Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 367: Chương 369






Lời này nghe cứ như con gái muốn về nhà bạn trai.

Chẳng qua Thần Núi không có khả năng là bạn trai của tôi, loại người như anh ta, nếu không phải đẹp trai thì sẽ chẳng ai thèm.

Có lẽ Thần Núi không ngờ tôi lại nói là muốn về quê với anh ta, nhất thời ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng cũng chỉ thoáng liếc nhìn rồi nói: “Tùy cô.”
Tùy tôi thì tùy tôi.

Tóm lại trước khi lấy được con mắt của Mãng Ngân Hoa, anh ta đi đầu tôi cũng sẽ theo đó, tôi không cho anh ta bất cứ cơ hội nào có thể tự phát triển bản thân.

Buổi tối chúng tôi vẫn ở lại khách sạn ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy thu dọn đồ đạc trả phòng, tôi bèn cùng Thần Núi đi gặp các anh em của anh ta.

vào hangtruyen.

com để đọc truyện ủng hộ kinh phí admin mở khóa chương truyện mới ạ Trên đường đi, Thần Núi nói với tôi rằng quê anh ta không phải là Đông Bắc, mà là ở núi Tả phía nam.


Chẳng qua khi anh ta nhắc tới chuyện này, Cô Hoạch đang đứng trên vai tôi, ngủ một đêm nên tỉnh táo hơn nhiều, bây giờ lại biết Thần Núi không phải là đối thủ của tôi nên cậu ta lập tức kiêu ngạo, Thần Núi còn chưa nói xong thì cậu ta bay lên đầu tôi đứng.

Cậu ta có thể thăm dò bất cứ suy nghĩ nào chợt lóe lên trong đầu tôi, thế là bắt đầu so đấu với tôi.

“Các anh chẳng qua chỉ là tu luyện ở núi Tả.

Núi Tả là núi của Thần Đất, mấy nhân vật nhỏ như các anh sao có thể là yêu quái bản địa của núi Tả chứ? Anh với mấy anh em của anh ban đầu xuất sứ từ một đầm lầy nhỏ trong núi sâu vùng Nam Man, xuất thân thấp hèn, bị đủ loại yêu quái khác ức hiếp làm nhục, các anh không sống ở Nam Man nổi nên mới nghĩ tới việc đến núi Tả van xin thần linh, muốn làm yêu quái trông cửa trong miếu thần.

Mấy thần miếu kia đều chê các anh hình dạng xấu xí pháp lực thấp kém nên đều không cần các anh.

Các anh ở núi Tả van xin nhiều năm không được gì, lại không ngờ linh khí của núi Tả giúp công lực các anh tăng mạnh, các anh mới nắm chuẩn cơ hội chém giết với đám yêu tà tạo phản.

Anh may mắn sống sót, còn được Hậu Thổ Đại Thần phong cho chức Thần Núi, chưởng quản núi non trong thiên hạ.

Cũng không biết có phải Hậu Thổ Đại Thần bị chập mạch hay không mà lại sắc phong cho anh chứ không phải là cho tôi? Tôi cũng bị Bạch Tô đánh bại mà, tại sao không phong tôi làm thần tiên?” Nói tới đây, giọng Cô Hoạch tràn ngập khinh thường đối với Thần Núi, lại vì bám được tôi nên cực kỳ vô liêm sỉ, mặt dày bật lại Thần Núi, nói không công bằng.

Trước kia tôi chỉ biết Thần Núi là yêu quái biến thành từ chướng khí, nhưng chướng khí chính là chướng khí, chẳng lẽ yêu quái ở đó cũng phân chia đẳng cấp sao? Tôi hỏi Cô Hoạch vấn đề này, dù sao tôi mới nghe thấy lần đầu.

Tôi không có ký ức kiếp trước, không hề hiểu biết gì về vấn đề này.

Thấy mình nói nhiều như vậy mà vẻ mặt của Thần Núi vẫn rất bình tĩnh, Cô Hoạch lập tức bất mãn.

Nghe tôi hỏi, cậu ta nhảy lên tay tôi nói: “Đương nhiên là khác chứ, cũng như con người các cô thôi, người sinh ra trong thành phố đương nhiên sẽ khinh thường người sống ở thôn làng nhỏ, yêu quái chúng tôi cũng thế.

Núi Tả là ngọn núi đứng đầu trong ngũ nhạc, là nơi cư trú của Thái Sơn Thần Quân, hơn nữa còn có các vị đại tiên như Bích Hà Nguyễn Quân canh giữ, cả ngọn núi tràn ngập tiên khí thần khí.

Núi Tả này tương đương với mấy thành phố tuyến một ở thế giới con người, yêu quái xuất thân từ ngọn núi này trời sinh được tiên khí tẩy rửa, cho dù thành yêu thì yêu khí trên người cũng là tiên khí, cho nên loại yêu vật này tu tiên dễ dàng nhất.

Còn yêu quái ở những nơi khác, thần khí càng ít thì tu tiên các khó.

Ví dụ như vùng đất hoang vu mà Thần Núi sinh ra, mấy trăm dặm không có bóng người, cũng không có thần linh, yêu quái sinh ra ở nơi này toàn là những thứ hại tính mạng con người, cho nên loại yêu quái này vẫn luôn bị yêu quái khác khinh thường.


Thần Núi cũng là may mắn, không thì cũng đã sớm chết như các anh em của anh ta rồi!” Cô Hoạch nói mà lòng đầy căm phẫn, Thần Núi lại không bận tâm tới lời nói của cậu ta.

Anh ta cho tôi cảm giác dù thân phận hèn mọn thì sao? Cho dù xuất thân thấp hèn thì sao? Anh ta vẫn trang nghiêm xuất hiện trước mặt tôi, đứng trên mảnh đất này với thân phận mà bất cứ yêu quái nào cũng phải sùng bái.

Tôi vốn chỉ đề phòng chán ghét Thần Núi mà thôi.

Cô Hoạch nói với tôi nhiều như vậy, e rằng cậu ta đã sớm oán hận Thần Núi từ rất lâu, trước kia không dám nói, bây giờ đều tuôn ra hết, chắc là cũng muốn tôi cùng ghét Thần Núi như mình, biết được xuất thân đê hèn của Thần Núi hồi còn làm yêu quái.

Chẳng qua nghe cậu ta nói xong, tôi lại kính nể Thần Núi, dù người đời nói gì thì anh ta vẫn là chính mình, toàn tâm toàn ý theo đuổi thứ mình muốn.

Thấy Cô Hoạch vẫn mượn cơ hội này nói xấu Thần Núi không ngừng, nói cậu ta đỉnh vãi chưởng mà còn chưa được phong thần, tôi không nhịn được hỏi một câu: “Vậy trước kia cậu là yêu quái xuất thân từ nơi nào?” Không ngờ tôi lại hỏi câu này, Cô Hoạch nhất thời xấu hổ, bỗng ngừng pháo miệng, lại gần tôi quái giọng nói: “Tôi đến từ vùng hoang dã phương bắc” “Vùng hoang dã phương bắc là nơi nào?” Tôi lại hỏi.

Cô Hoạch lập tức bất mãn, bay lên cao đứng trước mặt tôi nói: “Bạch Tô, cô thật quá đáng! Đừng có đâm vào tim đen của người khác như thế được không?!” Lúc chúng tôi nói chuyện, Liễu Long Đình vẫn luôn im lặng đi theo tôi bỗng cười nói một câu: “Là hoang mạc phương bắc.”
Nghe vậy, tôi nhất thời nở nụ cười.

Vùng hoang dã phương bắc này cách trung ương núi Tả còn xa hơn cả quê cũ của Thần Núi! Cô Hoạch có mặt mũi nào cười nhạo Thần Núi? Đúng là kẻ tám lạng cười người nửa cân.

Thấy tôi cười nắc nẻ, Cô Hoạch lập tức bay tới mổ lên người tôi, mắng tôi không được cười, dù gì cậu ta cũng là yêu quái thượng cổ.

Khi tôi ngừng cười, Cô Hoạch mới tha cho tôi không mổ nữa, hiện giờ pháp lực của chúng tôi đều rất mạnh, cho nên đến núi Tả cũng tốn không mất bao nhiêu thời gian.

Chẳng qua khi chúng tôi tới chân núi Tả thì tiên khí trên đỉnh núi Thái Sơn không ngừng quay quanh thân núi, xem ra nơi này đúng là nơi đắc địa, lại có thần linh bảo vệ, chẳng trách có nhiều yêu quái muốn tới nơi này đến thế.

Sau khi tới Thần Sông, chúng tôi không sử dụng pháp lực.

Mùa xuân phương nam đến sớm hơn phương bắc, giờ đây cây cối trên núi đã sống dậy, hoa cỏ đâm chồi, đã trở thành một màu xanh mướt.

Tôi với Liễu Long Đình cùng Thần Núi đi lên núi.

Cũng không biết có phải là vì sắp thăm các anh em đã khuất hay không mà từ hôm qua, Thần Núi vẫn rất ít nói.

Sau khi chúng tôi đã đi trong núi sắp được hai tiếng, đến trước một kết giới, Thần Núi bỗng dừng lại, quay sang nói với tôi và Cô Hoạch: “Trong kết giới là nơi đặt linh vị của các anh em tôi, các cô ở đây chờ tôi, tôi cũng xong thì sẽ đi ra.”

Nói rồi, Thần Núi bèn đi vào trong kết giới.

vào hangtruyen.

com để đọc truyện ủng hộ kinh phí admin mở khóa chương truyện mới ạ Cho dù tôi chưa vào trong kết giới thì cũng có thể cảm nhận được kết giới này cực kỳ mạnh, bên ngoài không thể thấy được bất cứ thứ gì ở bên trong, cũng không thăm dò được.

Thấy Thần Núi đi vào một mình, tôi sợ anh ta chạy nên nhanh chóng nắm tay anh ta, nói với anh ta rằng tôi muốn cùng anh ta đi vào, sau đó quay lại kêu Cô Hoạch chăm sóc Liễu Long Đình.

Nghe tôi nói là muốn vào với mình, Thần Núi cũng không bày tỏ thái độ, lập tức đi vào kết giới.

Khi tôi cùng anh ta đi vào, Cô Hoạch đằng sau kêu tôi mau chóng trở về, đừng cứ xem cậu ta như bảo mẫu… Sau khi cùng Thần Núi vào kết giới, tôi không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Thế giới trong kết giới thực ra cũng giống y hệt như núi Tả bên ngoài, điểm khác biệt là nơi này không có du khách, cũng không có thần linh, không có chim muông động vật, chỉ có tiếng bước chân của tôi với Thần Núi cùng đi trên mặt đất.

“Cô không yên lòng tôi đến thế sao?” Thần Núi đột nhiên hỏi tôi một câu.

Trong kết giới vô cùng tĩnh lặng này, mặc dù anh ta không nói lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Bị Thần Núi hỏi thẳng thừng như vậy, tôi lại không thể trả lời, vì thế nói rằng làm gì có chuyện đó, tôi chỉ muốn cùng anh ta đi vào thăm các anh em của anh ta, dù gì anh em, họ cũng đều chết vì tôi, tôi cũng muốn cùng anh ta đi vào thắp nhang cho họ.

Ngay cả chính tôi cũng không tin nổi những lời mai quý của mình, huống chi là Thần Núi.

Thần Núi không đáp lại tôi, chỉ dẫn tôi dừng lại là trước một ngôi miếu, mở cửa ra xem thì thấy giữa miếu là năm tấm linh vị đứng vững vàng trên cao, chính giữa linh bài còn đặt một trái tim đỏ au, trông như trái tim con người.