Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Ta dù có trang cũng không trang với các Người. Hơn nữa Ta không biết các Người là ai thì cần gì phải trang. Chẳng qua là thuộc hạ Ta không nghĩ các Người hiểu lầm lại gây ra xung đột không đáng có. Không đến mức để bị nghĩ thành đang cố tình giả trang lấy lòng thương hại…Đông Tử đi thôi..”
“Tứ đệ, Ngươi nói vậy không được…”
“Đúng hay không, được hay không…Chỉ cần trong lòng hiểu là được.”
Hoài Ân đưa tay áo lên, ý bảo Đông Tử đưa trở về, nhưng là không nghĩ đến Nữ nhân kia lại nắm lấy ống tay áo Nàng kéo đi. Mặc cho tất cả thẩy bọn Người ở đó ngờ nghệch mặt ra.
“Thiếu gia…” Đông Tử lúc này cũng không làm được gì, nhìn thần tiên tỷ tỷ ánh mắt có chút đáng sợ.
“Phía đông viện có thích khách..” Một binh lính tiến vào bẩm báo.
“Thích khách..Tống Phó Tướng, Ngươi còn đứng đó nhìn gì, Ngươi mau cho Người đi bắt thích khách..” Lộ Kiếm Phong nhìn Tống Hoài Phong đạo.
“Lộ Tướng Quân, còn Ngươi thì sao?”. Tống Hoài Phong lúc này còn tâm trạng nào bắt thích khách. Hắn chính là dõi theo Hoài Ân, vừa đố kị vừa căm phẫn.
“Ta đương nhiên là hộ Tiểu Thư..” Lộ Kiếm Phong làm sao không biết được Tống Hoài Phong đang nghĩ gì. Nhưng là thay vì cho Hắn trừng lọt cả mắt, chi bằng để Hắn rời khỏi, tránh làm Chủ Tử khó chịu.
“Ta..cũng…Ta lập tức đi ngay.” Tống Hoài Phong muốn ở lại, Hắn muốn xem rốt cuộc Hoài Ân sẽ như thế nào.Chỉ là Hắn hi vọng Tiểu Thư sẽ đá đích Hoài Ân,hay dùng trượng hình vì tội vô lễ..
Hoài Ân cũng không hiểu sao Nàng lại đi theo Nữ nhân này, có thể nói Nữ nhân này đúng thật là áp bức Người.Hoài Ân chỉ hi vọng nhanh chóng trở lại, Nàng là lo lắng kế dương đông kích tây của thích khách. Lúc này đây chỉ hi vọng A Hán sẽ lo liệu được. Cũng may mắn là Liệt Quả không xuất hiện, nếu không thì muốn Nàng không động thủ là không thể nào…Hơn nữa sức lực lúc này chỉ sợ không thể nào nắm chắc phần hơn..
Tiêu Nguyệt cùng Phương Hoa một đường đi theo, trong lòng chính là khó chịu ra mặt. Nhưng cũng chẳng dám ngăn cản. Phương Hoa chính là hiếu kì vì sao Chủ Tử lại đặc biệt để tâm đến Tứ công tử của Tống gia.
Còn Tiêu Nguyệt chính là căm tức kẻ giả câm giả mù, lấy lòng thương hại Người khác.Nàng trước giờ chính là ghét nhất thể loại này, nhưng là Tiểu thư lại quan tâm..Nàng chỉ có thể cắn răng theo hộ phía sau. Nàng nhất định tìm cơ hội xử đẹp tên Tống tứ công tử này.
Nữ nhân một đường lôi Hoài Ân trở về thư phòng, Hoài Ân bước tới thềm cửa phòng liền không muốn vào. Nàng dù sao cũng là thân phận Nam tử, bước vào sẽ không thỏa đáng đi.
“Ngươi định đứng đấy đến khi nào?.”
“Dẫu sao Ta cũng không thể tùy tiện bước vào phòng Tiểu thư. Nếu Tiểu thư có gì trách phạt thì cứ việc..” Hoài Ân lúc này có thể đoán phần nào Nữ Nhân trước mắt chính là không tầm thường, nếu không phải là con vua thì cũng là phi tần được sủng ái. Nếu chọc phải thì chỉ sợ sẽ phiền phức…
“Ngươi không vào thật sao..Nếu vậy Ta cho Người khiêng Ngươi vào. Yên tâm, đây là thư phòng..”
Hoài Ân lúc này mới yên tâm, Nàng dò chừng bật bước qua. Động tác của Hoài Ân,Nữ nhân đều quan sát kĩ. Hoài Ân tiến vào đứng trước Nữ nhân, Nàng chính là không thể nào đoán ra được tâm tư Người trước mắt. Nàng rõ ràng vì Nàng Ta nên mới bị thương, theo lẽ sẽ không truy cứu tội lừa gạt..
“Ngồi xuống đi..”
“Ta đứng hảo..”
“Ngươi đứng thì làm sao Ta giúp Ngươi băng bó vết thương..”
“Băng bó.. Ta chỉ là bị vết thương ngoài da..Không cần.” Hoài Ân có chút khó tả cảm tưởng lúc này, Nàng còn tưởng sẽ gặp chuyện chẳng lành, nhưng Nữ nhân này là muốn băng bó vết thương giúp Nàng..Vậy mà làm Nàng suy diễn đủ kiểu, còn nghĩ cách đối phó.
“Ngươi vì Ta bị thương, trước giờ Ta không thích nợ Người khác…” Nữ Nhân ra hiệu cho Phương Hoa lấy ra bình kim san dược.
“Vậy thì đa tạ Tiểu thư, chỉ là Ta có thể tự thoa thuốc.” Hoài Ân thấy Nữ Nhân tiến đến gần, Nàng có chút không tự nhiên, vì mùi hương này có chút quen thuộc, làm Nàng bất an..
“Thần Tiên Tỷ Tỷ…để Ta thoa cho Thiếu gia là được, không phiền…Thôi, Tỷ cứ việc..” Đông Tử hảo sợ hãi, Hắn chưa bao giờ thấy thật ủy khuất, Hắn trông cũng thật sự đáng yêu, nhưng hôm nay ba vị Tỷ Tỷ này hảo đáng sợ.
“Thoát y phục..” Nữ Nhân vừa thốt lên, làm cả Hoài Ân cùng ba người có mặt một trận dại ra.
“Ta là bị thương ở tay…” Hoài Ân là bị thương ở tay, là bắp tay, chứ nào phải trên lưng, sao lại phải cởi y phục.
“Ngươi đúng là bị thương ở tay, nhưng là y phục như như vậy thì làm sao băng bó..”
“Chỉ cần kim san dược là hảo..”
“Chỉ thoa thuốc mà không băng bó thì biết đến khi nào lành, còn có vây vào nước có thể bị nhiễm trùng vết thương. Ngươi không muốn băng bó vết thương cũng hảo đi. Ngày mai theo cùng Ta về kinh thành, dọc đường có thể giúp Ngươi chăm sóc vết thương.”
“Không cần..Vậy là quá làm phiền Tiểu thư. Chỉ là..Đông Tử, Ngươi ra bên ngoài đợi Ta.” Hoài Ân chính là cảm giác nếu như không theo ý Nàng Ta thì chỉ sợ thật sự một đường cùng trở về. Vậy thì có chuyện chẳng lành…
“Thiếu gia…” Đông Tử càng là ủy khuất nha, Hấn dù sao cũng là Y sư, lại bị đuổi ra ngoài. Đông Tử cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra…Hảo uất ức.
“Tiểu Thư..Hãy để Ta giúp Tống Công tử…” Tiêu Nguyệt lúc này không thể yên lặng, Nàng không rõ tên trước mặt có phải bỏ mê dược gì hay không. Lại có thể làm Tiểu thư vì Hắn mà băng bó, còn có Hắn là thân thể Nam nhân sao có thể cởi..