Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 158: Như cô mong muốn




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Nhưng dáng vẻ mệt mỏi của Thần Sông cũng không giống như vừa rồi còn nhàn nhã nói chuyện với tôi, thật kỳ lạ. Tôi thử hỏi Thần Sông: “Vừa rồi chúng ta mới gặp nhau mà, anh mới rời đi còn gì?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Thần Sông cau mày, vươn ngón tay như ngọc xoa trán tôi, nói: “Tô Tô bị ốm hả? Sao ban ngày ban mặt mà lại ăn nói mê sảng vậy?"

Thấy thái độ thân thiết của Thần Sông cũng không giống như là đang nói láo, vậy thì người mới nói chuyện với tôi nếu không phải là Thần Sông thì là ai? Liễu Long Đình? Không thể nào, bây giờ anh ấy còn đang ở nhà với Thuần Dương, bị Thuần Dương quấn lấy không có thời gian đi tìm tôi. Vậy thì là ai? Tôi niệm bài chú chuyên dùng để mời Thần Sông, theo lý mà nói thì chỉ có Thần Sông mới nhận được tiếng gọi của tôi. Bài khẩn mời thần này cũng như điện thoại của con người, cố định mời ai thì người đó mới nghe được, trừ phi bản lĩnh vốn đủ mạnh. Nhưng tiên gia yêu quái thực lực cao cường nào có tâm tư lại đây làm chị gái tri kỷ của tôi? Hơn nữa thứ có thể nghe thấy bài khấn của tôi, còn dám biến thành Thần Sông một cách quang minh chính đại, thay thế Thần Sông gặp tôi thì chắc chắn không phải là hạng người tầm thường. Thứ có năng lực mạnh mẽ, hơn nữa còn hơi quen thuộc với tôi, tôi thật sự không nghĩ ra đó là ai? Cũng không thể là Phượng Tổ Thiên. Phượng Tổ Thiên là Thần Thành Hoàng, có đủ loại quy định, cho dù anh ta rời khỏi huyện Hạ Đường gặp tôi thì cũng không cần biến thành Thần Sông để lá mặt lá trái với tôi. Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


“Sao vậy? Có phải Liễu Long Đình ăn hiếp em không? Đi! Anh Lạc dẫn em về nhà nói lý với Liễu Long Đình, dựa vào đâu mà đệ tử xuất mã bảo bối của chúng ta lại phải bị một tên tiểu tiên như cậu ta ức hiếp?!"

Nói tới đây, Thần Sông kéo tay tôi đi về hướng nhà tôi. Mặc dù mặt ngoài tôi nói với Thần Sông rằng như vậy không được đâu, lỡ Liễu Long Đình thấy tôi dẫn anh ta về nhà thì lại mắng tôi một trận, nhưng trong lòng tôi lại ước gì Thần Sông cùng tôi về nhà. Thuần Dương lợi hại đến mấy cũng không thể nào lợi hại bằng Thần Sông, cô ta lại càn rỡ thì có càn rỡ bằng Thần Sông không?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Có điều vừa rồi tôi mới thuận theo lời Liễu Long Đình cút ra khỏi nhà, bây giờ còn chưa tới ba tiếng, tôi đã hớn hở về nhà, thế này thì quá mặt dày rồi. Cho nên tôi giả vờ như rất tội nghiệp mặc cho Thần Sông kéo mình đi. Đến cửa nhà, Thần Sông cũng coi như lễ phép gõ cửa, hỏi trong nhà tôi có người không? Nói rồi quay sang nhìn tôi, nói trong nhà có một người phụ nữ, hơn nữa còn hỏi tôi người phụ nữ này là ai?

Bây giờ tôi có Thần Sông làm chỗ dựa nên đứng ở ngoài cửa kể lại cho Thần Sông nghe từ khi Thuần Dương vào nhà tôi tới bây giờ đã bắt nạt tôi như thế nào. Thần Sông nghe xong thì khó chịu cau mày, cứ như em gái của mình bị ức hiếp, lại nhìn vào nhà hô to: “Thuần Dương, nếu không muốn chết thì mở cửa cho ta!"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Trong nhà chỉ có một mình Thuần Dương. Khi cô ta ngửi được khí tức của Thần Sông ngoài cửa thì không dám lộ mặt, trốn trong nhà không dám nói một câu. Nhưng dù sao Thần Sông cũng là thần linh tu luyện bao nhiêu năm, vào nhà thì có gì khó? Thế là anh ta trực tiếp bay vào cửa, khóa cửa vang lên một tiếng, cửa mở từ bên trong. Tôi với Thần Sông vào nhà, Thần Sông đi về phía sofa, thấy Thuần Dương nằm trên sofa giả vờ ngủ, Thần Sông kéo vai cô ta, kêu cô ta mau đứng dậy.

Thuần Dương thấy không trốn được nên đành phải ngồi dậy, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, duỗi thẳng lưng. Thấy tôi với Thần Sông đều đứng trước mặt cô ta, cô ta lại bắt đầu ân cần đứng dậy, ngọt ngào kêu Thần Sông là Lạc Thần đại nhân, hỏi anh ta bỗng dựng rời khỏi sông nước tới đây làm gì?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Thấy sắc mặt nô tài của Thuần Dương, tôi tức giận mà không biết nói sao. Có điều lúc này Thần Sông lại nở nụ cười nhìn Thuần Dương: “Ta tới xem cô đã bắt nạt Bạch Tô của ta như thế nào. Chẳng lẽ cô không biết tiên gia của cô ấy là Lạc Thần ta hay sao?"

“Biết, nhưng tôi lại không biết tiên gia các ngài còn quản cả việc tư của đệ tử xuất mã." Thuần Dương nhỏ giọng nói.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


"Bất ngờ lắm đúng không?" Thần Sông cười nhìn Thuần Dương: “Cô chẳng qua chỉ là quả phụ, giày rách mà tại sao còn đòi giành trai với một cô gái trẻ hả? Có thấy xấu hổ không? Mất mặt không? Uổng phí cô còn là tiên gia, tố chất kiểu này làm người hầu cho ta ta còn chế cô xấu xí”

Tôi không ngờ Thần Sông xinh đẹp diễm lệ này cho dù biến thành đàn ông, ngoại hình ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phong độ mà mắng Thuần Dương còn khiến cho tôi sung sướng. Từ nhỏ tới lớn, tôi chịu uất ức lớn nhất là từ Thuần Dương, nhưng có lẽ Thuần Dương từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ nghe thấy có người mắng cô ta tiên đến mức này. Nhất thời tức giận đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào tôi, con mắt suýt nữa trừng lồi ra.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Chẳng qua Thần Sông có địa vị và bản lĩnh cao cường hơn Thuần Dương rất nhiều, Thuần Dương không dám chọc giận Thần Sông, hơn nữa còn thấp giọng nói với Thần Sông rằng cô ta không tốt, cô ta với Liễu Long Đình chỉ là bạn bè thôi, sao có thể nói là cô ta giành trai với tôi? Thấy Thuần Dương tối qua còn kiêu ngạo như công chúa, bây giờ lại bị Thần Sông chèn ép, thậm chí không dám nói một câu.

Lúc này tôi đang định nói với Thần Sông rằng chúng tôi nên xử phạt Thuần Dương như thế nào thì cửa mở ra, Liễu Long Đình đã trở về. Thuần Dương lập tức như thấy cứu tinh, nhanh chóng nhào vào lòng Liễu Long Đình. Liễu Long Đình cũng vẻ mặt mệt mỏi đi vào nhà hỏi tôi đi đâu? Sao anh ấy tìm tôi mấy vòng mà không thấy tôi? Làm gì có chuyện đó! Tôi chỉ ở bên cạnh sông đào, sao anh ấy lại không thể tìm thấy tôi?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


“Long Đình, anh xem, Bạch Tô chẳng những ức hiếp em mà còn mang cả đồng bọn về. Anh nhìn đôi cẩu nam nữ kia ôm nhau kìa, một nam một nữ ra ngoài mấy tiếng như vậy chắc chắn đã làm hết những gì cần làm rồi!” Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Ban ngày ban mặt mà Thuần Dương còn dám ngang nhiên nói dối như vậy, xem ra tôi phải cho cô ta mấy cái tát mới được. Vừa lúc thừa dịp Thần Sông còn ở đây, tôi còn có thể ra tay tàn nhẫn với cô ta! Có điều khi Thần Sông đi về phía Thuần Dương thì thoáng chốc biến thành một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, mặc áo váy màu đỏ kéo lấy tay tôi ôm vào lòng, ngay trước mặt Liễu Long Đình và Thuần Dương ôm eo tôi, hơn nữa còn mò lên ngực tôi, nháy mắt với tôi rồi cười tủm tỉm nói với Thuần Dương: "Ai là cầu nam nữ? Bọn ta đều là nữ nhân, đừng nói là ôm ấp, cho dù bây giờ ta sờ ngực Tô Tô thì cô nhìn xem Liễu Long Đình có dám nói gì không? Đúng là hoàng thượng không sốt ruột mà thái giảm lại sốt ruột.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Tôi bị Thần Sông ôm trong tư thế rất xấu hổ. Mặc dù lúc này cô ấy đã biến thành con gái, nhưng khi tay cô ấy sờ mó người tôi thì tôi vẫn xấu hổ đỏ mặt tía tay, muốn lấy tay Thần Sông ra, nhưng Thần Sông lại không cho. Có lẽ Thuần Dương cũng không thể ngờ được rằng Thần Sông lại ngang nhiên táy máy tay chân với tôi ngay trước mặt Liễu Long Đình như vậy. Tôi không dám nhìn Liễu Long Đình, nhưng cảm giác trả thù anh ta khiến tôi vô cùng sung sướng. Anh tả cũng không bận tâm mình bị Thuần Dương ôm ấp cơ mà, đúng không? Anh ta không ngại vậy thì tôi cũng không ngại Thần Sông ôm tôi, thậm chí khi Thần Sông sở eo tôi, tôi còn cầm tay cô ấy đặt lên ngực tôi, lúc này mới ngẩng lên nhìn Liễu Long Đình, đáp lại anh ta bằng giọng điệu y hệt như anh ta: “Xin lỗi Long Đình, tôi muốn lợi dụng Thần Sông để đối phó với Thuần Dương nên chỉ có thể cho Thần Sông ôm ấp thôi."

Tôi thấy Liễu Long Đình tức xanh cả mặt. Thấy tôi nhanh chóng lĩnh ngộ ý của mình, Thần Sông lập tức giơ ngón cái lên. Thuần Dương cũng không phải là kẻ ngu ngốc, lập tức nghe hiểu được ý của tôi, Liễu Long Đình muốn lợi dụng cô ta nên mới tiếp cận cô ta. Thế là cô ta tức giận quay sang nhìn Liễu Long Đình: “Anh tìm đến em chỉ vì lợi dụng em thôi ư?"

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Liễu Long Đình không đáp lại Thuần Dương mà chỉ nhìn tôi hỏi: “Như cô mong muốn, vui vẻ chưa?"