Hắn chỉ cần ta ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn như một con thú cưng, khi cần thì ban cho ta một chút thương hại, khi không cần thì có thể tàn nhẫn làm tổn thương ta và tất cả những gì ta trân trọng.
Muốn ta yêu hắn? Hắn đã bao giờ thật lòng yêu ta đâu.
Ta chưa từng hận hắn như lúc này.
Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy trong tiếng khóc nức nở của A Kiều, toàn thân đau nhức, từ miệng nàng ta biết được hôm qua Hoàng thượng vốn định xử tử cả ta. Lâm Ân Diễm đã quỳ xuống cầu xin cho ta, thậm chí còn dập đầu, suýt chút nữa từ quan, mới khiến Hoàng thượng nguôi giận, chỉ yêu cầu Lâm Ân Diễm giam ta trong phủ Ngự Sử, không cho phép ta ra ngoài nữa, còn nghiêm cấm ta liên lạc với Bình Chử Công chúa.
Ta không ngờ vết bầm trên trán Lâm Ân Diễm lại là do hắn dập đầu cầu xin cho ta, càng không ngờ hắn thậm chí còn muốn từ quan vì ta, nhất thời có chút cảm xúc lẫn lộn.
Nhưng chỉ chốc lát, ta đã hoàn hồn, Lâm Ân Diễm chỉ là không muốn ta c.h.ế.t trước khi hắn hoàn toàn chán ghét ta thôi, hành động dù có quyết liệt đến đâu, cũng chỉ là để bày tỏ thái độ với Hoàng thượng, để Hoàng thượng biết hắn sẽ “chăm sóc” ta thật tốt, không để ta gây chuyện nữa. Xét cho cùng, Hoàng thượng làm sao có thể vì ta mà trở mặt với một cận thần như vậy chứ?
Chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Ta nói: “Ngươi khóc cái gì, ta không phải vẫn chưa c.h.ế.t sao?”
Hoàn cảnh hiện tại, điều đáng mừng nhất có lẽ là A Kiều dần dần nghiêng về phía ta.
Nàng ta nghẹn ngào nói: “Vương chủ, người... người đang mang thai, sao Ngự Sử có thể đối xử với người như vậy?”
Ta theo ánh mắt nàng ta nhìn xuống, thấy trên làn da trần trụi của mình chi chít những vết xanh tím, còn có rất nhiều vết bầm tím đậm. Tối qua Lâm Ân Diễm quả thực không hề thương tiếc ta, ngoại trừ vùng bụng dưới còn chú ý một chút, những chỗ khác gần như bị hắn tàn phá, e rằng đã dọa A Kiều sợ hãi.
A Kiều nín khóc, ngơ ngác hỏi: “Người không muốn đứa bé này? Tại sao?”
Ta nhìn xuống bụng vẫn còn bằng phẳng, do dự đặt tay lên, nhưng không cảm nhận được gì, hoàn toàn không thể tưởng tượng được một sinh mệnh đang hình thành trong đó.
“Ta không nên mang thai, ngươi hiểu không, A Kiều? Hoài Dương quốc giờ chỉ còn lại mình ta, Bệ hạ chỉ mong ta c.h.ế.t sớm một chút, làm sao có thể cho phép huyết mạch Hoài Dương tiếp tục được? Hơn nữa... làm sao ta có thể sinh con cho kẻ vừa g.i.ế.c huynh trưởng của ta chứ.”
Nửa tháng sau, kiệu hoa của Khang Dương Công chúa dừng trước cửa phủ Ngự Sử, quả thật là mười dặm hồng trang, vinh hoa phú quý bậc nhất.
Ta không tham dự, một là Khang Dương Công chúa danh nghĩa là bình thê, nhưng ai cũng hiểu rõ chỉ là thiếp thất cao quý hơn một chút, ta không tiện đụng chạm đến nàng ta vào ngày này. Hai là đêm hôm trước bị Lâm Ân Diễm hành hạ quá sức, thật sự không còn sức để dậy, chỉ sai ảnh vệ thay ta đặt lễ vật ở tiền sảnh coi như xong chuyện.
Không hiểu sao, từ khi lang trung chẩn đoán ta có thai, Lâm Ân Diễm gần như đêm nào cũng hành hạ ta, đôi khi ta nghi ngờ hắn không tự mình ra tay bỏ đứa bé này, mà muốn dùng cách này để khiến ta sảy thai. Nếu thật sự là vậy, ta cũng không ngại hắn hành hạ ta.
Chỉ là đứa bé này mạng lớn, giống như người mẫu thân vô dụng là ta. Nhưng ta sống vì Hoài Dương, còn đứa bé này lại là một sinh mệnh mới mang theo tội ác và dục vọng, sẽ không ai chúc phúc cho sự ra đời của nó, kể cả phụ mẫu ruột của nó.
Sau khi Khang Dương Công chúa vào phủ, Lâm Ân Diễm có một khoảng thời gian dài không đến phòng ta, ta vốn còn tưởng Khang Dương lợi hại hơn mẫu thân nàng ta nhiều, vậy mà biết cách nắm giữ trái tim nam nhân.
Nhưng ảnh vệ báo cho ta biết, thức ăn đưa đến viện của Khang Dương Công chúa đều bị trộn thuốc tránh thai.
Ta kinh ngạc đến ngây người, nghĩ thầm Lâm Ân Diễm đúng là điên rồi, nếu để người ta biết hắn cho Công chúa tôn quý của đương triều dùng thuốc tránh thai, chắc chắn sẽ bị người ta hạch tội, nói đại thần triều đình phẩm hạnh không tốt, ngược đãi Công chúa.
Vậy thì Lâm Ân Diễm không đến tìm ta, cũng chỉ là để chứng minh với Đế - Hậu rằng hắn đủ tôn trọng Công chúa mà thôi. Người này quả thật là lạnh lùng vô tình.
Ta không hiểu tại sao hắn không để Khang Dương mang thai con của hắn, người này rõ ràng ngay cả đứa con của ta cũng không muốn bỏ, thỉnh thoảng ta thậm chí còn nghi ngờ hắn thật sự có chút tình cảm với ta.
Nhưng, đó là điều không thể. Chỉ cần nhớ lại cảnh Lâm Ân Diễm đánh đập, g.i.ế.c c.h.ế.t huynh trưởng, ta liền không khỏi nghiến răng, hắn sẽ yêu ta sao? Có lẽ chỉ là phát điên quá mức, mới ngông cuồng như vậy.
Nửa tháng sau ngày thành thân, Lâm Ân Diễm rốt cuộc cũng lại bước chân vào viện của ta.
Thu sang, thân thể ta vốn yếu ớt, không chịu nổi gió lạnh, nhưng lại không muốn cả ngày ru rú trong phòng, bèn sai ảnh vệ mang bình phong ra chắn gió ở hành lang, ta ôm lò sưởi nửa nằm nửa dựa trên chiếc giường êm ở hướng khuất gió, cùng A Kiều cười nói.