Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 368: Chương 370






Toàn bộ linh đường chỉ có màu đen với trắng, trái tim này đỏ au chói mắt.

Thấy tôi nghi hoặc, Thần Núi nở nụ cười hỏi tôi: “Sao? Cô có hứng thú với trái tim người kia hả?” “Thật đúng là tim người à?” Tôi nhất thời kinh ngạc, sau đó hỏi Thần Núi: “Vậy thì tại sao anh lại đặt tim người ở giữa linh đường? Dùng tim người cung phụng anh em đã chết của anh hả? Nếu muốn cúng dường thì một trái tim hơi bị bủn xỉn.”
Nói xong câu này, tôi nhất thời cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Tôi nói thế khác nào xúi giục Thần Núi giết người? May mà Thần Núi chẳng bận tâm, đi thẳng về phía bàn thờ, mở ngăn kéo bên cạnh lấy năm cây nhang, châm lửa rồi giơ tay lên, mấy mâm hoa quả tinh xảo xuất hiện trên bàn thờ, lúc này Thần Núi mới giơ cây nhang lên cắm vào lư hương trên bàn thờ, hơn nữa còn quỳ xuống dập đầu trước năm tấm linh vị.

Thấy Thần Núi đã quỳ xuống, tôi cũng quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh Thần Núi, ngẩng đầu nhìn năm linh vị đặt trên cao.

Năm tấm bài vị này lần lượt viết: Hư Vọng, Hoặc, Ngược Quỷ, Hung Hống, Liệt Ưng.

Chỉ nhìn từ những cái tên này thì đều biết anh em của Thần Núi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.


Từ đó tôi nhớ tới tên Thần Núi là Vu, đặt chung với những cái tên này cũng rất hợp.

Tôi thầm nghĩ họ vất vả lắm mới tu thành hình người, không biết lấy cái tên nào tươi sáng tích cực hơn một chút sao? Thần Núi cung kính dập đầu với mấy tấm bài vị này, tôi cũng dập đầu với anh ta, anh ta làm thế nào tôi cũng làm y như thế, bất kể vì lý do gì thì anh em của Thần Núi đều do tôi giết, chuyện trước kia mặc dù không phải là ý tôi, nhưng bây giờ tôi vẫn sống, dập đầu cho mấy người này cũng là chuyện dễ hiểu.

Chẳng qua khi dập đầu, tôi luôn cảm thấy hình như có tiếng cười the thé truyền tới từ trên đầu tôi, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên thì những thanh âm đó lại biến mất.

Sau khi chúng tôi quỳ xong rồi đứng dậy, tôi hỏi Thần Núi: “Vừa rồi là các anh em của anh hiển linh hả? Tôi nghe thấy tiếng cười của họ.”
“Ừ” Thần Núi thản nhiên trả lời tôi một câu.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, anh ta đứng thẳng lưng bên cạnh tôi, rũ mi mắt nhìn linh vị trên bàn cúng, trong mắt tràn đầy áy náy.

“Các ca ca đệ đệ, ta trở về gặp các huynh đệ, ta còn dẫn cả Nữ Hy tới đây, cô ấy cũng dập đầu tế bái cho các huynh đệ.”
Nghe Thần Núi nói như vậy, tôi nhất thời rất khó chịu.

Rõ ràng là chính tôi sợ anh ta chạy mất nên mới đi theo anh ta, dựa vào đâu mà nói là anh ta dẫn tôi vào đây? Chẳng qua lúc này tôi lười so đo với Thần Núi.

Sau khi Thần Núi nói xong thì mấy linh bài hơi nhúc nhích, mấy giọng nam khác biệt the thé truyền tới: “Vu Nhi có thể trở về thăm các huynh đệ chúng ta, chúng ta đã vui lắm rồi, nào dám làm phiền Thiên Đế tế bái, không dám nhận không dám nhận…” Các anh em của Thần Núi nói chuyện rất thành khẩn, nhưng phối hợp với tiếng cười the thé của họ thì mỗi câu mỗi từ lại khiến tôi có cảm giác như đang trêu đùa tôi với Thần Núi.

Tôi hầu như không có ký ức kiếp trước, cho nên cũng mặc kệ đám vong hồn này lộc đang cười nhạo tôi hay là làm gì, dù sao tôi cũng chỉ cùng Thần Núi tới đây gặp họ lần này mà thôi.

Thần Núi vốn định kêu tôi ra ngoài, anh ta muốn một mình nói chuyện với các anh em.

Chẳng qua anh ta còn chưa nói ra thì các anh em đã kêu anh ta mau đi đi, đừng vì mấy hồn ma như họ mà chậm trễ chuyện của anh ta, huống chi anh ta còn dẫn tôi đi cùng, họ đều là tinh quái trong núi hoang, đừng làm cho khí tức dơ bẩn của họ dính vào người tôi, dù sao tôi cũng là Cửu Trọng Thiên Đế.


Nghe các anh em của Thần Núi nói chuyện, tôi nhất thời khó mà nói gì.

Trước khi khôi phục thân phận, tôi chỉ là một phàm nhân, không muốn người khác lấy lòng tôi.

Thấy họ giục mình đưa tôi đi, Thần Núi cũng không tiện ở lại, chỉ có thể khom lưng trước mấy linh vị, kêu các anh em bảo trọng, tết thanh minh sang năm anh ta sẽ còn về thăm họ, nói xong lại nhìn quanh linh đường thật lâu rồi mới dẫn tôi ra ngoài.

Khi tôi với Thần Núi cùng nhau đi ra ngoài kết giới, Thần Núi không nói một câu nào, chỉ bình tĩnh bước đi, vẻ mặt trầm mặc, có vẻ buồn bã mệt mỏi như thể ẩn giấu rất nhiều tâm sự, cành cây thật nhỏ cọ vào gương mặt trầm tĩnh ôn hòa của anh ta mà.

hình như anh ta cũng không nhận thấy.

Lần đầu tiên tôi thấy Thần Núi sa sút như vậy, nhưng vẫn không tim không phổi hỏi lớn anh ta một câu: “Các anh em của anh hình như cũng chẳng mấy thích anh đâu nhỉ?” Thần Núi liếc nhìn tôi, bình thản đáp: “Nếu tôi giết cô thì họ sẽ vui vẻ.”
“Nhưng ngàn năm trước không phải là lỗi của tôi, là các anh tạo phản, tôi làm thế để tự vệ, cũng không thể chắp tay nhường hết Cửu Trọng Thiên cho các anh, đúng không?” Nghe tôi nói xong câu này, Thần Núi không đáp lại tôi, dẫn tôi đi đến bên cạnh kết giới, mở một lỗ hổng trên kết giới, anh ta ra.

ngoài trước, tôi đi theo sau.

Nhưng khi vừa bước ra kết giới thì không biết có phải là tôi nhìn lầm hay không, chân tôi vừa bước ra kết giới thì tôi thấy mấy tia khí đen quấn theo chân tôi bay ra ngoài, thoáng chốc đã biến mất trong không khí, không còn bóng dáng.

Cô Hoạch đang ở bên ngoài chờ đợi, thấy tôi vẫn nhìn chằm chằm vào chân mình thì lập tức kêu tôi: “Còn nhìn gì nữa? Mau đón ông chồng bảo bối của cô về đi, phiền chết tôi!” Tiếng kêu của Cô Hoạch khiến tôi nhìn về phía cậu ta, chỉ thấy Cô Hoạch đang bị Liễu Long Đình chơi đùa, thở hổn hển nằm bẹp dưới mặt đất.

Liễu Long Đình muốn nhặt cậu ta lên, Cô Hoạch lập tức vỗ cánh giãy dụa bay về phía tôi, kêu tôi sau này đừng bảo cậu ta chăm nom Liễu Long Đình nữa, cứ y như con nít bảy tám tuổi, sắp nhổ trụi lông của cậu ta rồi.

Tôi vừa nắm tay Liễu Long Đình vừa nhìn Cô Hoạch, chỉ thấy lông chim trên người cậu ta thực sự thiếu rất nhiều, vì thế tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình, tại sao anh ấy lại nhổ lông vũ của Cô Hoạch? Liễu Long Đình nhìn Cô Hoạch đứng trên vai tôi, lại vô tội nhìn tôi, thành thật trả lời: “Anh thấy có mấy chiếc lông vũ trên người con chim này hơi xấu nên muốn nhổ cho nó, xem thử có thể đẹp hơn được không?” Thì ra không chỉ mình tôi thấy bộ lông xám ngoét của Cô Hoạch xấu vãi linh hồn, ngay cả Liễu Long Đình cũng thấy xấu, quả nhiên là vợ chồng đồng lòng, tôi lập tức vui vẻ, ôm cổ Liễu Long Đình, không nhịn được nhón chân hôn lên má Liễu Long Đình, sau đó giả vờ dạy dỗ Liễu Long Đình, nói với anh ấy rằng cho dù chướng mắt Cô Hoạch trông xấu xí, nhưng không phải nhổ một hai cọng lông vũ của Cô Hoạch thì cậu ta sẽ trở nên đẹp hơn! Thần Núi đứng trước mặt tôi với Liễu Long Đình, nhìn tôi không nhịn được hôn lên má, khoe tình yêu với Liễu Long Đình, vẻ mặt anh ta hơi khó chịu quay sang chỗ khác, nói với tôi là chúng ta đi tìm Mãng Ngân Hoa ngay bây giờ, lúc này cô ta đang bị thương, hơn nữa không có chỗ dựa, nơi duy nhất cô ta có thể đi chỉ có mỗi núi Trường Bạch.

Tôi rất vui lòng đến núi Trường Bạch, dù sao cũng nhà của Liễu Long Đình.


Bởi vì có Liễu Long Đình nên tôi đều yêu phải núi Trường Bạch.

Chẳng qua khi chúng tôi rời khỏi kết giới thì sắc trời đã tối, chúng tôi dứt khoát tìm một khách sạn ở gần đó, nghỉ ngơi một đêm trước, sau đó sáng mai lại cùng đến núi Trường Bạch.

Từ sau khi đi thăm các anh em, tâm trạng của Thần Núi vẫn cứ ỉu xìu, tự vào phòng nghỉ ngơi một mình.

Tôi cũng mặc kệ anh ta, quan tâm anh ta cũng sẽ không biết ơn.

Thấy sắc trời còn sớm, tôi bèn kêu đồ ăn ngoài ăn cùng Liễu Long Đình và Cô Hoạch, cả ba cùng nhau chén một bữa no say.

Lúc đồ ăn ngoài được mang tới, Cô Hoạch muốn uống rượu, bèn kêu Liễu Long Đình cùng xuống lầu mua rượu với cậu ta, tôi trong nhà dọn dẹp bàn, bưng đồ ăn lên.

Ở phương nam bất kể là đồ ăn hay là thứ gì thì cũng được chế tác tinh xảo tao nhã hơn phương bắc chúng tôi.

Khi từng món ăn có cả sắc lẫn hương vị đều được tôi bày ra bàn, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay, định chờ nhóm Liễu Long Đình trở lại rồi cùng nhau ăn cơm.

Nhưng không biết có phải là vì điều hòa trong phòng bị hỏng hay không mà khi vào nhà vệ sinh, trong này tự nhiên lại lạnh hơn ngoài phòng rất nhiều, tôi khoác hai lớp áo mà vẫn thấy lạnh, đang định ra ngoài phòng lấy remote của điều hòa thì bỗng thấy một bóng dáng màu đen chui vào người tôi.