Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 309: Chỉ tay bất thường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Truyện88.vip trang web cập nhật* nhanh nhất

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Mau biến tôi trở về như cũ." Tôi buông tha cho đôi môi của Long Đình và nói.

Vẻ mặt của Liễu Long Đình ôn hòa nhưng có phần khó hiểu, bởi vì sự nghẹn ngào vừa rồi khiến giọng nói của tôi trở nên khàn khàn, nhất thời anh ấy không hiểu ý của tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Câu hỏi khiến cho mọi chuyện trở nên thật bối rối? Thậm chỉ bây giờ chính bản thân tôi cũng không thể hiểu được những gì bản thân muốn nói? Tôi lập tức cảm thấy buồn cười, vì vậy tiếp tục nói với Liễu Long Đình: “Biến tôi trở lại thành Bạch Tô, tôi muốn anh làm điều đó!”

Khi tôi chạm vào anh ta, vẻ mặt buồn bã của Liễu Long Đình lập tức đông cứng lại, hơi thở của anh ta trở nên có chút gấp gáp. Anh ấy đã hiểu ý của tôi nên nghe lời và biến tôi trở về với hình dáng ban đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tất cả quá trình hôm nay đều do tôi chủ động, khi tôi vòng tay qua eo của Liễu Long Đình và ép vào cơ thể mình, tôi cảm thấy không chỉ cơ thể mà cả trái tim cũng được thỏa mãn. Tôi yêu anh và tình yêu của tôi đã ăn sâu vào tận xương tủy. Nhưng tôi sẽ không đi theo anh ấy và cũng không thừa nhận trong lòng tôi có anh ấy. Bởi vì một khi xúc động nhất thời qua đi, những ngày tháng sau này của chúng tôi không biết bao giờ mới có thể chấm dứt sự dẫn vặt đau khổ, những kí ức đau thương đến bao giờ mới có thể quên đi.

Ngay khi vừa mở mắt sáng hôm sau, tôi thấy Liễu Long Đình đã tỉnh. Tôi liền tựa vào bên cạnh anh, hai tay ôm đầu anh, anh nhìn mặt

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bởi vì tôi không đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua, nên Liễu Long Đình cũng không đề cập đến nó. Như thường lệ, anh tiếp tục biến tôi trở lại hình dạng của Chu Nhi và nói với tôi rằng đã đến lúc chúng tôi phải về

Bởi vì có người trong gia tộc Liễu Long Đình muốn gặp mặt anh ta, tôi đoán rằng người muốn gặp Long Đình lần này phải là người có lại lịch và thực lực tương đối mạnh. Người này có thể áp chế được Liễu Long Đình vì nếu không như vậy thì anh ta nhất định không gấp gáp trở Liễu Long Đình muốn trở về, tôi đương nhiên sẽ đi theo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sáng sớm hôm nay người trong thôn cũng đã xử lí xong thể của người phụ nữ thối rữa trong giếng cùng thân xác của con hồ ly tinh bị tôi đánh chết tối hôm qua. Nghĩ đến gương mặt và thân hình quyền rũ của con hồ ly tối qua cộng với chuyện tình kéo dài đến 7,8 năm của cô ta cùng Liễu Long Đình thực sự tôi đã nghĩ tối qua không nên quá nóng vội mà giết chết cô ta mà có thể bắt sống được con hồ ly để hỏi chuyện năm đó, hỏi cô ta làm sao có thể cùng Liễu Long Đình kết đôi? Hiện nay hai người họ còn liên hệ không? Anh ta còn có những người bạn gái khác

Trên đường trở về thành phố, tôi không nhịn được nên đã bâng quơ hỏi Liễu Long Đình vài câu, hỏi anh ta trước đây đã có bao nhiêu cô bạn gái?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vì chúng tôi lên xe vào buổi sáng sớm nên ngoài tài xế chỉ có tôi, Liễu Long Đình cùng Cô Hoạch. Khi tôi hỏi Liễu Long Đình về những cô bạn gái cũ, Cô Hoạch nhân cơ hội ngay lập tức cười nhạo tôi rồi nói: "Liễu tiên nhân đây không có bạn gái cũ. Tất cả những người con gái trước đây chỉ là bạn giường, vui chơi qua đường. Nếu có không tin tôi, thì thử lấy thân phận của anh ta đi tập hợp toàn bộ mấy con yêu nữ ngày xưa bị anh ta hút tinh khí còn chưa chết lại mà xem. Chắc chắn số lượng không có nhỏ đâu. Tôi sẽ không tự mình nói thêm gì với cô. Nhưng tôi khuyên cô đừng thích anh ta, bởi đến khi hai người giận nhau, anh ta sẽ đi tìm bọn họ vui vẻ một mình. Tôi không biết cô nghĩ thế nào thế nào, nếu tôi là cô mà biết bạn trai mình lăng nhăng bên ngoài thì tôi sẽ phải đánh cho anh ta một trận nhừ tử Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truy*ện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truy*ện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !

Cô Hoạch sung sướng khi có người gặp họa, anh ta còn xúi giục tôi chiến đấu với Liễu Long Đình, như thể được nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình cãi nhau chính là niềm vui vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi đương nhiên không quan tâm đến việc trước đây Liễu Long Đình có bao nhiêu người yêu hay bạn gái cũ nhưng khi nghe được Cô Hoạch nói chuyện tình yêu tâm trạng Liễu Long Đình lại không được tốt lắm. Chỉ đến khi anh ta nhận thấy tôi không quá để ý đến vấn đề này mới tạm thời buông lỏng.

Cô Hoạch thấy nói nhiều như vậy, nhưng tôi không thèm để ý cái gì, trong lòng đột nhiên có chút bất mãn liên dùng móng vuốt của chim cổ sức nằm lấy cổ tay tôi lặc lắc, lạnh nhạt nói với tôi: "Bạch Tô, tôi đã nói thẳng ra với cô, tôi đã nói với cô rất nhiều, tại sao cô không nói gì cả, tôi đang nhắc nhở có đó, tại sao cô lại không tức giận một chút nào?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn thấy Cô Hoạch muốn chọc giận tôi, hiện tại lại thành chọc giận chính mình, tôi đột nhiên muốn cười. Liễu Long Đình lúc này đang ngồi ôm tôi vào lòng, nghịch tóc tôi đến rối tinh rối mù, nhìn tôi và Cô Hoạch cãi nhau một cách thích thú.

Nghĩ đến chuyện Cô Hoạch vừa nói, nói rằng Liễu Long Đình trước kia có rất nhiều bạn tình tôi lại nhịn không được cảm giác tức giận, cảm giác muốn đánh cho anh ta một trận. Nhưng cho đến khi nhìn thấy sắc mặt đang tức giận của Cô Hoạch bên cạnh tôi đành cố gắng bình tĩnh lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng khi nghe Cô Hoạch nói nhiều chuyện như vậy lại không được phản ứng lại, tôi có chút bất mãn. Thế nên liền dùng tay gõ nhẹ vào đầu Cô Hoạch, vẻ mặt dương dương tự đắc nói: "Tôi nói cho mày biết nhé Cô Hoạch, tối hôm qua chính là tôi áp đảo Liễu Long Đình đó, tôi có lợi hại hay không?”

Thời điểm hiện tại Liễu Long Đình là người có thực lực và địa vị rất đáng nể. Nên nếu tôi để các tiên nữ khác biết rằng tôi tối qua đã mạnh mẽ, chủ động đến mức có thể ép buộc Liễu Long Đình làm điều đó, thì sẽ vinh dự đến cỡ nào!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bất quá, vừa nói xong lời này, Cô Hoạch liên khinh thường nhìn tôi nói: "Cô chủ động, cô ép buộc được anh ta coi như cô lợi hại. Nhưng đây là chuyện cô có thể mang ra khoe khoang sao? Cô nói xem ngoài tôi ra cô còn có thể đem chuyện này đi nói với ai nữa sao, chẳng lẽ cô đem chuyện này về kể cho bà nội của mình sao? Vậy thì hiện tại tôi sẽ tàn nhân mà nói cho cô biết, Liễu Long Đình hiện tại còn vì hành động tối hôm qua của cô mà cao hứng không thôi đó. Anh ta đêm qua không nhúc nhích không phải là bị ép buộc mà còn có chút hưởng thụ là đăng khác. Bây giờ anh ta có khi còn hy vọng có trong tương lại mỗi ngày đều có thể “mạnh mẽ" như vậy a!"

Có phải vậy không? Tôi lập tức quay đầu nhìn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình vui vẻ cười, thấy tôi quay mặt tức giận nhìn anh ấy. Liễu Long Đình lập tức đè nén vẻ mặt vui mừng, giả vờ bị thương rồi bình tĩnh nhìn tôi mà nói: "Không phải, trong lòng tôi không có nghĩ như vậy, đêm qua thực sự tôi đã rất khó chịu!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt của Liễu Long Đình thì quỷ mới tin lời anh ta, tôi vốn là rất vui vẻ, ít nhất có được một lần không bị Liễu Long Đình cưỡng bức, có thể đứng lên trở thành cao thủ một lần. Không nghĩ tới hành động tối quả của mình lại làm cho Liễu Long Đình cảm thấy vui vẻ. Chết tiệt, hiện tại nghĩ đến lại thấy bực bội, nghĩ đến bộ dạng đói khát mà tôi bày ra với Liễu Long Đình tối qua, tôi cảm thấy xấu hổ quá. Không hiểu khi đó tôi lên cơn động kinh gì mà lại làm như vậy. Bây giờ nó khiến tôi không còn mặt mũi nào quay sang nhìn Liễu Long Đình. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để* ủng hộ team nha !!!

Ban đầu khi tôi không biết đến chuyện này thì thôi đi, quá đáng là con chim chết tiệt này lại đem mọi chuyện nói thắng ra với tôi. Hiện tại Cô Hoạch đang đứng trên chiếc ghế bên cạnh và tình cờ là Liễu Long Đình đang ôm tôi ngôi trên đầu gối của anh ấy. Vì vậy, tôi nhanh chóng nhấc chân đạp anh ta một cái, đạp thắng anh ta ngã lăn xuống dưới chân của Liễu Long Đình. Tôi thích thú khi nhìn cái mông của Cô Hoạch tiếp đất trong đau đớn, miệng anh ta đang không ngừng nguyền rửa mười tám đời tổ tiên nhà tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi chúng tôi quay lại núi Trường Bạch, phân thân của Liễu Long Đình và người thay thế vẫn còn rất tốt, về phần tôi đột nhiên xuất hiện, Liễu Long Đình nói rằng tôi và anh ấy cùng nhau đi hoàn thành nhiệm vụ nên hiện giờ thuận tiện theo trở vê.

Liêu Liệt Vân không thể nhìn thấy bất kỳ thay đổi nào ở Liễu Long Đình. Sau khi đợi Liễu Long Đinh mặc vào bộ lễ phục trang trọng, cô ta bảo Liễu Long Đình đừng kéo mà nhanh chóng đi đến Đèn thờ Tam lang. Các vị thần đang đợi anh ta trong Đền thờ. Cô cũng căn dặn Liễu Long Đình rất nhiều điều nhỏ nhặt khác, dù sao bọn họ cũng là thần tiên, so với người chi cả như có còn muốn cao hơn một bậc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng có vẻ Liễu Long Đình không để ý đến lời nói của Liễu Liệt Vân cho lãm. Nhưng khi tôi và Liễu Liệt Vân đang giúp Liễu Long Đình mặc quần áo, Liễu Kiều Nhi cũng đến, cười toe toét và giúp anh trai thứ ba của cô ta sửa sang quần áo và đánh giá từ trên xuống dưới lại một lần. Cô ta chỉnh lại tay áo của Liễu Long Đình, và nói rằng toàn bộ đàn ông trên thế giới này chỉ có anh ba của cô ta là dễ nhìn.

Lúc này Liễu Long Đình đã thay đổi về dung mạo đầu rắn của anh ta, tóc cũng trở nên dài mượt, Liễu Liệt Vân giúp Liễu Long Đình buộc tóc, đội lên đầu một cái thần quan (vương miện thần) rồi để cho anh ta đứng lên, xem xét lại một lần cuối xem còn gì không ổn hay không.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi Liễu Long Đình mặc áo choàng trắng đứng lên trước mặt chúng tôi, tôi đột nhiên cảm thấy cả căn phòng đều bị ảnh sáng của anh ta làm cho sáng sủa hơn mấy lần. Trên người Liễu Long Đình mặc một bộ quần áo màu trắng như tuyết, trên áo có thêu một số hoa văn tối màu bằng chỉ bạc, không có trang trí màu mè, nhưng nó thực sự lộng lẫy một cách lạ thường. Với mái tóc dài cuộn lên, khuôn mặt của anh trông đẹp và ôn hòa hơn.

Không biết có phải vì mấy ngày gần đây tôi với anh ta đã trở nên quan thuộc hay vì lý do khác. Trước đây, tôi cảm thấy anh ta đầy tà khí, nhưng khi tôi nhìn anh ta lúc này, tôi lại thấy kì thực vẻ đẹp của anh ấy không ma mị đến vậy. Giờ khắc này anh ấy cho tôi một thứ cảm giác rằng không có bất cứ thứ gì trên thế giới này có thể so sánh được với Liễu Long Đình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngay khi tôi đang say mê vẻ đẹp của Liễu Long Đình, Liễu Kiều Nhi lại đang định đưa cho Liễu Long Đình một chiếc trâm

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.v*ip để ủng hộ team nha !!!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”