẹ giọng trách cứ tôi mất mặt xấu hổ, sau đó giơ tay ôm vai tôi, nói với tiên gia chung quanh: “Các ngươi đều lui xuống đi, kiểm tra lại những người đã ra vào thần phủ trong thời gian gần đây, xem thử có ai từng ghé qua.”
Thần Núi nói chuyện rất bình tĩnh, Thủ đoạn thống trị của Thần Núi đối với đám tiên gia này vừa tàn bạo vừa hung ác, không thì anh ta cũng không thể lấy thân phận là địa thần đứng vững chân trong một đám tiên động vật trong thời gian ngắn, ngồi vững vàng trên ghế giáo chủ.
Cho nên lúc này anh ta bình tĩnh nói chuyện khiến mấy tiện gia phụ trách chuyện này đều quỳ xuống không dám đứng dậy, chờ Thần Núi nói lần thứ hai mới đứng dậy, nhanh chóng lui ra.
Tất cả tiên gia đều rời đi, tôi mới vào phòng tập vật, phát hiện trong phòng này trừ khí tức mà lúc trước Mãng Ngân Hoa để lại e thì không còn khí tức của ai khác, thế là tôi quay sang hỏi Thần Núi: “Vu, có khi nào là lúc trước anh chưa giết cho Mãng Ngân Hoa chết hẳn, thế nên cô ta sống lại bỏ chạy không?” Thấy tôi nghi ngờ, Thần Núi hừ lạnh: “Những kẻ bị tôi giết chưa một ai có thể sống lại.
Tôi đã đánh tan hồn phách của Mãng Ngân Hoa, đừng nói là sống lại, cô ta còn không có kiếp sau ấy chứ.”
Nhưng lúc này thi thể của cô ta đã biến mất, không phải cô ta sống lại bỏ chạy thì còn ai tiến vào trộm thi thể của cô ta? Mấy ngày nay Thần Núi sợ tôi chạy nên trông coi thần phủ nghiêm ngặt, hơn nữa ngay trước mắt Thần Núi, có thể lặng lẽ trộm thi thể công lực của tôi không thấp, Thần Núi cũng không kém, rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn đến thế? Tôi nhất thời không nghĩ ra được là ai, Thần Núi cũng không biết.
Trên núi gió lớn, Thần Núi thấy quần áo của tôi bị gió thổi tung bay thì nói: “Chúng ta đã phái người đi điều tra rồi, cứ giao cho họ làm đi.
Nếu đã hứa với cô là giúp cô giết Mãng Ngân Hoa thì sống phải thấy người, chết phải thấy xác” Nói xong, Thần Núi dẫn tôi về lại trong phòng.
Chẳng qua quần áo của anh ta thật, sự quá dài đối với tôi, lại thêm Thần Núi sải bước rất nhanh, tôi không thể đuổi kịp ta.
Khi tôi ngồi xuống vén ống quần, kêu Thần Núi về trước, lát nữa tôi sẽ về thì không ngờ tôi vừa kêu xong, Thần Núi lại dừng bước, xoay người đi về phía tôi, không nói một lời bế tôi lên, sau lưng tôi dán trên cánh tay mạnh mẽ săn chắc của anh ta.
Lúc khom lưng, mái tóc dài không có chút trang sức lướt qua má tôi, mùi thơm thấm vào tim gan.
Thần Núi bế tôi về phòng rồi mới đặt tôi xuống.
Mặc dù tôi không có cảm giác gì về chuyện nam nữ với Thần Núi, nhưng dù gì anh ta cũng có gương mặt trẻ trung, tôi cũng vẫn còn trẻ, bỗng nhiên tôi nghĩ nếu không phải Liễu Long Đình tìm tới tôi trước, đổi thành Thần Núi thì có phải người tôi thích cũng sẽ thay đổi không? Khi xuất hiện suy nghĩ này, tôi lập tức âm thầm cho mình một cái tát.
Không có khả năng, có những việc vận mệnh đã sắp đặt sẵn, không có nhiều “nếu” như thế.
Có lẽ là vì tôi đã ngủ với Thần Núi một đêm, anh ta không còn cứng rắn như trước kia, nói đúng hơn là anh ta đã ngoan ngoãn phục tùng tôi, dù gì đối mặt với người mình thích, mỗi ngày sớm chiều bên nhau, làm gì còn nhiều thù hận như vậy.
Tôi dự tính thừa dịp anh ta còn yêu tôi để thăm dò xem anh ta có chịu trả đôi mắt cho tôi hay không.
Muốn Thần Núi trả đôi mắt không phải chỉ cần nói một hai câu là được.
Anh ta vẫn cảm thấy bây giờ anh ta có thể ở bên cạnh tôi đều là vì đôi mắt này, mà anh ta lại muốn tôi cam tâm tình nguyện cho tôi đôi mắt thì không quá thực tế.
Nhưng tôi đã ở bên anh ta gần một tháng, từ lần trước ngủ với anh ta một đêm, sau này hầu như đêm nào tôi cũng ngủ cùng anh ta, mặc dù anh ta không chạm vào tôi, thậm chí không chủ động hôn tôi, nhưng tôi với Liễu Long Đình còn chưa chia tay, bây giờ đám tiên gia trong phủ đều lén truyền lời đồn Thần Núi nhặt giày rách của Liễu Long Đình, mỗi ngày ngủ với nhau, chắc sau này Thần Núi sẽ cưới tôi.
Con người có tốt có xấu, tiên gia cũng thế.
Tôi sợ chuyện này truyền vào tại Liễu Long Đình, nếu anh ấy tỉnh táo thì có khi nào sẽ ghét bỏ tôi không? Cho nên tôi muốn sớm ngày lấy được đôi mắt của Thần Núi.
Mấy ngày nay tôi lén lút vào bếp, học cách nấu cơm, chuyên môn nấu cho Thần Núi ăn, mỗi ngày đều nấu những món khác nhau.
Thần Núi thấy tôi gần đây ân cần hơn nhiều thì đương nhiên vui vẻ.
Lúc trước còn bận tâm tới tiên gia khác, cố ý giữ khoảng cách để giữ phong thái giáo chủ, bây giờ thì không còn, tôi làm nũng lấy lòng anh ta thì làm, còn anh ta thì muốn dỗ dành thì dỗ, hoàn toàn không còn cái giá ăn trên ngồi trước như trước kia.
Hôm nay tôi dự tính thăm dò Thần Núi, cho nên khi tôi nấu cơm xong, chờ Thần Núi về thì kêu tiên gia bên cạnh là không cần canh gác nữa.
Hôm nay chắc Thần Núi có chuyện ra ngoài nên về nhà rất khuya.
Sau khi về, thấy tôi đã nấu một bàn đồ ăn chờ mình, anh ta lập tức hỏi tôi hôm nay là ngày gì? Chẳng lẽ là có chuyện gì muốn nhờ anh ta? Lời nói của Thần Núi như có ẩn ý, khiến tôi muốn hỏi anh ta về đôi mắt thì lại không biết nên mở lời như thế nào.
Nhưng Thần Núi có vẻ không muốn ăn, mấy ngày nay lần đầu tiên từ chối tôi nói không ăn, đi ngủ sớm một chút.
Đây là bữa ăn tôi chuẩn bị cả chiều, anh ta nói không ăn là không ăn sao! Nhưng Thần Núi nói không ăn thì cũng không có cách gì, vì thế tôi bèn đi tắm, cùng anh ta lên giường nghỉ ngơi.
Buổi tối Thần Núi không để ý tới tôi, tôi sợ anh ta đã nhận ra điều gì nên muốn lại gần anh ta.
Nhưng không ngờ Thần Núi lại xoay người, nắm tay tôi nói: “Hôm nay trên đường tôi gặp em trai của Liễu Long Đình là Liễu Long Đằng, tôi chơi với thằng bé một hồi, thằng bé nói với tôi rằng cô đi theo tôi chỉ vì muốn lấy lại đôi mắt của tôi, đúng không?”.