Hoài Ân Kỳ Án

Chương 26: du sơn






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Tiểu Thư, thứ Đào nhi nói, Người nên cùng Tống công tử đừng có gần quá.Để tránh điều tiếng.”

“Ta cùng bằng hữu của mình giao thiệp thì cần gì để tâm đến bọn họ.”

“Tiểu thư, từ lúc nào mà Người cùng Tứ Công tử thành bằng hữu vậy.Tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".

“Đào nhi, sáng mai chuẩn bị một chút điểm tâm, chúng Ta đi ngoài thành dạo..”

“Cùng Tứ Công tứ..” Đào Nhi thắc mắc.

“Phải..”

“Còn có chuyện hôm nay Ngươi không được kể cho ai biết không..”

“Tiểu Thư à. Chuyện hôm nay còn chưa làm Người đủ kinh sợ sao?. Lại còn cùng Tống Hoài Ân đó giao du.”


“Ta mệt rồi, Ngươi đừng có lãi nhãi nữa, sẽ mau già. Ta tự biết ai cần thiết kết giao.”

Đào nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiểu thư từ lúc ở trong phòng vị tứ thiếu gia kia, trở về đến giờ còn không ngừng cười tủm tỉm.Thấy tiểu thư không trả lời Đào nhi chỉ có thể lui ra cho Lâm Nhược Yên nghỉ ngơi.

"Thật sự là Hắn, thật tốt quá". Lâm Nhược Yên trằn trọc không ngủ, cứ nghĩ về chuyện vừa rồi là tâm không khỏi vui cứ như vậy tới gần sáng Lâm Nhược Yên mới chợp mắt.

." Đào nhi sao Ngươi lại không gọi Ta". Lâm Nhược Yên giật mình tỉnh dậy cũng đã là giờ Tỵ

"Đào nhi thấy tiểu thư ngủ rất say, nên nghĩ tiểu thư rất mệt vì vậy không dám đánh thức." Đào nhi trong lòng vui mừng, Nàng chính là không hi vọng Tiểu thư lún sâu vào chuyện của Tống gia.

"không trách Ngươi...nhanh chóng giúp ta thay y phục" Nàng rõ là đã hứa cùng người kia, nhưng lại ngủ đến giờ này.Nhanh chóng thay y phục hảo, Lâm Nhược Yên vội tiến đến hậu viện của Hoài Ân.

A Hán được thiếu gia căn dặn nếu Quận Chúa có tới không cần ngăn cản, tuy không hiểu tại sao Thiếu gia lại đột nhiên cùng Quận Chúa có giao tình nhưng A Hán cũng tuân mệnh hành sự.

Lâm Nhược Yên tiến đến thư phòng Hoài Ân, nhìn thấy Người kia đang chăm chú họa, Lâm Nhược Yên nhẹ nhàng chầm chậm đến xem, sợ phá hỏng sự tập trugn của Hoài Ân.

" Là nữ nhân.. nữ nhân này dung mạo là thanh lệ thoát tục, nhìn người họa rõ ràng rất dụng tâm từng đường nét, họa chân thực, nhất là ánh mắt đặc biệt cảm thấy rất ôn nhu, rốt cuộc nữ nhân này là ai. Không lẽ là người trong lòng hắn" Cứ nghĩ đến Hắn đã có người trong lòng Lâm Nhược Yên cảm thấy một trận khó chịu.

“Quận..Nhược Yên đã đến sao..”

"Đây là". Lâm Nhược Yên muốn biết Người trong bức tranh là ai, lại làm ánh mắt Hắn nhất mực ôn nhu, dụng tâm vô cùng.

Hoài Ân lúc Lâm Nhược Yên tiến vào đã biết, nhưng vì không muốn mất đi cảm xúc họa nên tập trung vào, hoàn thành cũng chỉ thấy Lâm Nhược Yên đứng đấy nhìn không rõ suy nghĩ gì mà mặt thay đổi muôn kiểu.Hỏi đến cũng không chào lại, chỉ chăm chú để tâm đến Người trong tranh là ai.

"Nhược yên thấy thế nào?”.

"Người này là ai? Nàng rốt cuộc là gì của Ngươi". Lâm Nhược Yên không để ý câu hỏi của Hoài Ân, chỉ muốn nhất mực hỏi cho rõ người trong bức tranh là ai.

"Là Người mà Ta thương nhất, cũng là Người mà Ta kính trọng nhất." Hoài Ân nói, mắt không khỏi dâng lên một chút chua xót.

"Là Mẫu thân Ngươi..Thật xin lỗi...Ta" Lâm Nhược Yên cảm thấy xấu hổ, thế mà nãy giờ nàng cứ nghĩ là ,mặt Lâm Nhược Yên bất giác đỏ ửng.

“Không có gì phải xin lỗi. Nhược Yên chắc không phải nghĩ Người trogn tranh là ai khác chứ.”


“Ta nào có..Chỉ là tò mò..”

“Hảo tò mò..Bị Ta nói đến mức ửng đỏ cả hai bên tai.Nhược Yên xem ra lúc nào cũng thẹn thùng".

"Ai nói...Ta...Ta mới không có. Còn có chuyện hôm qua, Ta đã lỡ trễ hẹn.Vậy có thể ngày mai nữa, được hay không."

"chẳng phải hôm qua Nhược Yên muốn cùng Ta du ngoạn sao...còn muốn đi sao?".

"Tất nhiên là muốn...nhưng đã trễ vậy còn có thể được sao" .

"Đi thôi ta đã cho A Hán chuẩn bị tất cả...giờ đi được chứ".

“Ân, Ngươi đã chuẩn bị sẵn..từ lúc nào?”

“Ta đã hứa là cùng đi du ngoạn thì đương nhiên không thất hứa, dù sao cũng không trễ. Nhược Yên lúc này là muốn đi sao?”

"Tất nhiên là đi."

“Nhược Yên là tin tưởng Ta như vậy.”

“Bằng hữu, đương nhiên là tin tưởng..Vậy chúng Ta đi thôi.”

“Hảo.”

Mã xa bên trong ba người đều im lặng, Đào nhi nhìn tiểu thư nhà mình không nói lời nào làm trong xe không khỏi toát lên một cổ ám muội, Đào nhi lúc này mới có thể nhìn rõ vị Tứ Công Tử này, nếu khuôn mặt không bị hủy chắc có lẽ cũng là một mỹ nam, nhưng có lẽ nhờ chiếc mặt nạ kia làm người khác không khỏi bị hấp dẫn.

Lâm Nhược Yên cũng âm thầm nhìn lén Hoài Ân, hôm nay Hoài Ân mặc bạch y có vẻ như đây là màu Hoài Ân yêu thích, càng thêm tôn lên làn da trắng, mặt nạ bạc càng tăng thêm vẻ tà mị làm người nhìn không muốn rời mắt.Nàng suy nghĩ, Nam Nhân lại có thể trắng hảo như vậy, đến nữ nhân còn ghanh tỵ nữa là.

Tuy nhắm mắt dưỡng thần, nhưng giác quan Hoài Ân rất linh động, cảm thấy hai chủ tớ kia cứ nhìn chằm chằm vào mình, làm Hoài Ân không được tự nhiên, đành mở miệng đạo." Ta ra ngoài cùng A Hán xem xem."

"Hảo.."

Nhìn bóng lưng Hoài Ân,Lâm Nhược Yên không khỏi nhớ đến cái ôm ấm bảo hộ hôm qua, nhan Nàng không khỏi một trận đỏ ửng.


"Đã tới."

Hoài Ân phóng xuống mã xa,đưa tay đỡ Lâm Nhược Yên, tay chạm tay làm tim Lâm Nhược Yên như chậm một nhịp, trong lòng là bấn loạn.Hoài Ân đỡ Lâm Nhược Yên xuống, nhưng là vẫn thấy Người kia một bộn ngu ngơ không buông, liền định mở miệng.

“Quân..”

Đào nhi nhìn thấy hai người cứ giữ nguyên tư thế nắm tay như vậy có chút khó chịu, liền mở nói lớn.

" khụ khụ....tiểu thư nhìn bên ngoài thật đẹp".

Lâm Nhược Yên mới ý thức được, buông tay Hoài Ân ra, Hoài Ân cảm thấy nuối tiếc một chút cảm giác mềm mại mà ấm áp từ tay người kia mang lại, nhưng Nàng đúng là có chút ghen tỵ với Lâm Nhược Yên, Tay chưa từng làm một việc Nặng, cũng chưa từng chịu khổ, có lẽ vì vậy mà mới giữ được sự đơn thuần.

" Phía trước có đình lý....mọi người đến đó nghỉ tạm". A Hán nhanh chóng mở lời.

"Hảo"

Đào nhi bài biện thức ăn đã cho người làm chuẩn bị, A Hán cũng đã chuẩn bị một ích đồ dùng câu cá. A Hán nhìn thấy Đào nhi bài biện ra nhiều thứ ngạc nhiên hỏi.

“Không nghĩ đến Đào Nhi cô nương lại chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ..”

“Tất nhiên rồi..Huynh cũng không kém cạnh nhỉ. Ta còn tường Tứ Công tử bị Người hà hiếp, nhưng xem cách cùng những món Ngươi chuẩn bị, thì không giống.”

“Đào nhi cô nương quan sát hơn Người, điều này còn cần Ta phải nói sao.”

“Nói cũng phải, tính ra Người khó hiểu còn có nhiều bí mật nhất, chắc hẳn là chủ tớ hai Người.”