Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 263: Có nhớ tôi không




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Lúc Liễu Long Đình nói câu này, trông anh ta vô cùng kiêu ngạo, khác hoàn toàn với hình tượng trầm tính, ít nói của Liễu Long Đình mà trước đây tôi quen biết, chỉ có điều khi đã vô cùng chán ghét một người thì ngay cả việc anh ta ăn hay uống, mập hay gây đều trở nên vô cùng đáng ghét.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ Phượng Tổ Thiên đã viết thư ly hôn rồi, tôi nhìn thoáng qua Phượng Tố Thiên đang ở bên cạnh, luồng chưởng khi quấn quanh thân tôi vô cùng mãnh liệt nhưng tôi vẫn vươn tay về phía vòng eo rắn chắc của Phượng Tổ Thiên, tôi bảo anh ta chờ tôi ở đây, đợi đến khi tôi khỏe hơn sẽ cùng anh ta về nhà.

Tôi vừa dứt lời thì Phượng Tổ Thiên đã vùi mặt vào tóc tôi, ngửi mùi hương còn vương trên tóc tôi hồi lâu mới gật đầu một cái, bây giờ ngay cả sức để đứng thẳng người tôi cũng không còn, nên tôi đến gần Liễu Long Đình muốn nhờ anh ta dìu tôi vào trong thế nhưng Liễu Long Đình chỉ nhìn nhìn tôi rồi bước lùi ra sau, anh ta đưa mắt ra hiệu cho hai tên cận vệ đứng bên cạnh dìu tôi vào. Phương To Thiên thấy Liều Long Đình tỏ vẻ ghét bỏ với hình dáng của tôi, anh ta dùng một ánh mắt sắc bản liếc nhìn Liễu Long Đình, nhưng Liễu Long Đình cũng chẳng để tâm việc Phượng Tổ Thiên dùng ánh mắt thế nào để nhìn mình, anh ta cúi đầu nói với mấy tiểu tiên gia dưới mặt đất rằng anh ta muốn đi hàng yêu, thế nên bảo bạn họ quay về hết:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Máy tiểu tiên gia nghe thấy thế thì cười hì hì gọi Liễu Long Đình ca ca, tiếng gọi vừa dứt thì trên mặt đất có máy con thỏ hoặc chồn xuất hiện, chúng như một làn khỏi bay nhanh về ngoài cửa núi Đại Sơn của phủ Tam lang.

Còn tôi được vài tên cận vệ dìu đi phía sau Liễu Long Đình, ngay lúc này đây, bóng lưng thẳng tắp của anh ta đang ở ngay trước mặt tôi, bóng lưng cao lớn vững chãi nhưng trong mắt tôi chỉ thấy vô cùng đáng ghét. Tôi muốn xem thử anh ta còn chiều gì có thể hại tôi nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi cứ thế đi phía sau Liễu Long Đình, ban đầu tôi còn tưởng anh ta định đưa tôi đến một nơi nào đó yên tĩnh, chở anh ta lột da xong sẽ đưa nó cho tôi, thế nhưng tôi thật không ngờ tới Liễu Long Đình sẽ dẫn tôi tới vườn hoa trong phủ Tam lang. Trong vườn hoa có một hồ nước rất lớn, nước trong vắt thấy cả đáy, vô số cảnh hoa rơi trên mặt nước. Lúc Liễu Long Đình tới gần cái hồ, anh ta nói với mấy tên cận về đi phía sau rằng: "Ném cô ta vào trong hồ nước." Máy tên cần về nghe Liu Long Đình nói thế thì ngay lập tức kéo tôi đến cạnh hồ, đưa tay đẩy tôi xuống dưới, Cơ thể tôi mất thăng bằng rơi thẳng vào trong hồ nước, tiếng ào ào của vật nặng bị rơi vào nước vang lên kèm theo đó là từng gợn bọt nước trắng điểm xuyết vài cánh hoa xóa xuất hiện, bọt nước bắn lên rồi lại rơi hết xuống người tôi. "Lui hết đi, không có sự cho phép của tôi thì không ai được phép bước vào đây." Liễu Long Đình nói.

Những tên cận vệ răm rắp nghe theo lời của Liễu Long Đình. Sau khi Liễu Long Đinh nói xong, bọn họ cúi người với anh ta một cái rồi nhanh chóng biến mất giữa hoa viên. Truyện88 .net website cập nhật truyện nhanh nhất

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi bị đẩy mạnh xuống nước, tôi chẳng còn sức đầu mà vùng vẫy tìm cách nổi lên mặt nước nữa, từng làm nước lẫn cánh hoa nhanh chóng tràn vào miệng tôi. Ngay khi tôi sắp có nguy cơ chết chim trong cái hồ bé xíu này thì bỗng nhiên có cảm giác có vật gì đó quấn vào cổ tay mình, thứ đó kéo tôi ra khỏi hồ nước. Lên đến bờ tôi họ khan ói nước ra không ngừng sau đó lại hút lấy hút để lấp đầy không khí vào phổi, cái cảm giác này giống như vừa mới chết đi sống lại vậy.

Sau khi tôi lấy lại được ý thức, từng giọt nước lớn nhỏ trượt dài từ định đầu tôi xuống đến mặt đất, mở mắt ra nhìn ngó xung quanh thì thấy Liễu Long Đình đang ngồi bên cạnh họ nước. Chân của anh ta biển thành một cái đuôi răn dài, ngâm trong dòng nước, phần đuôi nhan của anh ta quân quanh cổ tay tôi, chính nó là thứ đã kéo tôi ra khỏi hồ nước, nhưng như thể cũng có nghĩa là chỉ cần tôi không nghe lời, đuôi của anh ta có thể kéo tôi vào trong nước một lần nữa. "Sao vậy? Chỉ là một hình phạt nhỏ nhoi cũng không chịu nổi sao?" Liễu Long Đình hỏi tôi. Trong lúc hỏi thi phần đầu của anh ta hóa thành một cái đầu rắn, anh ta từ đồng quần áo bỏ vào trong hồ nước nhưng khi đến gần tôi thì thân thể anh ta lại hóa thành hình người, anh ta vung tay như thể đang lập kết giới cho cả hai, sau đó vòng tay giữ chặt đầu tôi lại, không hề nói tiếng nào đã hôn thẳng lên môi tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tựa như một con sói đói, mặc dù nói Liễu Long Đình đang hôn tôi nhưng hành động của anh ta như thể đang cố gắng cắn xé tôi vậy. Anh ta đề tôi trên bìa hồ, cũng bất chấp những cảnh hoa còn vương trên khỏe mỗi tối, anh ta điên cuồng cần mút, sau đó lại hung hăng quấn lấy đầu lưỡi tôi. Những cánh hoa bị dày vò đến mức dập nát, anh ta đưa lưỡi nuốt hết chúng vào bụng.

Tôi nhìn dáng vẻ lúc này của Liễu Long Đình nghĩ thầm, có phải rất lâu rồi anh ta chưa chạm vào người phụ nữ nào không? Sau khi lên làm giáo chủ thì không quan hệ với phụ nữ nữa à? Cho nên khi thấy gương mặt nát bấy của tôi trước mắt, khi tôi không thể di chuyển được thì Liễu Long Đình vẫn chấp nhận được, anh ta bị mất trí đến mức biến thái luôn rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi bị Liễu Long Đình hôn, tôi trông thấy cảnh môi ứng đỏ và có chút sưng tấy do dùng sức quá mạnh khi hồn của anh ta, Liễu Long Đình không hề để ý đến những điều này, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn vương trên mặt tôi, anh ta hỏi tôi: "Không phải chính cô nói không muốn tôi quấn lấy cô nữa sao? Bây giờ người tìm đến đây trước là cô, cô bảo tôi đừng quấn lấy cô nữa nhưng xem ra cô mới là người không quên được tôi."

Nếu như bây giờ tôi còn sức để nói thì chắc chắn tôi sẽ đào cả mười tám đời tổ tiên của Liễu Long Đình lên để chửi cho sướng miệng, thế nhưng tôi bị chưởng khí dồn ép, chẳng còn bao nhiêu sức, hơn nữa mới nãy lại bị Liễu Long Đình hành hạ một trận, vì vậy ngay cả nói tôi cũng không nói được chứ huống chỉ là chửi. Đọc truyện mới nhất tại Truyện88 .net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Liễu Long Đình thấy tôi chỉ nhìn anh ta chằm chằm mà không trả lời nên cũng đoán ra bây giờ đây tôi không thể nói chuyện được, vì thế anh ta vừa đưa tay xẻ một mảnh vải từ trên bộ đổ của tôi ra vừa nói với tôi: "Có phải rất khó chịu không? Bây giờ tôi sẽ giúp cô trừ bỏ chưởng khí trên người, chỉ có điều lát nữa vì chịu đau đớn nên tôi sẽ trở nên rất dữ tợn, cô vẫn không nên nhìn thi hơn "

Anh ta vừa nói vừa dùng mành vài đó bịt mắt tôi lại, phía sau dấu còn buộc một nút thắt, sau đó anh ta cởi hết nút thắt trên quần áo của tôi, ôm eo tôi, củi đầu phủ lên môi tôi một lần nữa, chỉ có điều lần này ôn nhu, triển miền hơn rất nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi biết Liễu Long Đình đưa tôi đến nơi này còn hồn tôi như vậy, chắc chắn là muốn triền miên với tôi một hồi rồi. Quả nhiên những gì tôi đoán là không sai, khi anh ta tiền vào còn khẽ cười và thi thảm vào tại tôi: "Xem ra có thực sự luyến tiếc tôi, chưa từng để Phượng Tổ Thiên chạm vào, lâu như vậy rồi, nơi này có nhớ tôi không?"

Tôi không để ý đến Liễu Long Đình mà chỉ cảm nhận thấy lớp da trên người anh ta đang nứt dần, có thể là dưới tác động của làn da bị nứt toác nên mới sinh ra đau đớn, anh ta không nhịn được mà dùng đuôi quấn chặt người tôi. Lớp da xù xì cọ tới cọ lui lên người, trong quá trình này tôi thậm chí còn có thể cảm nhận thấy chưởng khí trong cơ thể tôi đang đi theo từng lần mà lớp da rắn của Liễu Long Đình cọ vào người mà thoát ra ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khoảng chừng ba, bốn tiếng sau khi thấy lực siết quanh người biến mất, tôi đưa tay kéo miếng vải trên mắt xuống, khí đen trên người tôi đã biến mất hoàn toàn, không còn sự quấy nhiễu của đảm khí đen ấy nữa thân nên tôi cũng nhẹ nhàng đi nhiều. Nhưng lúc bệnh của tôi được chữa khỏi thì tôi lại thấy có một con rắn to lớn đang nổi lềnh bềnh trên mặt hổ trước mặt mình, trên thân thể trắng tinh của con mãng xà là những đường tớ máu đỏ tươi, con mắt trợn lớn, nhưng nó lại không hề nhúc nhích, tôi đảy cái đuôi dụng quấn ngang có mình ra một cách hết sức dễ dàng.

Xem ra mỗi lần Liễu Long Đình lột da thì nguyên khí sẽ bị tổn thương nặng, không ngờ anh ta lại nghĩa khi như thể, Phượng Tố Thiên viết thư ly hôn xong thì anh ta cũng thực hiện lời hứa của mình, cũng coi như là một tên xấu có chút ưu điểm. Chỉ có điều tôi không hiểu tại sao anh ta phải nghĩ đủ mọi cách khiến tôi bị thương sau đó lại cứu tôi, không lẽ bây giờ anh ta thực sự thích tôi rôi?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cho dù Liễu Long Đình có thực sự thích tối đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ tình cảm gì với anh ta nữa. Tình cảm của Liễu Long Đình quá biến thái, tôi không muốn bị anh ta áp bức cả đời.

Chỉ có điều nhìn dáng vẻ yếu ớt của Liễu Long Đình lúc này tôi lại nhớ đến Thí Thần Khúc mà Phượng Tổ Thiên vừa mới dạy tôi. Bây giờ Liễu Long Đình cũng là thần hơn nữa còn rất yếu ớt, vậy nếu tôi dùng Thi Thần Khúc thì có thể giết chết anh ta chứ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giả

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net