“Để tay lên ngực tự hỏi, Chiêu Nghi, ngươi thật sự là cái gì cũng không làm ư?” Sáng sớm ngày hôm sau, ta tỉnh ngủ, bò dậy từ trên giường, ngáp một cái, lười nhác nói.
“Đây là có ý gì?” Chiêu Nghi hỏi.
“Có việc nên làm, có việc không nên làm. Ngươi nhìn qua cái gì cũng không làm, thật ra cái gì cũng làm. Ngươi đạt được tất cả.” Ta nói: “Quý Tần rơi đài, ngươi lên thay thế. Chỉ tôn sẽ để ngươi làm Quý Tần, không cần chờ quá lâu. Hơn nữa, ngươi còn nhận được nhi tử của Quý Tần.”
“Quý Tần không phải ta làm hại nhé. Không phải ngươi động thủ hại nàng ta thành như thế à.” Chiêu Nghi sâu kín nói, nói đến mức yên tâm thoải mái.
Ta cười nói: “Là ta làm hại, là ta động thủ. Không tồi, ta là một lưỡi dao trong tay ngươi, thay ngươi thanh trừ chướng ngại. Ta còn một lễ vật, một phần lễ vật ngươi tặng cho chí tôn. Ngươi dựa vào ta, được rất nhiều lợi ích, một vị phi tần vốn dĩ bị chí tôn vắng vẻ cả đời không chiếm được lợi ích.”
Chiêu Nghi ít nhất cũng bị chí tôn vắng vẻ mười bảy năm, nàng ta không thể không thừa nhận, chí tôn không yêu thích mình. Người yêu người, kiêm cả ô dù phòng tất cả. Chí tôn bởi ta, mới thường tới trong cung nàng ta, không phải đến thăm nàng ta, mà là đến thăm ta. Chiêu Nghi dựa vào sự nuông chiều của chí tôn với ta, đạt được vinh sủng hiện tại.
Tiếng nói của Chiêu Nghi đè thấp: “Chỉ Nô, tâm tư của ngươi quá phức tạp. Ta cũng không phải giống như ngươi nghĩ.”
Ta cũng không để ý: “Cho nên ngươi vẫn luôn thúc đẩy quan hệ của ta với hắn vượt qua mức bình thường.”
Chiêu Nghi biện giải đến tái nhợt: “Ta chỉ là, không ngăn trở các ngươi. Ta không ngăn trở được, không ngăn trở được.”
“Yên tâm, Chiêu Nghi. Ta cũng không phải là đến tranh công, cũng không phải muốn chỉ trích ngươi, điều này đối với ta mà nói nên không có ý nghĩa. Chỉ là cảm thấy, nếu là người cùng thuyền, thì nên nói cho rõ ràng, thẳng thắn thành khẩn mà nói, không cần nói chuyện cách giấy cửa sổ.”
“Như vậy à, vậy được rồi. Ngươi luôn là muốn thắng người khác ở ngoài miệng, tranh luận ngã người khác.” Chiêu Nghi không thể không thở dài.
Ta đột nhiên nói: “Nhưng mà, hắn thật sự là… của ta sao.”
“Làm sao ai cũng hỏi cái này thế.” Chiêu Nghi châm chọc: “Nếu không phải, hai người chúng ta vướng tội khi quân đại nghịch bất đạo, nhưng chí tôn sẽ nhẫn tâm trừng trị ngươi sao? Nếu phải, chẳng lẽ các ngươi có thể thu tay lại từ đây, nhất đao lưỡng đoạn sao?”
“Chiêu Nghi, lúc này là ngươi nói, ta đã nói đâu.”
Ta cảm thấy lời nói của nàng ta hợp tình hợp lý, nàng ta nhìn thấu ta và hắn.
Sau khi Chiêu Nghi nói lời này, một ngày sau không bao lâu, ta bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
Nơi xa truyền đến tiếng binh khí đánh nhau ồn ào náo động, gần đây có tiếng gọi ầm ĩ hỗn loạn cùng tiếng bước chân.
Ta đẩy cửa ra đã thấy, ánh lửa đổi trời, trong cung đã là hỗn độn trước mắt, tất cả mọi người cùng nhau tranh đoạt tài vật. Hoá ra cung thành đều đã bị phản quân công phá.
Chiêu Nghi cùng nội thị, cung nhân trong cung đều biến mất vô tung vô ảnh.
Bệ hạ của ta cũng không thấy đâu.
Không đúng, hắn sẽ không đào tẩu giống như những người khác, hắn sẽ không biến mất như vậy, ít nhất là trong những gì trước đó ta nhìn thấy.
Ta muốn đi tìm hắn.
Đình đài lầu các, hành lang gấp khúc ở khúc viện, ta chạy đến, tìm từng gian từng gian, cho dù chạy hết toàn bô cung thành, ta cũng nhất định phải tìm được hắn, nhất định sẽ tìm được hắn. Hắn không thể cứ như vậy mà rời xa ta.
Không biết chạy bao lâu, đi con đường dài hơn, ta dừng lại thở dốc vài lần, nhưng chưa bao giờ có ý niệm quay trở lại.
Cuối cùng ta đẩy một cánh cửa của cung điện kéo dài chưa tu sửa, thấy hắn ngồi ở giữa.
Hắn không hỏi ta vì sao lại tới, mà cười cười, tựa hồ đã nhìn thấu tất cả các ý tưởng của ta.
Ta vốn dĩ đã nghĩ kỹ rồi, khi nhìn thấy hắn, nếu hắn hỏi ta vì sao lại đến, vì sao không yêu quý chính mình, nhất định phải đến ở cạnh người sắp chết như hắn, ta nói, ta chính là muốn gặp hắn, cho nên đến.
Hắn không hỏi. Vậy là tốt nhất.
Ta vươn tay cầm lấy đôi tay tương tự của hắn, đến ngồi cạnh hắn, dựa vào vai hắn.
Tay hắn rất lạnh, hơi thở của hắn vẫn là ấm áp.
Ta bỗng nhiên cảm thấy mình ích kỷ, trước kia ta không nghĩ cho hắn, chỉ là không biết mỏi mệt mà ném thống khổ cho hắn.
Ta cúi đầu: “Ta làm bệ hạ thống khổ sao?”
“Là Trẫm làm Chỉ Nô thống khổ.”
“Trẫm không thể tiếp tục bảo vệ Chỉ Nô, mặc Chỉ Nô tùy hứng làm càn, không sợ hãi.”
“Mất nước chi quân, Trẫm đến chính mình cũng không giữ được.”
Trong mắt hắn là tuyệt vọng cùng với suy sụp tinh thần cực hạn.
Cứ như vậy mà chịu khổ cùng với núi sông rách nát lâm nạn.
Ta cười nói: “Chỉ Nô sẽ không thống khổ. Cũng sẽ không tùy hứng làm bậy.”
Đống chiết suy băng, kiều tương ấp yên*. Dựa vào quyền thế mà người sống tất sẽ tùy theo mà chết.
(*: Cách ẩn dụ cho sự sụp đổ hoặc cái chết của những người nắm quyền hay một đất nước)
Xã tắc của hắn diệt vong, hắn thì chú định phải chết đi theo.
Mà ta, nếu ỷ cậy hắn mà sinh, cuối cùng cũng chú định ngã theo xuống, tựa như lần đầu gặp nhau, lá cây bay xuống từ trên người hắn.
Chúng khổ tương tẫn, cập nhạo tương chí*.
(*: Mọi đau khổ sẽ kết thúc, hạnh phúc sẽ đến.)