Thấy Thần Núi như vậy, tôi ngược lại bắt đầu lo lắng.
Thần Núi không có khả năng muốn thả tôi đi, nếu anh ta muốn thả tôi thì sẽ không lật lọng bán đứng tôi với Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình cũng thấy Thần Núi đang nhìn chằm chăm vào tôi.
Nhưng lúc này Liễu Long Đình không lộ vẻ lo lắng cho tôi, ngược lại là Liễu Long Dương phát hiện Thần Núi không nhìn Liễu Long Đình mà lại nhìn chỗ khác, bèn hỏi Thần Núi: “Tam Lang giáo chủ, chúng ta tới đây để giết Bạch Tô chứ không phải là để anh tới đây ngắm xem Quy Khư là nơi như thế nào!”
Giọng điệu của Liễu Long Dương nghe rất khó chịu.
Dựa theo đảng cấp thần vị của họ thì mặc dù Liễu Long Dương là Thượng Phương Tiên tư lịch thâm hậu, nhưng Thần Núi lại là giáo chủ tân nhậm, Thượng Phương Tiên đều sẽ do giáo chủ cai quản.
Liễu Long Dương nói chuyện khó chịu với Thần Núi rất có khả năng là vì Thần Núi đã làm trái với lời hứa, bản đứng Liễu Long Đình.
Mà bán đứng Liễu Long Đình tức là làm hại nhà họ Liễu, làm hại anh ta, lại thêm Thần Núi vốn chính là vị thần đã không còn tín ngưỡng, đương nhiên Liễu Long Dương khinh thường anh ta.
“Đã tới đây rồi, đương nhiên ta phải ngắm nghĩa cho đã mắt.
Ta đã sớm nghe nói đáy biển Quy Khư này vô cùng rộng lớn, nay vừa thấy cũng chỉ có thể mà thôi.
Cổng Quy Khư vẽ thần hoàng đều bị chúng ta đập vỡ, họ còn có bản lĩnh gì đáng nhắc tới?”
Thần Núi ăn nói lỗ mãng, giọng điệu tràn ngập khinh thường.
Nghe thấy Thần Núi hạ thấp Quy Khư, Tang Hạ lập tức nổi giận, bay thẳng về phía Thần Núi kêu gào “Đúng là tên cuồng đồ to gan! Thật là không biết trời cao đất rộng! Hôm nay ta sẽ cho anh thấy dân chúng Quy Khư cũng không phải là dạng vừa!”
Tang Hạ nói rồi giơ cao pháp trượng, nhất thời một quầng sáng mãnh liệt bắn ra từ pháp trượng trên tay cô ta, một đám yêu tà sau lưng chúng tôi đều bay lên không trung.
Vừa rồi đám yếu tà này còn vui vẻ tới dự lễ cưới, bây giờ cũng biến thân hệt như lúc nãy Tang Hạ biến thân thành Đại Tế Ti, đều mặc áo giáp vàng, cầm vũ khí chuẩn bị chiến đấu.
Xem ra Đại Tế Ti đã sớm chuẩn bị, không thì lễ cưới của tôi với Liễu Long Đình sao tự dưng lại xuất hiện nhiều yêu quái tới ăn mừng đến thế.
Tang Hạ cũng biết người của thiên đình sắp tới, cho nên họ mượn cơ hội lễ cưới của tôi với Liễu Long Đình để chính thức không khí.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Quy Khư vốn đã âm u, bây giờ sắp xảy ra đại chiến nên càng tối tăm hơn.
Thấy Tang Hạ đã sẵn sàng chiến đấu, Thần Núi nhất thời nổi hứng thú, lấy Cản Sơn Tiên ra khiêu khích Tang Hạ: “Nếu các người đã muốn ăn đòn thì đừng trách bọn ta không khách khí
Nói rồi, Thần Núi kiêu ngạo vung roi lên, đánh về phía yêu tà Quy Khư.
Lúc trước Thần Núi tặng Cản Sơn Tiên này cho tôi, tôi còn tưởng chỉ là một loại vũ khí bình thường, nhưng Thần Núi vừa quất một roi, nhất thời đất rung núi chuyển, nước biển sau lưng họ đều đổ ập về phía chúng tôi, đồng thời nhát roi của anh ta cũng ra hiệu cho đại chiến bắt đầu, tiếng chém giết kinh thiên động địa vang lên.
Liễu Long Đình đứng trong ngàn vạn thiên bình yêu binh, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt vừa đau thương vừa kiên định, lại giục tôi mau rời đi, đây là cơ hội cuối cùng.
Nhưng vừa rồi Thân Núi nhìn tôi khiến tâm của tôi kích động.
Tôi không rõ anh ta có ý gì, thật sự muốn thả tôi đi hay là muốn cho tôi rơi vào cái bẫy khác lớn hơn, tôi hoàn toàn không biết, cho nên tôi không biết mình nên đi hay là không đi.
Nếu đi thì sau này tôi phải làm sao đây? Cho dù Liễu Long Đình cứu tôi lần này, sau này tôi gặp phải chuyện gì, anh ta không thể cứu tôi được nữa, cuối cùng tôi vẫn sẽ chỉ còn đường chết mà thôi.
Dù gì đi nữa tối hôm qua tôi đã sẵn sàng rời đi.
Nếu chính Liễu Long Đình hạ tiện cho tôi đi thì tôi sẽ đi cho anh ta xem, sẽ không thèm lưu luyến anh ta nữa đâu.
Nhưng bây giờ dưới ánh mắt chăm chú của Liễu Long Đình, tôi lại nhìn chiến trường mà lần đầu tiên được thấy, xoay người dùng tinh khí mà Liễu Long Đình truyền cho tôi bay về phía nước biển dạt dào.
Chỉ cần tôi rời khỏi vùng biển này, thì sẽ được ra khỏi Quy Khư, tất cả những chuyện xảy ra ở đây đều không còn liên quan gì tới tôi.
Khi tôi một mình chạy về phía ánh sáng, rõ ràng trong đầu tôi không hề suy nghĩ gì, nhưng nước mắt lại không kìm lòng được chảy xuống, một giọng nói không ngừng kêu gào trong lòng tôi, kêu tôi không được đi, tôi còn người quan trọng còn ở lại Quy Khư, tôi không thể bỏ đi được
Khi tôi đi ra ngoài Quy Khư, chỉ cần phá tan một tầng nước biển thì sẽ trở về nhân gian, nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi vẫn không nhịn được quay lại nhìn về phía Liễu Long Đình.
Có lẽ tươi lại mười năm trăm năm, ngàn vạn năm sau, tôi sẽ không được gặp lại anh ta nữa, giữa tôi và anh ta sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào.
Dưới chân tôi tràn ngập binh sĩ, tôi đứng trong đám đồng tìm kiếm bóng dáng Liễu Long Đình, lúc này Liễu Long Đình đang đứng trong Liễu Phủ, không tham chiến, chỉ đứng yên đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng tôi rời đi.
Có lẽ lúc này suy nghĩ của anh ta cũng như tôi, chỉ muốn gặp lại nhau lần cuối vào thời điểm cuối cùng này.
Thần Núi vốn đang đánh nhau với Tang Hạ, nhưng khi thấy tôi nhìn Liễu Long Đình thì Thần Núi vung Cản Sơn Tiên lên, ném về phía Liễu Phủ, đập lên đầu Liễu Long Đình.
Rõ ràng tôi đã tàng hình, hơn nữa che giấu hết khí tức của mình, tôi không rõ tại sao Thần Núi lại phát hiện ra tôi.
Hơn nữa lần này anh ta tới bắt tôi, thấy tôi bỏ chạy thì lại thả tôi ra, ngược lại chỉ lo tìm cơ hội diệt trừ Liễu Long Đình.
Trước khi tôi bay ra Quy Khư, chuyện xảy ra ở Quy khư không liên quan gì tới tôi.
Nhưng khi tôi rời khỏi Quy Khư, tôi quay lại nhìn Liễu Long Đình lần cuối, ngay khi tôi sắp thoát khỏi anh ta thì thấy Cản Sơn Tiên sắp đánh trúng đầu Liễu Long Đình, tôi gần như không khống chế được trái tim mình, xoay người biến ra một tấm chắn lớn, Cản Sơn Tiên đánh trúng tấm chăn của tôi, tia lửa lập tức văng tung tóe.
Lực lượng của Liễu Long Đình ở Quy Khư này được tăng lên rất nhiều, lại thêm Thần Núi cũng nhận ra trên người Liễu Long Đình không còn chút linh khí nào, cho nên không dùng quá nhiều sức khi ném Cản Sơn Tiên, tấm chắn của tôi trực tiếp đánh bay Cản Sơn Tiền của anh ta.
Sau khi ngăn cản một chiều cho Liễu Long Đình, tôi cúi đầu nhìn Quy Khư dưới chân mình, nghe tiếng chém giết gào thét, tiếng rên rỉ kêu gào, máu tươi, mùi chết chóc tràn ngập chung quanh tôi.
Tất cả đều là vì tôi gây ra.
Mặc dù tôi không thích Quy Khư, nhưng nếu tôi không tới Quy Khư thì nơi này vẫn là một vùng trời yên bình.
Nơi này là thiên đường cuối cùng để những yêu ma không nơi nương tựa có thể tiếp tục sinh tồn.
Tôi không thể rời đi, cho dù tôi tham sống sợ chết bỏ chạy thì cũng có ích lợi gì đâu? Trước kia tôi chính là Cửu Trọng Thiên Đế, là thần tiên, tôi muốn trở về vị trí cũ thì không thể dùng tính mạng của kẻ khác để thành toàn bản thân mình! Tôi từ bỏ chạy trốn.
Đám Liễu Long Dương chỉ cần một mình tôi, chỉ cần tôi hiện thân thì Quy khư sẽ không cần phải gánh chịu kiếp nạn này nữa, mà tôi cũng không cần làm liên lụy tới bất cứ ai.
Tôi đã quên mất trước kia ai từng nói với mình, chỉ khi nào tôi chết thì thế giới này mới thái bình, tôi sẵn sàng chịu chết, cứu vãn chiến tranh này, đổi lại tính mạng của người tôi yêu, tôi không cần anh ta chết vì tôi.
Tôi không che giấu, không bỏ trốn, hiện thân ngay trong không trung, hơn nữa từ thân thể một đứa bé biến thành nguyên thân của mình.
Họ muốn giết tôi, tôi không muốn vô duyên vô cớ mất mạng.
Nơi nào cũng có quy tắc của nó, thế thì mới tạo thành một thế giới, một hệ thống.
Kiếp trước tôi không sai, tôi chỉ bảo vệ sự hòa bình, cho nên họ muốn giết tôi, tôi không phục, cũng không muốn từ bỏ mạng sống kiếp này, chết trong uất ức.
Nhưng bây giờ thì khác, cái chết của tôi có thể cứu