Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 366: Chương 368






Tôi đang ngủ say sưa thì Cô Hoạch tới gọi tôi.

Ban đầu tôi không phản ứng, cậu ta bay thẳng lên đầu tôi, há miệng mổ lên mặt tôi.

T Con chim mắc dịch này! Tôi thật sự chỉ muốn túm cổ nó ném vào phòng bếp khách sạn để người ta hầm nó cho rồi! Chẳng qua tôi còn chưa kịp thò tay bắt lấy nó thì nó lại không mổ tôi nữa, ngược lại là có tiếng la ó như cào xé tim gan đánh thức tôi.

Tôi mở mắt ra, thấy Liễu Long Đình đã đứng dậy bắt lấy Cô Hoạch.

Cô Hoạch lại kêu la inh ỏi, anh ấy bịt miệng nó lại.

Tôi còn định nổi trận gắt ngủ, nhưng thấy Liễu Long Đình luống cuống bắt được Cô Hoạch, thấy tôi nhìn anh ấy, có lẽ còn chưa tinh thông ngôn ngữ nên anh ấy quay sang, cứng đờ nói: “Nó… nó quấy rầy em.”
Tôi nghe anh ấy nói vậy, chắc lúc chúng tôi ngủ, anh ấy nói yêu tôi khi thần trí tỉnh táo, bây giờ Liễu Long Đình lại nói chuyện ngu ngốc, không hiểu sao tôi còn thấy êm tai hơn cả bất cứ lúc nào từng nghe anh ấy nói lời tâm tình.


Trong lòng tôi còn đang giận Cô Hoạch, nhưng thấy Liễu Long Đình tri kỷ như vậy, cơn gắt ngủ của tôi cũng biến mất.

Dù sao lúc này tôi đã tỉnh rồi, tôi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, kêu Liễu Long Đình buông con chim mắc dịch này ra, sau đó hỏi cậu ta có vấn đề gì vậy? Mới tỉnh dậy, tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ trên người Cô Hoạch.

“Sáng nay lúc tôi đi uống rượu thì thấy Phượng Tố Thiên bay đi.

Tôi ở ngoài uống đủ rồi, đêm nay về gặp các cô để hỏi xe có dự định gì không thì mới phát hiện Phượng Tố Thiên còn chưa về, tôi mới tới đây hỏi cô là anh ta đi đâu rồi? Tôi còn đang định tìm anh ta uống rượu đây!” Nói tới đây, hai cái móng của Cô Hoạch đều lảo đảo, dứt khoát ngồi bệt trên chăn, liên tục dùng cánh dùng chân xoay tới xoay lui.

Hồi sáng tôi cũng là quá mệt nhọc, Phượng Tố Thiên nói anh ấy đã giải quyết thủ tục thuê phòng, tôi cũng không chờ anh ấy lên lầu mà đi ngủ luôn.

Bây giờ Cô Hoạch nói anh ấy đã bay đi không trở về, tôi lại không phái anh ấy đi làm bất cứ chuyện gì, anh ấy không nói với tôi một tiếng đã rời đi, có phải là vì lúc sáng tôi ra khỏi phòng Thần Núi, quên đeo kính nên bị anh ấy thấy, nhận ra tôi không phải là Mãng Ngân Hoa nên mới rời đi không? Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng cảm ứng toàn bộ khách sạn.

Đúng là không thấy Phượng Tố Thiên đâu, hơn nữa toàn bộ thành phố cũng không có hơi thở của anh ấy! Phượng Tố Thiên đi rồi, có phải anh ấy đi tìm Mãng Ngân Hoa không? Mãng Ngân Hoa làm hại anh ấy như thế, vậy mà anh ấy vẫn khăng khăng một mực đi theo cô ta, chẳng lẽ lời nguyền mắt kia thật sự lợi hại đến thế sao? Tôi không biết kiếp trước con mắt của tôi đến từ đâu, tại sao lại có phép thuật kỳ quặc như vậy.

Rõ ràng kiếp trước tôi chuyên giết chết tiên gia động tình dục, nhưng tôi lại sở hữu đôi mắt khiến người khác nảy sinh tình cảm với mình, chẳng phải là tự mâu thuẫn hay sao? Tôi kêu Liễu Long Đình chăm sóc Cô Hoạch đã say rượu, xem di động một chút, đã là tám giờ tối tôi tới trước cửa phòng Thần Núi rồi gõ cửa, muốn hỏi anh ta khi nào chúng ta xuất phát đi tìm Mãng Ngân Hoa, lại thêm bây giờ tôi đã nghỉ ngơi xong rồi, khí tức cũng đã nằm trong sự thao túng của mình, đã đến lúc nên lên đường.

Một hồi lâu sau, Thần Núi mới mở cửa.

Vết thương trên người anh ta đã lành lặn, mới tắm rửa xong, chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc dài cũng ẩm ướt được vấn lên đầu.

“Vào đi” Thần Núi mở cửa kêu tôi vào phòng.

Trong phòng anh ta đã được dọn dẹp sạch sẽ, khí tức dâm dật mà anh ta làm chuyện đó với Mãng Ngân Hoa sinh ra cũng đã bị mùi hương sau khi tắm lấn át.

Chẳng qua điều khiến tôi không thể ngờ được là rõ ràng một giây trước, Thần Núi với Mãng Ngân Hoa vẫn là vợ chồng trên giường, mây mưa với nhau, ngay sau đó lại có thể tàn sát lẫn nhau.

“Phượng Tố Thiên mất tích rồi, có lẽ là đi tìm Mãng Ngân Hoa, khi nào chúng ta cũng đi tìm Mãng Ngân Hoa?” Tôi lười khách sáo với Thần Núi mà hỏi thẳng.


Thần Núi rót một ly nước trái cây cho tôi, đặt trước mặt tôi, không hỏi tới chuyện của Phượng Tố Thiên mà chỉ nói: “Chỉ cần có nghỉ ngơi tốt thì lúc nào cũng được.”
Ái chà, lần đầu tiên tôi thấy Thần Núi nghe theo tôi đến thế, cho nên tôi lại trêu ghẹo anh ta: “Chậc chậc, không hổ là đàn công, ngay cả nói chuyện cũng dịu dàng săn sóc hơn trước kia.”
Thần Núi chần chờ một hồi, sau đó ngồi xuống sofa bên cạnh tôi, hiểu được ý của tôi là gì.

Anh ta bừng một ly trà nhấp một ngụm, cười nhạo rồi nói: “Tôi biết cô với Liễu Long Đình đã lâu rồi không làm.

Nếu cô muốn thì tôi cũng có thể cho cô thử cảm giác của Mãng Ngân Hoa” Lời nói của Thần Núi khiến tôi nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

Anh ta nghiêm trang nói như vậy sẽ chỉ làm cho tôi cảm thấy anh ta đang trào phúng tôi.

Mà cũng đúng như thế, trước khi nói câu này anh ta còn cười nhạo một tiếng, đúng là trào phúng tôi còn gì.

Thấy tôi không có lời nào để đáp, Thần Núi mới đặt ly nước xuống, hỏi tôi: “Mấy ngày nữa có phải là tết thanh minh không?” Thần Núi đột nhiên hỏi tết thanh minh làm gì? Từ khi tôi bỏ học tới nay, tôi đều không còn khái niệm gì về ngày nghỉ lễ.

Thế là tôi lấy di động ra tra xét, nói đúng rồi.

“Mấy ngày nay tôi phải về quê một chuyến, cô muốn đi tìm Ngân Hoa giáo chủ thì tự đi trước đi” Lúc nãy Thần Núi cũng không nói với tôi là anh ta sẽ về quê! Bây giờ lại bảo là muốn về! Thực ra Thần Núi đi đâu thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi.

Anh ta có ở đây tôi cũng đi tìm Mãng Ngân Hoa, anh ta không có tôi cũng sẽ làm thế.

Chẳng qua chỉ cần nghĩ tới chuyện tâm tư anh ta rất phức tạp, nếu anh ta chỉ kiếm cớ để thoát khỏi tôi, chính anh ta một mình đi tìm Ngân Hoa giáo chủ móc mắt cô ta ra, sau đó thừa dịp tôi không chú ý bồi dưỡng lực lượng của mình như Mãng Ngân Hoa thì có lẽ đôi mắt của tôi sẽ không bao giờ có thể lấy lại được.

Tóm lại bất kể anh ta nói gì, tôi cũng không dám hoàn toàn tin vào anh ta.

“Anh lại không có họ hàng gì, về quê làm gì?” Tôi hỏi Thần Núi, ít ra anh ta đi một mình thì phải có lý do cho tôi.

Thần Núi quay sang nhìn tôi, con mắt của tôi được nạm trong hốc mắt của anh ta, lấp lánh ánh sáng lộng lẫy trông vô cùng đẹp mắt.


“Về vấn an mấy người anh em đã chết của tôi.”
Thần Núi nhắc tới anh em của anh ta, tôi nhất thời nhớ ra hơn hai ngàn năm trước, anh ta với anh em của anh ta lên trời mưu phản, mấy người đó còn đều bị tội giết chết.

Anh ta nói vậy khiến tôi hơi xấu hổ, bèn hỏi Thần Núi: “Họ đều là anh em ruột của anh hả?” Nghe tôi hỏi câu này, vẻ mặt Thần Núi rất bình tĩnh, chỉ hừ một tiếng, không biết là tự giễu hay là có ý gì khác: “Gì mà ruột thịt hay không, trước kia chúng tôi chỉ cùng chung một vùng chướng khí trong đầm lầy núi sâu, hút nhật nguyệt tinh hoa biến thành yêu quái mà thôi” Tôi tự biết anh em của Thần Núi đều bị mình giết nên lại hỏi Thần Núi: “Chẳng phải nói sau khi tôi hạ phàm thì rất nhiều yêu quái bị tôi giết đều hồi sinh hay sao? Anh em của anh còn chưa sống lại à?” Thần Núi nâng ly trà lên, im lặng hồi lâu, uống một ngụm như hồi tưởng chuyện trước kia, lại nhầm một ngụm trà rồi trả lời tôi “Chúng tôi được sinh ra từ chướng khí, ngàn năm mới tu luyện ra hình người.

Họ không có thân xác, cho dù hồi sinh thì cũng chỉ là một luồng tàn hồn, không làm được gì hết.”
Vậy thì cũng chẳng khác chết là bao, chẳng trách Thần Núi lại muốn đi thăm họ vào ngày tết thanh minh.

“Vậy tình cảm với anh với họ có sâu đậm không? Tôi thử thăm dò Thần Núi.

Chung quy các anh em của anh ta đều bị tôi giết, tôi cũng muốn kiểm tra xem Thần Núi hận tôi cỡ nào.

Hình như lại bị tôi hỏi trúng tim đen,Thần Núi thật lâu không đáp lời.

Khi tôi cho rằng anh ta sẽ không trả lời thì Thần Núi lại nói: “Chúng tôi vì thứ nào đó mà tình cảm bị rạn nứt.

Chỉ cần thứ đó còn tồn tại thì chúng tôi sẽ không thể trở lại như xưa, họ sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.”
Bất kể tình cảm của Thần Núi với anh em là gì thì cũng đều là chuyện của riêng họ, mục đích của tôi là không cho Thần Núi dùng quỷ kế gì để lấy con mắt của tôi một mình.

“Tôi muốn cùng anh về quê.”